Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 233: Tận thế chi hải 07




Cha vợ Tăng Bình Niên tên là Triệu Hoành Phúc, là một ông lão vô cùng sáng sủa, bà Triệu cũng là một người dịu dàng, trò chuyện với mẹ Trương vô cùng hợp. Nhà ba gia đình cũng không cách xa nhau lắm, giao thông Tây Nhạc còn kiên cố sừng sững, rất thuận lợi đi lại, vì vậy có đến có đi vô cùng vui vẻ.

Mẹ Trương đã có bạn cùng lứa trò chuyện, loại tâm tình rời xa cố hương thấp thỏm không yên từ từ tiêu tán, người cũng khôi phục lại thần thái lúc trước, còn nói muốn cùng bà Triệu đi học bơi đây này.

"Tôi dạy cho bà ~ "

Người nhà họ Vương cùng đường đến Tây Nhạc, đã đến nhà người thân, chỉ là bên đó rất xa, vì vậy người hai nhà chỉ hỏi thăm nhau qua điện thoại mà thôi.

Đi vào Tây Nhạc, Du Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy mẹ Trương trôi qua ổn định, người cũng có tinh thần nên anh càng yên tâm.

Bây giờ anh có một cách nghĩ, cảm thấy trước đó chỉ mua thuyền cứu hộ có chút chưa đủ, anh còn nhớ rõ năm đó bên trong một nhiệm vụ, cùng em gái nguyên thân, bạn và cháu ngoại trai chèo thuyền trong lạnh buốt, quanh mũi là mùi hư thối, tanh tưởi ngâm lâu trong nước, thậm chí dưới nước còn có kẻ cướp xông lên... bây giờ có điều kiện cũng có tiền, anh định mua một chiếc du thuyền. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Dù cho sau này không cần dùng, nhưng cũng có tài sản cố định.

Sau đó anh lên mạng mua một chiếc du thuyền giá 120 vạn, Du Hành lập tức thuê một kho hàng lớn trong khu cư xá gần đó, sau đó tiếp tục chờ đợi. Một tuần sau, du thuyền được giao đến bến tàu, Du Hành thuê xe tải đi đón.

Chuyện này anh không nói với mẹ Trương, nếu bả biết rõ anh bỏ ra rất nhiều tiền mua một chiếc du thuyền còn đắt hơn căn nhà hiện tại... vẫn đừng nên nói ra.

Lúc anh đến Tây Nhạc, anh đã gọi điện thoại cho Trương Trí – con trai nguyên chủ, kết quả anh phát hiện mình đã bị kéo đen.

Lúc ấy anh nhíu mày gọi lại lần nữa: "Thằng nhóc thối, lá gan to lắm." Từ từ anh cũng kéo đen dãy số của Trương Trí. Người trẻ tuổi, điện thoại của cha anh, không phải anh muốn kéo đen thì kéo đen, muốn gọi thì gọi được đâu đấy.

"Nhân khẩu ở đây bão hòa, sức cạnh tranh chắc chắn lớn, đừng nản chí."

Tăng Bình Niên mặt ủ mày chau: "Tuổi này của tôi, quả thật rất khó tìm việc... người ta toàn tuyển người trẻ tuổi không thôi."

"Bây giờ các ngành nghề đều không quá khởi sắc, nếu không ông theo tôi học trồng trọt? Mình có thể ăn, có nhiều cũng có thể đem bán, ông cũng biết bây giờ giá cả rau quả đắt thế nào." Tăng Bình Niên không nói vay tiền, Du Hành cũng không dám nhắc đến, đây là căn cứ theo nhận thức của Trương Hằng Phúc với hắn, vì vậy đành phải đưa ra chút đề nghị.

"Nghe cái này ngược lại rất không tệ, nhưng tôi không có kinh nghiệm." Tăng Bình Niên vò vò đầu tóc, có chút dao động.

"Ở chỗ tôi có hạt giống rau quả, ông muốn thì tôi chia cho ông một í, về phần không có kinh nghiệm... Ông tới nhà tôi học một ít cũng được, dù sao hai nhà gần nhau, mỗi ngày ông đến tôi cũng không thấy phiền, mẹ tôi còn rất thương ông nữa."

Tăng Bình Niên cười rộ lên: "Thế thì đồng ý thôi!"



