Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 191: Tận thế trò chơi 17




Edit: Trang Nguyễn

Chỉ là Du Hành thật sự không nghĩ tới, Trần Đình Đình vừa vào cửa đã bắt đầu cởi quần áo. Dọa anh không biết nên phản ứng thế nào, thoáng sửng sốt anh quay đầu đi: "Cậu làm gì vậy?"

Trần Đình Đình cười: "Ngày mai là cuộc thi của tôi, qua vài ngày nữa là cuộc thi của cậu. Cậu giúp tôi rất nhiều, tôi đã nói muốn báo đáp cậu." Cô ấy thở dài: "Thế nhưng tôi không có cách nào báo đáp cậu. Tôi không lo lắng cậu không thông qua cuộc thi được, mà tôi sợ tôi không qua đucợ, bây giờ tôi không đến, không phải cậu không còn cả người lẫn cả của sao?"

Cả người cả của đều không không phải từ ngữ dùng cho trường hợp này đâu đấy? Du Hành nói: "Mau mặc quần áo vào, tôi không có ý kia, cũng không cần cậu báo đáp, cậu nhanh về ngủ dưỡng tốt tinh thân đi." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trải qua đêm đó, Du Hành vốn có chút xấu hổ, nhưng thấy cô gái người ta rất thản nhiên, anh lại càng không thể biểu hiện ra sự khác thường khiến đối phương cũng xấu hổ, bởi vậy hai người ở chung từ từ bình thường như trước kia.

Nghe cô nói xong, anh không ngại ngùng cầm lấy một khối: "Cảm ơn cậu." Anh nhìn thấy Trần Đình Đình cười rộ lên: "Không cần khách sáo, nhất định phải cố gắng lên."

Người đến quan sát cuộc thi đặc biệt nhiều, lúc Du Hành sắp thi đã bị truyền tống đến trên đài quyết đấu, anh bắt đầu quan sát thí sinh khác, trên tay mỗi người đều có vũ khí, nhìn ra được đã chuẩn bị vì trận đấu này. Mà bên trong có mấy người quen thuộc, trước kia đều đến khóa rèn luyện thể dục của anh. Thí sinh khác đang quan sát anh, rất nhanh, anh liền phát hiện không đúng rồi.

Anh bị cô lập rồi.

Du Hành thản nhiên, chuẩn bị xong vũ khí nắm trong tay, lúc này có bốn thí sinh đi đến gần: "Chúng ta liên thủ đi Mục Hằng." Thấy anh gật đầu, bốn thí sinh thật vui mừng đi đến gần.

Vậy đã trở thành một nhóm thế lực rồi, lại nhìn những người khác, hai mươi người chia làm ba nhóm, đối diện hai nhóm người đang nhỏ giọng bàn bạc, anh đều nghe được toàn bộ. Đơn giản chính là trước hợp lực tiêu diệt anh, anh không để ý trong lòng, hô to một tiếng: "Lên!" Dẫn đầu xông tới.

Anh nhào đến quá nhanh, lại làm động tác giả, không trực tiếp xông lên cường ngạnh đối kháng với trường đao sắc bén của người đối diện, mà anh trực tiếp nổ súng xạ kích. Đây là kế hoạch anh đã làm tốt trước cuộc thi, không cứng đối cứng, điều kiện tiên quyết phải bảo trì khoảng cách an toàn rồi mới tấn công.

Một chiêu này vừa ra tay đã thu hoạch được ba người đối diện, khiến cho trên đài vang lên tiếng thét dài.

"Lên a...! Đánh hắn!"

Thí sinh có thể thông qua cuộc thi lần thứ nhất, cũng sẽ không mềm lòng, trong đó không thiếu người có thân thể tráng kiện, tinh thông solo, đối diện với mấy người này vây công, Du Hành dùng khí thế một chống trăm, bên người mấy đồng bạn cũng bắt tay bổ đao, lúc này thế cục còn tốt.

