Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 167: Tận thế nạn sâu bệnh 27




Đến giữa trưa ngày hôm sau Du Hành vừa ăn cơm trưa, anh liền gặp được đại tướng La.

"Nghe nói cậu vẫn muốn gặp tôi, ngày hôm qua bận rộn, hôm nay tôi đến rồi đây." Tướng mạo đại tướng La uy nghiêm, cho dù cười cũng cho người ta một cảm giác uy trọng: "Tôi đại biểu khu vực an toàn thủ đô cảm ơn cậu, ngày hôm qua thí nghiệm đã có kết quả, loại hương này rất hiệu quả, cậu ngàn dặm xa xôi đưa đến, vất vả cho cậu quá rồi."

Du Hành nói: "Có loại hương này giúp đỡ, trên đường cũng không khổ cực. Có thể gặp được ngài, biết rõ ngài coi trọng loại hương này tôi cũng yên lòng. Dù sao thứ này vô cùng quan trọng, tôi nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến thủ đô là nơi cần gấp nhất, lại nghe có ngài ở đây, tôi càng yên tâm."

Đại tướng La cười: "Cậu còn rất cẩn thận."
"Thứ này không thể không cẩn thận. Tôi nói với này, trước khi tôi nắm được thứ này trong tay thứ này cũng đã trở thành tiêu điểm tranh đoạt của các thế lực khắp nơi, liên lụy hơn mười vạn sinh mạng nhân dân. Tôi cũng sợ, không dám ủy thác cho người nào ở khu vực an toàn, chỉ sợ trong đó có cao tầng bị lợi ích che mờ tầm mắt. Đến thủ đô, đây là bước đầu tiên, cũng là bước cuối cùng, giao đồ vật cho ngài, hy vọng ngài có thể lợi dụng thật tốt, chính thức làm lợi cho dân. Nếu như lại xảy ra vấn đề, tôi cũng không thẹn với lương tâm." Ý của Du Hành chính là nếu ngay cả khu vực an toàn thủ đô cũng không đáng tin cậy, vậy anh cũng không còn cách nào.

Lúc này đại tướng La mới kinh ngạc: "Chuyện cụ thể thế nào? Khu vực an toàn nào có kẻ như thế?"

"Haiz, tôi hiểu rõ ý của cậu, đây là khuyết điểm của chúng tôi, làm việc khiến cậu mất sự tin tưởng với cao tầng quản lý chúng tôi. Tôi không đảm bảo gì với cậu, chỉ xin cậu tin tưởng lòng tôi."

Đại tướng La đứng lên chào Du Hành một cái: "Tất cả lấy nhân dân làm đầu."

Du Hành nhanh chóng đứng lên đáp lễ.

Trải qua một phen thăm dò, bầu không khí giữa hai bên đã khá hơn nhiều.

Du Hành nói đến chuyện Biên Hải, nhấn mạnh về Phúc Thọ Sơn, trọng điểm nhắc đến khoáng vật mới. Anh không cách nào dấu diếm tác dụng khoáng vật trong quá trình tạo trùng người, dù sao ngọn núi kia nhiều nhất chính là trùng người, một khi điều tra sẽ biết rõ ngay thôi.

Hơn nữa không thể vẫn luôn đánh chết trùng người, chỉ cần tìm đúng phương hướng là có thể tạo phúc cho dân đấy.

"... Bây giờ trên núi kia có gần hai vạn trùng người, trước khi tôi rời đi đã từ bỏ ăn thịt người rồi, món chính là côn trùng."



Đại tướng La càng nghe sắc mặt càng phức tạp, đã có tin vui lại có nặng nề, đợi đến khi Du Hành nói xong, hắn thở phào một hơi, nghiêm mặt nói: "Một lần nữa tôi đại biểu khu vực an toàn thủ đô cảm ơn cậu, tôi lập tức phái người qua đó." Khoáng vật mới quan trọng như vậy, nhất định phải lập tức nắm giữ trong tay mới được!