Thật ra đề nghị của Du Hành rất không tồi, tsau khi về nhà Tăng Bình Niên càng nghĩ càng cảm thấy tốt, bây giờ giá cả rau quả mắc muốn chết, nhưng người không thể không ăn. Hắn đã thấy qua giỏ rau dưa của nhà bạn tốt, lớn lên không chỉ tươi tốt, tặng một ít đến nhà cha vợ, cậu em vợ bọn hắn cũng đều nói ăn rất ngon, đều không tin đó là đồ trong nhà trồng ra.

"Tôi thấy được đó ông." Vợ hắn cũng nói thế, khuyên hắn: "Ông coi như nghỉ phép đi, đừng vì tìm việc mà sốt ruột phát hỏa, gấp đến độ đổ bệnh thì làm sao đây?"

"Được!"

Vì vậy Tăng Bình Niên theo Du Hành học trồng rau.

Thời gian ở Tây Nhạc trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã đến kỳ nghỉ hè, con gái nhỏ của Tăng Bình Niên cũng được nghỉ hè ở trường đại học Trung Kinh đi về nhà. Theo kì nghỉ hè, trường trung học tiểu học cũng nghỉ, cả nước lại nghênh đón cuộc di chuyển đại quy mô nhân khẩu từ nam hướng ra bắc.

Trong lúc này, thời tiết vẫn lấy ngày âm u mưa nhiều làm chủ, trong tin tức đã nói, một chỗ lương thực gieo trồng một quý này đều bị hủy. Toàn cầu mưa kéo dài không dứt, cũng có ý nghĩa khá khó khăn cho việc nhập khẩu lương thực.

Bây giờ Du Hành đã bồi dưỡng được rau quả ít hấp thu nước loại tốt, hiệu quả cũng không tệ lắm, gửi cho Viện khoa học nông nghiệp quốc gia một chút.

Mua nhà ba phòng một sảnh, đặc biệt rộng rãi, sân thượng nằm ở hướng ánh sáng, thời điểm trời nắng có thể giúp rau quả hấp thụ ánh sáng. Đương nhiêu thời gian trời nắng quá ngắn, đại da số vẫn phải dựa vào đèn ấm trong nhà đặc biệt lắp đặt.

Bây giờ mẹ Trương làm việc vô cùng hăng say, từ khi ra ngoài bán một đống đồ ăn, chuyện này giống như đả thông hai mạch nhâm đốc, mỗi ngày đều muốn đi ra ngoài, mặc kệ mưa nhiều hay ít.

"Chuyện này làm mẹ nhớ đến năm đó mẹ cùng cha gánh đồ ăn bán trên đường năm đó..."

Bà lão đã yêu thích, mỗi sáng sớm Du Hành đều đưa bà ra ngoài. Gần đây mỗi ngày bọn họ chỉ bán hai mươi cái bắp cải, còn giới hạn người mua, một người chỉ có thể mua một cái. Giống bắp cải này Du Hành đã cải tiến qua, lớn lên vô cùng tốt, một cái nặng khoảng hai ba cân, anh còn đưa mẹ Trương một chiếc cân điện tử, một cân bán chín khối tiền.

Bán xong liền dọn quán, cũng chưa đến một giờ, còn có thể đi ra quán ăn điểm tâm sáng đây này.

Tây Nhạc thật sự rất không tồi, sau khi dọn nhà trải qua mấy lần bão, đều không chịu ảnh hưởng gì, mà từ trong tin tức anh nhìn thấy hai ba tỉnh vùng Duyên hải Đông Nam đã có gần mười thành phố bị chìm trong nước, từ hình vẽ vệ tinh, mực nước đã dâng cao ba tầng lầu, hơn mười mét, tất cả hộ gia đình đã sớm chuyển đi.

Bây giờ theo tin tức đưa tin, đang tiến hành kế hoạch rút lui của nhóm thứ hai, định trước thu nhập toàn bộ cư dân từ vùng phía Nam và phía Đông, trước mắt quốc thổ Trung Bộ và phía Tây bắc đều đang gia tăng xây nhà.

Đội mưa xây nhà quả thật rất khó khăn, quốc gia đã bỏ rất nhiều tinh lực và tài lực để xây dựng, trên tin tức xác thật, nhóm nhà mới này đều dựa theo tiêu chuẩn cao để xây dựng kiến trúc trên nước —— đây là vì đề phòng sau này mực nước có khả năng lan tràn đến đây.