Đợi đến khi Du Hành đánh rớt hai thí sinh có súng đối diện, áp lực giảm mạnh, mặc dù trên người trúng mấy viên đạn nhưng cũng không phải vị trí trọng yếu, chỉ là rơi vào trong mắt người khác, cả người anh mang đầy máu, thoạt nhìn cứ như nỏ mạnh hết đà.

"Mau đánh chết hắn!"

Tình hình chiến đấu tiến triển rất nhanh, tiết tấu từ lúc mới bắt đầu đều bị anh nắm chặt trong tay, thẳng đến khi toàn trường chỉ còn lại chín người, anh đột nhiên trở tay đem đao thọc đến sau lưng.

"A!"

Đồng bạn tạm thời đang giơ đao về phía sau lưng anh, bị một đao của nah làm mất mạng còn trợn trừng đôi mắt, vẻ mặt hoang mang.

"Tốt rồi, tám người vừa vặn." Anh rút đao ra, hỏi những người khác: "Còn đánh không?"

Trận đấu lần này Du Hành một lần nữa thành danh, anh nhận được túi phần thưởng phong phú, sau khi cuộc thi kết thúc anh đóng cửa một lần nữa, không ra ngoài chỉ ở trong ký túc xá rèn luyện. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p



Từ lúc đó cuộc thi thứ hai không ngừng đẩy mạnh, nhân số trong trò chơi nhảy núi đột nhiên liên tục giảm mạnh, làm cho các cao tầng chính phủ bên ngoài một lần nữa đầy lo lắng, đêm không ngon giấc.

Từ khi xác nhập Server đến nay đã qua hai năm, trong hai năm này, lãnh tụ các quốc gia đều sống trong giây phút chờ đợi lo lắng, trái lại lãnh tụ bang Minh quốc vò đã mẻ lại sứt, tâm tính ngược lại rất tốt. Mặc dù ngay từ đầu bang Minh quốc nhận không ít chỉ trích và thảo phạt, thế nhưng bọn hắn đều kiên trì cố gắng chống đỡ cho qua.

Sau khi phát tiết xong hết, vẫn phải tạm thời hợp tác cùng nhau giải quyết vấn đề. Cuối cùng sau hai năm, rốt cuộc bọn hắn đã quyết định, cắm virus đời thứ bảy liên tục sửa đổi vào.

Nhẫn nại hai năm, vào lúc nắm chắc tám mươi phần trăm, rốt cuộc bọn hắn quyết định ra tay.

"Nhất định phải một kích tất trúng!"

Bên ngoài trò chơi chính phủ các nước liên hợp sắp ra tay, đang trong lúc làm bước chuẩn bị cuối cùng, Du Hành tham gia cuộc thi lần thứ ba. Cách thời gian anh tham gia cuộc thi lần thứ hai đã hơn nửa năm, cuộc thi lần thứ ba lại bắt đầu rồi. Số thứ tự lần này của anh càng ngày càng lớn, 4 vạn 2001, nhưng vì đây là cuộc thi một trăm người còn một sống sót, cho nên tiến triển rất nhanh.

Du Hành rơi vào một vùng đồng cỏ, bốn phía không có vật gì che chắn. Anh lập tức hcui vào bên trong bụi cây, một chiếc kéo đâm tới cổ họng anh, anh nghiêng đầu tránh thoát, tay phải bổ vào cổ tay của đối phương, tay trái một trảo túm chặt, kéo người phía sau cùng cây kéo ra.

Đó là một nam thanh niên mang gương mặt tràn đầy kinh hoảng, Du Hành trở tay cắm ngược cây kéo vào ngực đối phương, một kích mất mạng.

Loại cảm giác này vô cùng không thoải mái, mà cảm giác này anh phải nhấm nháp chín mươi tám lần, anh nhất định phải sống sót!

Bên ngoài sân, Trần Đình Đình vô cùng căng thẳng, tầm mắt của cô không ngừng theo dõi bóng dáng Du Hành, thấy anh trốn vào trong rừng, thân hình linh hoạt, tránh thoát đám người hợp lực đuổi giết, như người trưởng thành trong rừng rậm. Lúc này cô mới nhớ đến trước đây Mục Hằng làm sao dẫn theo bọn họ chạy trốn trong rừng, nơi này dường như là thế mạnh của anh.