"Có thể làm phiền cậu dẫn đường lên núi không? Đợi nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi ghi nhớ ba công trạng của cậu, tặng cậu quân hàm vinh dự." Đại tướng La rất thưởng thức người thanh niên có ánh mắt thanh chính này (trong suốt, chính trực).

"Có thể, không phiền."

"Đi." Đại tướng La đứng lên, bắt tay với Du Hành: "Cậu trước đi nghỉ ngơi, tôi đi sắp xếp, thời gian xuất phát cụ thể sẽ thông báo cho cậu.". truyen bac chien

"Vâng."

Tận thế năm thứ ba giữa tháng tám, khu vực an toàn thủ đô thành công đẩy ra vắc xin chống trứng côn trùng, mọi người chỉ cần trả một trăm điểm tín dụng là có thể xếp hàng tiêm được, mẹ goá con côi bệnh tàn cũng đều có thể được tiêm miễn phí.

Ở nhiều nơi dân dúng không biết, đa số cao tầng khu vực an toàn Biên Hải bị khu vực an toàn thủ đô phái người thay thế, tiến hành đại thanh tẩy toàn diện, triệt tiêu ba phòng thí nghiệm đen ẩn nấp. Khu vực an toàn Biên Hải đổi tên thành khu vực an toàn thủ đô hai, tiếp nhận lãnh đạo trực tiếp từ trung ương.

Đồng thời, khu vực an toàn khắp các nơi trên cả nước đều tiến hành khống chế, theo thứ tự bị khu vực an toàn thủ đô xếp kế hoạch thanh tra toàn diện, kế hoạch thanh tra từ sáu tháng cuối năm nay kéo dài đến sang năm, thậm chí năm sau, trọng điểm thanh tra chủ yếu các hạng mục quản lý, dân sinh, cùng với các thí nghiệm thể cần gấp trên con người —— tất cả nếu không báo cáo nhận được phê chuẩn, đều bị thủ tiêu.

Lúc cao tầng Thủ đô đưa ra quyết định này, cũng dự liệu bị bắn ngược cùng gió tanh mưa máu. Dù sao bây giờ không phải thời kỳ hòa bình, quyền thế cùng tư tâm, chế độ ước thúc bị thiếu hụt.

"Không thể bởi vì kiêng kị mà từ bỏ, khối u ác tính phải nhổ bỏ càng sớm càng tốt, nếu ngay cả chúng ta cũng không làm, thế thì càng không có người nào có thể làm, không có người nào đi làm." Đại tướng La đã nói tại hội nghị, hắn chắp tay sau lưng đứng trước màn hình chiếu, sau lưng tay nắm thành quyền.

"Chúng ta không được quên điểm mấu chốt cùng trách nhiệm của thủ đô một quốc gia!"

Cuối năm cùng năm đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Phúc Thọ Sơn, Du Hành về khu vực an toàn thủ đô nhận khen thưởng. Sau khi biết Du Hành muốn đón người nhà đến ở, còn phân cho anh một căn phòng có ba phòng ngủ, ngay trong khu nhà quân nhân, từ mọi phương diện mà nói đều vô cùng tốt.

Nhân dịp trước lễ mừng năm mới, anh tranh thủ thời gian trở về Trầm Vân Hương một chuyến, vì để đảm bảo sự an toàn lớn nhất trên đường về, anh mời lính đánh thuê. Hệ thống lính đánh thuê ở khu vực an toàn thủ đô phát triển rất hoàn thiện, mười đoàn đội nổi tiếng phát triển rất hài lòng, tiếp nhận một nhiệm vụ đưa đón vô cùng đơn giản.

Vào một sáng sớm ngày đông nào đó, Du Hành mang theo năm lính đánh thuê xuất phát. Năm lính đánh thuê kia đều đi qua từ biển trùng đấy, kinh nghiệm phong phú, cộng thêm Tạ thần hương của anh, trên đường vô cùng thuận lợi, nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Lúc đến Trầm Vân Hương hơn bảy giờ tối, sớm hơn dự đoán một chút.

