Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Không cần khoa trương như vậy chứ. Anh bảo tôi không nên đi sao?
Cơ Đức lắc đầu, nói:
- Đương nhiên nên đi, chỗ đó đúng là địa phương rèn luyện tốt nhất. Sưphụ, không phải tôi hù dọa ngài, nhưng chỉ nói ngài nên chuẩn bị tâm lýđi. bởi vì tôi từng đi qua nơi đó rồi, cho nên mới có ấn tượng khắc sâunhư vậy.
Tề Nhạc nghe hắn nói như vậy, hứng thú lại nổi lên.
- Vậy anh nó nghe một chút, địa phương đó giống địa ngục chỗ nào.
Cơ Đức nói:
- Takla Makan là một trong những căn cứ quân sự cơ mật nhất quốc gia,tình huống thế nào thì tô không thể nói rõ cho ngài biết được, chờ saukhi ngài tới đó sẽ nhận ra được thôi, nhưng mà, cũng chỉ giới hạn lànhìn, không thể đem bất kỳ thứ gì trong trí nhớ nói ra cả, đến khi ngàirời khỏi đó, nhất định phải quên những chuyện ở đó. Tôi có thể nói cho ngài biết là, huấn luận ở Takla Makan phân thành ba giai đoạn. Người co thể vượt qua giai đoạn đầu tiên, cũng chính là tinh anh trong tinh anhcủa bộ đội đặc chủng.
- Nhưng mà, người có thể thông qua giai đoạn thứ nhất không được một phần mười. Mà tôi, lúc đó chỉ thông quagiai đoạn thứ nhất mà thôi, thời điểm giai đoạn thứ hai đã rớt lại, tôinhớ rất rõ ràng, trong chúng tôi có một nhóm tinh anh chính thức đạt tới giai đoạn thứ ba, cũng chỉ có một người. Mà người nọ, chính là mộttrong bốn đội trưởng của Viêm Hoàng Hồn, là Hoàng Hồn. Nghe nói, anh talà một trong mười bốn người có thể thông qua giai đoạn thứ ba.
- Mà mười bốn người thông qua này, có bảy người hiện tại đã hi sinh vìnước, bảy người còn lại, đều không ngoại lệ trở thành trụ cột của quốcgia. Còn nhớ rõ tôi nói qua huân chương kim cương với ngài không? Bấtluận một người làm ra bao nhiêu cống hiến cho quốc gia, nếu như hắnkhông có thông qua giai đoạn thứ ba ở Takla Makan, cũng không thể đạtđược huân chương kim cương. Hiện tại, ngài cũng hiểu điều kiện ở đó gian khổ như thế nào rồi.
Tề Nhạc hít sâu một hơi, đương nhiênhắn biết tình huống thân thể của mình đối lập với Cơ Đức như thế nào, Cơ Đức nói như vậy, đúng là không phải hù dọa mình, mà là nhắc nhở chínhmình, chỗ đó không phải nơi huấn luyện đơn giản, mà là một địa ngục chân chính.
Cơ Đức tiếp tục nói:
- Thời điểm mới thành lập căn cứ quân sự Takla Makan, có nhiều thứ còn chưa đủ hoàn thiện,cho nên nhóm tinh anh đầu tiên bị tổn thương rất lớn, thậm chí có ngườivì gian khổ mà phát điên, có người thân thể không chịu nổi nên chết đi.Nhưng chính lần đó, kinh động cao tầng quốc gia, tạm thời đóng cửa căncứ này, trải qua gần mười năm cố gắng, sau khi hoàn tất những thiết bịvà vật chất của căn cứ, mới mở lần nữa.
- Hiện tại, chỗ đó là căn cứ được giới nghiêm và canh phòng nghiêm ngặt nhất, sư phụ, nếu như ngài quyết ý đi tới đó, thân thể cũng không thành vấn đề, trọng yếu là ý chí, tuy biện pháp cứu viện phi thường hoàn thiện, nhưng nếu như ý chícủa ngài không cách nào tiếp nhận áp lực, như vậy, sẽ sinh ra ảnh hưởngmặt trái cả đời này, cho nên, tôi hy vọng ngài nên suy nghĩ rõ ràng,không được qua loa.
Nếu như nói Tề Nhạc không có một chút dodự, đó là chuyện không thể nào, nhưng mà, hắn do dự chỉ trong nháy mắtmà thôi, hắn nghĩ đến Minh Minh, nghĩ tới tương lai của chiến sĩ SinhTiếu Thủ Hộ Thần, nghĩ tới mình hứa hẹn phải bảo vệ Thực Vật Hồn, cũngnghĩ tới mình cô độc, đột nhiên hiện giờ hắn muốn phát tiết, mà TaklaMakan là nơi phát tiết tốt nhất.