Thật ra trong rừng rậm Du Hành không hề nhẹ nhàng thoải mái như người bên ngoài nhìn thấy, một lần nữa anh bị nhắm vào, dường như những thí sinh kia đã kết thành đồng minh. Đây là tai hại lớn nhất những năm này anh ra mặt giảng dạy. Mỗi người đều biết thân thủ anh tốt, là đối tượng cần phòng bị nhất, một trăm chọn một, chắc chắn phải giết chết người đau đầu nhất này rồi.

Hỏi anh có hối hận với lựa chọn lúc trước hay không? Du Hành chắc chắn nói không có, anh không quên những gương mặt thí sinh vui đến phát khóc, khuôn mặt đầy tươi cười đến tìm anh, cũng không quên bọn họ để thịt con mồi ngoài phòng anh...

Lúc này phải anh chết tôi sống, vậy thì lại đến anh chết tôi sống đi!

Anh trầm ổn chạy trong rừng rậm, lá cây sắc bén, hoa độc... Đủ loại tư liệu sống có thể cung cấp cho anh chế tạo bẫy rập. Không có tiếng vang nào mà di động, như ngủ đông trong rừng, có độc xà ẩn mình, một khi xuất hiện chính là một kích trí mạng.

"Hắn ở chỗ này!"

"Lại chạy, mẹ nó!"

Du Hành dùng kiên nhẫn lớn nhất từ từ thu hoạch tính mạng, cuối cùng còn lại chính là một người đàn ông có thân thủ kiện tráng, thoạt nhìn đã trải qua huấn luyện tương quan, vô cùng thông minh cảnh giác. Anh trốn mình trong bẫy rập trọn vẹn hai tiếng đồng hồ, vẫn không nhúc nhích, cho dù rắn bò qua, dù trong rừng rậm đang nổi lên một trận mưa to mô phỏng chân thật trăm phần trăm, nước bùn bắn tung tóe lên mặt anh, anh cũng không mảy may nhúc nhích.

Cuối cùng, đối phương sau một thời gian dài căng thẳng áp lực đã chịu không nổi, chạy trốn càn quấy trong rừng rậm: "Ra đây! Mau ra đây!"

Du Hành rốt cục động, anh nhắm trúng bóng dáng phía trước, bóp cò.

Pằng!



Thân thể nện xuống đồng cỏ đầy nước bùn một cách nặng nề, anh đứng lên từ trên mặt đấy, trên đỉnh đầu đầy lá rụng cùng bùn, vừa bắt đầu đi vài bước thất tha thất thểu, sau đó lại bắt đầu nhanh hơn, vào một giây cuối cùng trước khi bị truyền tống đi, anh túm lấy con mồi đặt ở một thân cây.

Đợi đến lúc Du Hanh đi ra, cô vội vàng nghênh đón, cầm khăn lau máu cho anh: "Vết thương thế nào?"

"Không có việc gì." Anh ném con mồi trên mặt đất, nhận khăn tự lau mặt cho mình, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, anh ho khục nhổ ra một ngụm nước bùn: "Cầm con mồi, chúng ta đi về." Anhq uay đầu nhìn lại phiến rừng rậm đã biến mất, đã trở thành đài quyết đấu như cũ.

"Được."

Bọn Thịnh Thông giúp đỡ khiêng con mồi, Du Hành cầm lấy túi lớn phần thưởng mới nhận, đi theo phía sau, lúc này không xảy ra chuyện cướp đường, thuận lợi trở về ký túc xá, anh để bọn Trần Đình Đình thu thập con mồi, chính mình trở về phòng xử lý miệng vết thương.