Một đoàn người thông qua một loạt kiểm tra tiến vào Trầm Vân Hương, Du Hành nhìn thấy phạm vi khu vực an toàn mở rộng ra phía bên ngoài rất nhiều, có thể thấy được trong hai năm anh rời khỏi, nơi đây phát triển rất nhanh.

Sau khi tiến vào khu vực an toàn, anh trước tìm nơi sắp xếp năm lính đánh thuê này, Trầm Vân Hương gần khu vực an toàn thủ đô, các cử động mới đều theo sát bước chân khu vực an toàn thủ đô, bên này cũng bắt đầu sử dụng điểm tín dụng cùng điểm tạp.

Du Hành hỏi: "Điểm tín dụng và điểm tạp ở khu vực an toàn thủ đô có tác dụng không?"

"Thật ngại quá, còn chưa thực hành liên hệ, không thể sử dụng. Chỗ định giá đến tám giờ mới đóng cửa, bây giờ ngài có thể đi định giá."

Anh nhanh chóng đi đến nơi định giá, đánh giá phân chia được 2.000 điểm tín dụng và điểm tạp, trước dùng nộp phí ăn ở cả đêm cho sáu người, bỏ ra 300 điểm tín dụng.



Sáng sớm hôm sau, anh liền chuẩn bị đi ra ngoài.

"Các người cứ tùy tiện dạo chơi, tôi trở về nhà một chuyến." Thuận tiện để lại thẻ điểm tạp cho bọn hắn.

Đến trước lầu ký túc xa Du Hành bị ngăn cản lại, vừa hỏi mới biết bây giờ quản lý nghiêm khắc, ra vào đều phải có thẻ ra vào. Không có cách nào, anh đành nhờ người quản lý tòa nhà lên lầu gọi giúp một tiếng, để người nhà họ Lâm xuống đón người.

"Quả thật có một nhà này, cậu chờ chút."

Hôm nay Lâm Vinh Tiêu đến đội sớm, nên đã sớm rời giường, Lâm Song Phượng làm bữa sáng cho ông, dặn dò ông: "Phải chú ý an toàn."

"Đã biết."

Ông vừa đi ra ngoài đã gặp người quản lý tòa nhà đi tới: "Ngài Lâm, có người tìm nhà ngài, ngài đi xuống, xem thử có biết hay không."

"À được, cảm ơn."

Lâm Vinh Tiêu vừa đi xuống lầu vừa nghĩ: Ai nhỉ? Là Ông Thiệu Huy hay Điền Tiểu Điền? Lúc nhìn thấy Du Hành, cả người đều ngây ngẩn ra!

Du Hành cười: "Mặt mày con hốc hác quá, cha không nhận ra con rồi sao?"

Bờ môi Lâm Vinh Tiêu run run, đôi mắt trừng lớn, nghe người quản lý tòa nhà hỏi ông: "Là bạn bè thân thích nhà ngài sao? Nếu đúng thì ký tên vào đây. Ngài Lâm?"

Lâm Vinh Tiêu mới như từ trong mộng sực tỉnh, đột nhiên gào lên một tiếng: "Là con tôi!!"

Người nhà họ Lâm kích động hồi lâu mới bình tĩnh lại, bà nội Lâm khóc không ra hình dáng, ngay cả Lâm Vinh Tiêu cũng lau nước mắt.

"Thằng nhóc thúi này sao không chịu trở về sớm một chút, mẹ con khóc muốn mù mắt luôn rồi."

Lâm Song Phượng mắng Lâm Vinh Tiêu: "Không được mắng con em, anh tránh ra." Bà đẩy Lâm Vinh Tiêu sang một bên, tự mình ôm lấy con trai mình.

"Con phải gửi thư về nhà báo tin chứ." LâmVinh Tiêu còn canh cánh trong lòng chuyện con trai mất tích suốt hai năm.

Du Hành mới nói ra lý do đã sớm nghĩ tốt: "Con được người cứu, sau đó đi đến khu vực an toàn Biên Hải, ở đó ngây người một năm, bên kia xa quá, tự mình con một mình cũng không về được. Sau đó trùng hợp đến khu vực an toàn thủ đô, bây giờ ở chỗ đó có nhà cửa, liền tranh thủ thời gian thuê người bảo vệ về đón mọi người."

