9
Tôi cầm dao khẽ khàng đi ra, Tiết Minh Minh và Chung Giai cũng cầm vũ khí đi theo sau.
Vén một góc màn lên, tôi nhìn thấy một bạn nữ buộc ga giường đang ngồi vắt vẻo trên lan can, ngửa đầu nói chuyện với người ở tầng trên: "Mình xuống rồi, phòng này hình như không có zombie."
Tôi nhớ cô bạn này, chính là người ngày đó giúp chúng tôi xách đồ. Quả nhiên bọn họ còn sống.
Cô ấy nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống nền ban công, cầm một con dao gọt trái cây trong tay, thận trọng tới gần chúng tôi.
Trong khoảnh khắc cô ấy đẩy cửa ra, tôi bắt lấy tay kéo phắt cô ấy vào dí dao lên cổ: "Không được nhúc nhích."
Mặc dù đã từng giúp chúng tôi nhưng hiện tại cô ấy đang cầm dao, tôi tuyệt đối không thể phớt lờ.
10
Bị chúng tôi khống chế, cô bạn lập tức vứt dao giơ tay đầu hàng: "Đừng giết mình! Mình chỉ đi kiếm chút đồ ăn linh tinh chứ không có ác ý gì! Mình cầm dao để đối phó với lũ zombie."
Tôi đá văng con dao của cô ấy ra.
Thực sự thì hiện tại trong lòng tôi đang rất mâu thuẫn. Cô ấy đã phát hiện ra chúng tôi, còn từng thấy chúng tôi mua đồ ăn, chỉ cần cô ấy hét lên một tiếng chúng tôi liền sẽ trở thành mục tiêu.
Diệt trừ hậu hoạ là cách bảo đảm nhất.
Đúng là tôi đã giết zombie thật nhưng lại chưa từng giết người. Tôi không ra tay được, với cả trông cô ấy không giống đang nói dối.
Tiết Minh Minh và Chung Giai cũng thế, cả hai đều do dự nhìn tôi.
"Mình nhớ ra các cậu rồi, là mấy người hồi trước mua rất nhiều sữa bột đúng không. Các cậu còn sống, thật là tốt quá đi, mình cứ tưởng tất cả mọi người đều chết hết rồi." Cô ấy khẽ nói.
Rốt cục tôi vẫn buông dao. Cô nàng này thánh thiện đến đáng sợ, trong lúc bị tôi kề dao vào cổ mà còn nói được ‘Các cậu còn sống, thật là tốt quá đi’.
Chúng tôi cho cô ấy một chút đồ ăn, đang định cảnh cáo đừng có đến nữa nếu không chúng tôi sẽ không khách khí đâu thì cô ấy lại mở lời trước: "Mình sẽ không lấy không của các cậu đâu. Giờ mình sẽ bảo bạn cùng phòng chuyển việt quất và chanh xuống, có lẽ các cậu sẽ cần dùng."
Chúng tôi tưởng cô ấy nói điêu, hoa quả sao mà có thể lưu trữ lâu như vậy được. Không ngờ bạn cùng phòng của cô ấy thế mà chuyển xuống một cái túi bóng đựng hơn hai mươi quả việt quất và hai quả chanh nhỏ xuống thật.
"Đây là tự chúng mình trồng đấy, còn có cà chua nhưng mấy hôm nữa mới thu hoạch được. Đến lúc đó gửi cho các cậu một chút nhé." Cô ấy không hề giấu diếm gì.
"Vì sao các cậu lại trồng những cây này?" Chúng tôi hoang mang.
"Việt quất và chanh là hồi trước đu trend trồng chơi chơi. Cà chua thì chả hiểu sao tự mọc trong bồn luôn, có thể là do chim chóc mang hạt đến."
Tôi từng nghe về việc chim có thể mang hạt giống từ nơi này đến nơi khác.
Bất kể ra sao, lúc này đúng là bọn họ đã giúp chúng tôi một chuyện lớn.
"Mình tên là Lâm Thiến, ở phòng trên các cậu hai tầng. Các cậu tên gì?"
Hình như cô bạn này siêu hướng ngoại, phải tôi thì cầm được đồ ăn là tôi đi luôn rồi.
Chúng tôi tự xưng tên, cô ấy còn mời chúng tôi lên phòng tham quan hoa quả bọn họ trồng.
"Lâm Thiến, đừng bô bô hết ra mồm. Không thì cậu chết thế nào cũng không biết đâu." Tôi nhắc nhở.