Lúc này phần thưởng trong ba lô rất tốt, ngoại trừ đồ ăn và thuốc, còn có hai món vũ khí, một cây côn sắt dài hai mét vót nhọn sau khi mở ba lô đã xuất hiện bên ngoài, còn có một thanh phi đao, đếm thử có 50 cây. Phi đao mài vừa nhỏ lại vừa mỏng, vừa nhìn đã thấy chính là một đao cắt đứt yết hầu.

Sau khi cất kỹ đồ đạc anh rịt thuốc lên vết thương, thương thế của anh không nặng, còn nhiều, còn nhiều vết cắt da thịt do lá cây gây ra, mặc dù những thí sinh kia muốn vây công anh, nhưng đến cùng chỉ tạm thời kết thành đoàn đội, nội bộ vẫn còn phòng bị lẫn nhau, thủ đoạn rất đơn giản, cũng không tạo thành tổn thương thực chất cho anh.

Chờ anh xuống lầu, đồ ăn đã chuẩn bị xong, Du Hành bảo bọn hắn đừng khách sáo: "Ăn đi, một mình tôi ăn không hết." Anh nhìn ba người này có hơi chút kinh sợ anh, đặc biệt là Trì Uyển, ánh mắt nhìn anh vừa lạ lẫm lại vừa sợ sợ, anh không nói gì, cứ như không có việc gì gặm thịt.

Sau khi ăn xong anh nói: "Tôi đi ngủ, gặp lại sau."

"Thế... cậu ăn nhiều thêm một chút nữa đi?" Trần Đình Đình lo lắng nhìn anh: "Ăn nhiều thêm một chút, không biết lần tới có đồ ăn là lúc nào, ở đây còn nhiều như vậy mà."

"Tôi ăn không nổi nữa rồi." Anh đã ăn hết hai cái chân trước, thật sự ăn không nổi nữa.

Nghe anh nói như vậy, tay chân Trần Đình Đình nhanh nhẹ thấy con mồi đã nướng chít liền cắt một khối lớn ra: "Anh mang về phòng đi, có thể để được hai ngày đây này."

"Ừ."

Mặc dù số thứ tự đã sớm phát ra, cuộc thi này cũng dựa theo số thứ tự một trăm người định ra, nhưng vì để bảo vệ mình, đại đa số các thí sinh đều dấu diếm số thứ tự của mình vô cùng chặt chẽ, cho nên dù muốn hợp tác thành tổ đội, cũng chỉ có thể sau khi đến đấu trường mới có thể thực hiện. Đây cũng là nguyên nhân Du Hành đối mặt với sự cô lập mà không kinh hoảng, đám ô hợp không đủ gây kinh sợ.

Thí sinh Fanny cũng gặp phải tình huống này, nhưng cô là bên vây công kia, cô là một người phụ nữ thông minh, cô lá mặt lá trái trong đám thí sinh, đợi sau khi vây công mất nguyên một đám thí sinh có năng lực, cô cười nhõng nhẽo cắt đứt yết hầu từng người xem thường năng lực của cô, kể cả người đàn ông mọi người đều biết có tiếp xúc thân mật với cô.

Nữ sinh thoạt nhìn yếu ớt mỏng manh vô cùng xinh đẹp, đã trở thành người chiến thắng cuối cùng. Mất mạng trong tay mỹ nhân, sau chuyện này, nữ sinh kia không hề bị xem nhẹ được nữa, tình huống cuộc thi ngày hôm đó còn bị nói say sưa đến hôm nay.

Thẳng cho đến cuộc thi hôm nay chấm dứt, hai người còn bị nhắc đến cùng nhau.

"Một người yếu thế am hiểu ngụy trang, một người có thực lực siêu cường, tôi tình nguyện gặp Fanny, tôi tuyệt đối sẽ không trúng mỹ nhân kế của cô ta!"

"Ha ha ha đầu gấu như anh chắc chắn vừa nhìn thấy người đẹp đã không biết trời trăng gì rồi!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

...

Du Hành xem tin tức trên kênh thế giới một lát liền đi ngủ, đêm nay các thí sinh còn đang bàn bạc sôi nổi, trong trò chơi mọi người cũng không biết bên ngoài đã ra tay.