Giải Trĩ từng nói qua vớihắn, Kỳ Lân tăng thực lực nhanh nhất, chính là không ngừng kích pháttiềm năng của bản thân, chỉ có nhiều lần bồi hồi giữa sự sống và cáichết, mới có thể lĩnh ngộ năng lực áo nghĩa chân chính của Kỳ Lân, tuy tốc độ tu luyện của mình không chậm, nhưng lĩnh ngộ năng lực của Kỳ Lân còn chậm, Kỳ Lân Châu chỉ có tác dụng phụ trợ tu luyện vân lực nhanhhơn, nhưng lại không có đem vân lực của mình dung hợp với năng lực KỳLân. Ngay cả tình huống thân thể cũng kém cỏi, chỉ khi thân thể mạnh hơn nữa, mới có thể thừa nhận được nhiều năng lượng, mới có thể khiếnthực lực của mình phát sinh chất biến.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc kiên định gật gật đầu, nói:
- Nếu như ta tôi không đi, tôi vĩnh viễn không cách nào cảm nhận địangục là như thế nào. Thiếu đạo đức, nhớ kỹ, sư phụ của ngươi là nam nhân chân chính.
Thân thể Cơ Đức run rẩy một chút, hắn trầm mặc,xe việt phát ra tiếng động cơ thật lớn. Lặng lẽ móc gói thuốc trong túiquần ra, Cơ Đức run lên, đưa một tay tới trước mặt Tề Nhạc cầm điếuthuốc, sau đó cầm lấy thuốc ngậm vào mồm. Tề Nhạc lấy một cái bật lửara, trước cho mồi thuốc cho mình, sau đó lại mồi cho Cơ Đức.
- Sư phụ, ngài biết không? Đã lâu rồi tôi mới hút thuốc đấy.
Cơ Đức yên lặng nói.
Tề Nhạc hít một hơi thật sâu, nói:
- Bởi vì anh không cần gây tê. Nam nhân không hút thuốc lá không uốngrượu, sống không bằng con chó. Đây là vì nam nhân từ khi mới sinh rađời, cần phải thừa nhận trách nhiệm thật lớn. Mà khói thuốc cũng làphương pháp tìm quên. Nên thời điểm muốn quên mà không thể quên, nhưngcó đôi khi, nam nhân phải bảo trì thanh tỉnh.
Cơ Đức gật gật đầu, nói:
- Hôm nay tôi hút thuốc, là vì tôi nhìn lầm một người. Lần đầu tiênnhìn thấy ngài, ấn tượng của tôi với ngài rất đơn giản, chỉ có mấy chữthôi, sâu mọt xã hội.
Tề Nhạc tự giễu cười cười, nói:
- Vốn chính là. Dựa vào cứu trợ của quốc gia mà sống, tuy còn trẻ, lại không có chí cấu tiền, tôi không phải sâu mọt sao?
- Không, ngài không phải.
Đột nhiên Cơ Đức có chút kích động rống to lên, hắn hô hấp có chút dồn dập, dùng sức vỗ vô lăng.
- Sư phụ, ngài không phải. Từ một quyền anh đánh tôi lúc trước, tậptrung vào thân thể của tôi, tôi biết ngay ngài không phải. Cũng khôngphải vì năng lực của ngài quá mạnh, mà vì khí thế của ngài khác biệt.Trong khoảng khắc đó, tôi cảm nhận một đắm của ngài không phải mạnh nhất là sức mạnh, chính là lòng tự trọng của ngài, ngài truy cầu tín nhiệmcường đại. Ngài là nam nhân chính thức, đáng giá tôi tôn kính. Cho nên,tôi mới quen sư phụ, tôi muốn lấy ngài làm tấm gương. Tuy tuổi của tôilớn hơn sư phụ một chút, nhưng tôi vẫn gọi ngài là sư phụ, đây là phátra từ nội tâm.
- Thiếu đạo đức, nói gì thế, huynh đệ mình, nói những lời này làm gì?
Tuy ngoài miệng nói như vậy, Tề Nhạc cũng cảm giác nội tâm của mình quá ấm áp.
- Sư phụ, lúc nào ngài chuẩn bị đi?
Cơ Đức dẫm chân ga lao nhanh.
- Chính là ngày mai a. Quyết định vậy đi, làm gì chờ đợi thêm nữa. Tôisẽ đi tới chỗ Hải Như Nguyệt nói một tiếng. Ngài an bài một chút, ngàymai đến biệt thự Long Vực đón tôi.
- Tốt, vậy ngày mai, tôichờ tin tức tốt của sư phụ. Sư phụ, ngài phải nhớ kỹ, ở nơi đó, chỉ cầnngài không từ bỏ tín niệm, bất luận là gặp bao nhiêu khó khăn, cũng cókhả năng tiến lên.
Biệt thự Long Vực im ắng, thời điểm nàyvượt qua hai mươi ba giờ đêm, hít thở không khí tươi mát quanh biệt thự, Tề Nhạc quay về biệt thự. Hắn không muốn quấy rầy người khác, nhẹ chânnhẹ tay đi về phòng mình.