Lâm Thiến yên lặng khẽ gật đầu, lúc đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại: "Nhưng các cậu là người tốt mà, không thì vừa rồi các cậu hoàn toàn có thể trừ khử mình."
Cô ấy thành thạo trèo lên tầng, để lại bốn người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.
"Bà chị này chắc kiếp trước là Đức Mẹ ha." Tiết Minh Minh nói bừa, sau đó lại không nhịn được mà bật cười.
Chúng tôi cũng cong khóe miệng theo. Tinh thần căng thẳng đè nén áp lực trong suốt cả tháng hôm nay cũng hơi được thả lỏng một chút.
Chúng tôi cắt lát chanh cho vào ngâm mật ong rồi pha nước để Từ Mộng Hàm uống, may là cuối cùng cô ấy đã bớt nôn nghén lại.
Hai ngày sau, Lâm Thiến chuyển xuống sáu quả cà chua thật. Mặc dù trông không đẹp mã cho lắm nhưng vị chua chua ngọt ngọt, ăn không tệ chút nào. Chúng tôi ăn hương ăn hoa xíu xiu rồi để dành hết cho Từ Mộng Hàm.
Chúng tôi gửi ít đồ ăn làm quà đáp lễ cho Lâm Thiến, cũng truyền thụ kinh nghiệm nên làm gì để không bị zombie chú ý trong kỳ kinh nguyệt cho bọn họ biết.
Dần dần chúng tôi bắt đầu giao lưu nhiều hơn nhưng bọn họ chưa từng hỏi vì sao chúng tôi lại tích trữ nhiều đồ thiết yếu như vậy.
Tôi biết chắc chắn bọn họ cũng tò mò lắm. Bọn họ không hỏi có lẽ là do sợ hãi, cũng có thể là tôn trọng chúng tôi.
11
Ngày thứ năm mươi sau khi xảy ra đại dịch, có người sống xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi.
Đó là bốn sinh viên nam xách thùng theo. Bọn họ trông rất cao lớn, bôi thứ gì đó đỏ sậm đặc sệt trên người rón rén đi lại giữa đàn zombie. Thế mà xác sống không tấn công bọn họ!
"Sao bọn họ làm được vậy?" Từ Mộng Hàm kinh ngạc hỏi.
Tôi không nhìn rõ thứ trên người bọn họ, đành khởi động điện thoại dùng camera máy ảnh phóng to lên xem.
Hình như, thứ bọn họ bôi trên người là… máu…
Tôi lập tức nhớ tới một bộ phim Mỹ liên quan tới zombie mình từng xem, trong đó có người bôi máu của xác sống, thành công giấu đi mùi của bản thân và tránh được zombie.
Tôi nói chuyện này cho bạn cùng phòng, ai cũng cảm thấy không chân thực.
Chúng tôi tiếp tục quan sát mấy thanh niên kia. Bọn họ nhanh chóng băng qua rừng cây nhỏ đến cạnh hồ nhân tạo, đổ đầy nước vào thùng rồi chạy như điên về toà nhà.
Thấy bọn họ thành công nhưng chúng tôi cũng không dám bắt zombie để thử nghiệm. Nhỡ chẳng may bị cào bị cắn gì đó là toi luôn.
Có những người khác cũng thấy mà học theo, bắt đầu tóm zombie để tìm đường sống sót nhưng kết quả cuối cùng giống như chúng tôi đoán trước, chết dưới miệng zombie.
Bốn bạn nam kia chắc hẳn ngoài can đảm thì còn phải rất khoẻ nữa, tôi nghĩ có thể bọn họ là sinh viên khoa thể dục.
Những người còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Khổ nỗi không hành động thì cũng không có đồ ăn, dần dần bọn họ bắt đầu cãi lộn, tranh đoạt, đánh nhau... cho đến khi tất cả bình tĩnh lại.
12
Ngày thứ bảy mươi sau khi đại dịch xảy ra, giao mùa sang thu, trời dần chuyển lạnh.
Bụng Từ Mộng Hàm bắt đầu hơi lộ rõ, sinh mệnh bé nhỏ này như một mầm cây mạnh mẽ đang cố gắng vươn lên vậy.
Cuộc sống của chúng tôi có hy vọng mới. Đã quá nhiều sinh mệnh mất đi rồi, hạt mầm nhỏ này gieo cho chúng tôi niềm tin le lói về tương lai.