"Miễn là còn sống, lúc nào trở về cũng được." Bà nội Lâm lau nước mắt.

Lâm Vinh Tiêu nói: "Cha giới thiệu với con hai người, Ông Thiệu Huy và Điền Tiểu Điền, cho rằng sau khi con chết, hai người này thường lui đến thăm hỏi nhà chúng ta, con làm quen, vừa lúc tạm biệt hai người bọn hắn."



"Hai người này là bạn của cha à?"

"Không phải, nhắc đến cũng là duyên phận, hai người này đều là hàng xóm ở khu biệt thự nhà chúng ta." Lâm Vinh Tiêu kể lại chuyện ở biệt thự nhà họ Lâm trước kia: "Bọn hắn biết rõ con gặp chuyện không may, còn mang theo đồ đạc đến thăm hỏi. Nói cảm ơn chúng ta năm đó thông báo cho bọn hắn biết chuyện khu vực an toàn, Tiểu Điền còn nói, nhờ biệt thự nhà chúng ta để lại đồ ăn, giúp cậu ta ân lớn."

Du Hành hơi có chút ấn tượng: "Con nhớ Điền Tiểu Điền... Người dẫn đầu lúc ấy muốn xông vào à?" Ngược lại không nghĩ đến thật sự ghi nhớ ân tình nhà họ Lâm đấy.

"Đúng vậy, cha cũng không nghĩ tới..." Mặc dù không đến mức hoạn nạn gặp chân tình, Lâm Vinh Tiêu cũng cảm kích tình cảm của đối phương nên mới cùng đi lại gần gũi.

"Vậy con phải cảm ơn bọn họ rồi."

"Cha và mẹ con đi xin từ chức, sau khi từ chức xong lại đi mời bọn họ đến ăn cơm tối."

"Đi tiệm cơm đi, đồ ăn phong phú một chút." Du Hành cười: "Cha, con có thẻ điểm tín dụng, cha yên tâm đi!"

"Cha có cái gì lo lắng đâu chứ, cho dù con không có, cha cũng có đây này!" Lâm Vinh Tiêu kiêu ngạo nói với Du Hành: "Nhà chúng ta vẫn là kẻ có tiền đấy ~" chọc cười Du Hành.

Trong nhà ba người đều đi từ chức rồi, bà nội Lâm lúc Du Hành mất tích còn bị bệnh một trận, đã không còn đi làm công nữa. Vì vậy Du Hành và bà nội Lâm cùng nhau thu dọn đồ đạc, bà nội Lâm lập tức quay đầu lại nhìn anh, Chu Bình cũng ở bên cạnh anh như một chiếc đuôi nhỏ.

Trong nhà đồ đạc đều được sửa sang lại rất gọn gàng, nên thu dọn rất nhanh. Đợi đến khi bọn Lâm Vinh Tiêu từ chức xong xuôi hơn nữa còn lấy tiền lương trở về rồi lại cùng nhau thu dọn, tốc độ càng nhanh hơn, chưa đến giữa trưa toàn bộ đã sẵn sàng.

"Nghe con nói điểm tín dụng hai khu vực an toàn không có liên hệ với nhau, lúc nãy chúng ta không lấy điểm tín dụng, chỉ lấy đồ ăn." Lâm Vinh Tiêu còn hỏi Du Hành: "Trước đi đến chỗ định giá đổi vật tư, cha muốn đem điểm tín dụng trong nhà chuyển một chút cho bọn Tiểu Điền, con thấy sao?"

"Nghe cha cả."

Lâm Vinh Tiêu vui mừng cười rộ lên: "Đi, cha liền đi, thuận đường nói với bọn hắn thời gian địa điểm ăn cơm."

Lâm Song Phượng nói: "Mẹ đi đến tiệm cơm đặt trước, con ở nhà cùng nội con nha." Nói xong bà dẫn Chu Quân Phương và Chu Bình đi ra khỏi cửa.