Từ Mộng Hàm nghén rất dữ. Chanh đã ăn hết từ lâu, không còn cái gì có thể giúp cô ấy đỡ buồn nôn nên cơ thể ngày càng gầy gò héo hon.
Chúng tôi cẩn thận chăm sóc cô ấy, cũng thường xuyên nói chuyện với bé cưng trong bụng, mong đứa trẻ đừng khiến mẹ vất vả.
Điều thần kỳ chính là hình như bé cưng nghe và hiểu được thật luôn, Từ Mộng Hàm dần dần có cảm giác thèm ăn trở lại, cũng bớt nôn nghén hơn trước.
Tôi nghĩ, chắc chắn đây sẽ là một đứa bé hiểu chuyện trong tương lai.
Kế hoạch chúng tôi lên sẵn đây rồi, đến khi bé cưng chào đời mà đội cứu viện còn chưa xuất hiện thì chúng tôi sẽ nghĩ cách sang đại học Nông Nghiệp bên cạnh. Bên ấy có đất nông nghiệp và lều ươm, chắc hẳn còn có cả hạt giống và phân bón nữa. Chúng tôi có thể định cư trồng trọt ở đấy.
Lâm Thiến và bạn cùng phòng của cô ấy, Ngô Hà, tình cờ nhân trời tối leo xuống chơi, nhìn thấy cái bụng bầu của Từ Mộng Hàm cũng rất bất ngờ.
"Thì ra các cậu mua sữa bột là bởi vì có em bé." Lâm Thiến tỏ vẻ ngộ ra chân lý. "Mình có thể sờ bé cưng chút không?"
Từ Mộng Hàm khẽ gật đầu: "Sờ đi, ăn nhiều hoa quả của các cậu thế rồi mà. Đứa bé này khỏe mạnh lớn lên được cũng nhờ một phần công lao của cậu đó."
Lâm Thiến cẩn thận từng li từng tí áp bàn tay lên: "Bé cưng đang động nè. Ấy, bé đang đá mình!"
"Sao thế được. Mới ba tháng, còn chưa biết cử động đâu. Chắc là dạ dày mình co bóp khiến cậu tưởng nhầm đấy." Từ Mộng Hàm mỉm cười. Bây giờ sắc mặt của cô ấy đã tốt hơn nhiều, có dáng vẻ của người phải làm mẹ rồi.
Lâm Thiến nói: "Sau này khi nào bé cưng chào đời thì mình xin nhận làm mẹ nuôi."
Tiết Minh Minh chậc chậc lưỡi: "Bọn này mới chỉ mong được làm dì, cậu còn muốn làm mẹ nuôi luôn cơ. Mơ đi à."
Tất cả mọi người khẽ cười.
Trên trời mây đen vần vũ che khuất ánh trăng.
Nhưng dù vậy, chúng đâu thể trộm mất bóng nguyệt.
13
Ngày thứ tám mươi sau khi đại dịch bùng nổ, bốn sinh viên nam kia lại xuất hiện.
Lần này không phải bọn họ ra múc nước, mà là đi tìm đồ ăn.
Bọn họ cầm gậy dài và dao đi quanh khu ký túc xá tìm kiếm đồ dùng hàng ngày.
Kiếp trước chúng tôi đã từng chứng kiến những người còn sống có thể hung tàn đến mức nào chỉ vì một miếng bánh quy. Trước cơn đói thì nhân tính chẳng là cái thá gì.
Cũng may bọn họ tìm được chút đồ rồi quay về ngay, không sang toà chúng tôi đang ở.
Tuy nhiên tôi nghe thấy trước khi về bọn họ nói với nhau rằng toà nhà của chúng tôi có khá nhiều zombie.
Zombie nhiều nghĩa là có người sống.
Tôi không biết bọn họ đã phát hiện gì chưa, nhưng điều này nhắc nhở chúng tôi từ giờ phải cẩn thận hơn nữa.
Chúng tôi bắt đầu tập luyện mô phỏng nếu có người muốn đến đoạt đồ dùng thiết yếu thì chúng tôi nên phản kích thế nào.
Tôi nhớ lại những kỹ xảo đánh nhau mà bố đã dạy hồi xưa, sau đó dạy lại cho Tiết Minh Minh và Chung Giai.
Chỉ là mỗi lúc như thế tôi sẽ đau lòng, không biết hiện tại bố mẹ thế nào rồi.