Sau khi Du Hành nhìn thấy tin tức, cũng đem một ít kiến thức xây dựng của mình gửi đến ban ngành, dùng thân phận dân chúng nhiệt tình để gửi. Trước kia quả thật Trương Hằng Phúc có học kiến trúc, sau này vì chút ít chuyện xưa với vợ trước, bị đuổi khỏi công tác chuyên ngành, trời xui đất khiến thế nào mà đi bán bảo hiểm, một lần làm là làm hai mươi mấy năm.



Kỳ nghỉ hè đến cũng có ý nghĩa con trai Trương Trí của nguyên chủ tốt nghiệp đại học rồi, trước kia nó nói muốn học nghiên cứu, về sau lại nói không muốn học, nói nhà gái bên kia có thể sắp xếp chức vụ không tồi cho nó. Du Hành đã kéo đen số của nó, nên anh cũng không biết tình hình gần đây của nó thế nào, ngược lại con gái út của Tăng Bình Niên trở về, nhắn nhủ vài lời với cha mình, Tăng Bình Niên còn cùng anh nói vài câu.

Con gái Tăng Bình Niên tên Tăng Văn, là bạn học cùng trường học với Trương Trí, lúc tốt nghiệp có tham gia tiệc chia tay với hội đồng hương, nên có chút hiểu rõ tình huống của Từng năm thường con gái gọi là từng văn, cùng trương trí là cùng trường học đồng Trương Trí.

"Nói là đi làm một tháng có thể chuyển lên chính thức, đãi ngộ phúc lợi đều rất tốt..." Tăng Bình Niên dò xét sắc mặt của Du Hành: "Hai người không liên hệ bao lâu rồi?" Nghe con gái nói trong lời nói của Trương Trí còn nói mấy lời không dễ nghe... nói cha mặc kệ sống chết của con trai, còn nhắn con bé nhờ mình qua tìm lão Trương nói chuyện, bảo lập tức phải gọi điện thoại cho nó, nếu không đoạn tuyệt quan hệ cha con.

"Trước đó khi cha tôi làm lễ tế ba năm, đã liên hệ với nó, nó nói không có thời gian về, đến bây giờ cũng không liên lạc. Sau khi đến Tây Nhạc tôi đã liên hệ nó mấy lần, phát hiện nó đã kéo đen tôi, tôi cũng kéo đen nó rồi." Du Hành nhìn hắn, "Muốn nói cái gì cứ nói thẳng đi, tôi biết nó cũng không nói lời tốt đẹp gì."

Tăng Bình Niên cảm thán thở ra nói với anh: "Cũng không biết rốt cuộc em dâu nuôi dạy đứa nhỏ thế nào, dấu đứa nhỏ không cho ông gặp, mỗi ngày chỉ biết đòi tiền, sau này không muốn cho đứa nhỏ đi học lại đưa trả đứa nhỏ về, kết quả đứa nhỏ này vừa gặp ông như thấy kẻ thù... Tính tình này thật sự quá kỳ cục!" Hắn nói xong lại thở dài một hơi, quở trách Du Hành vài câu: "Ông cũng kỳ! Yêu thương đứa nhỏ cũng không chịu nói ra, cứ để buồn bực ấm ức trong lòng!"

Du Hành cúi đầu không nói lời nào.

"Ông thật sự làm tôi tức chết rồi! Tôi thấy gần đây tính tình của ông thay đổi rất nhiều, người cũng sáng sủa hơn không ít, chuyện này rất tốt! Nên nói chuyện rõ ràng với nó đi, đây chính là con ruột của ông đó." Tăng Bình Niên nhỏ giọng nói: "Trước đây ông vì nó chết sống không chịu tái hôn, ông chỉ còn đứa bé này không nắm lấy, sau này ai dưỡng lão cho ông đây?" Quả thật Tăng Bình Niên buồn bực muốn chết.

"Ông anh à, thật ra tôi nghĩ thông suốt rồi, đời này tôi đều sống vì nó, thế nhưng mẹ tôi đã già rồi, tôi suy nghĩ cho bà nhiều lắm, để bà sống tốt một chút những năm tháng còn lại này. Mấy tháng trước, tôi ngủ trong nhà dột, nằm trên giường nghĩ đến phòng của mẹ tôi cũng ẩm ướt một mảnh, tôi rất hận chính mình."

Du Hành nhỏ giọng nói: "Lúc ăn tết Tiểu Trí nói muốn mua nhà ở Trung Kinh, lúc ấy tôi có nói, cha sợ bà nội con sống ở Trung Kinh không quen, lúc ấy trong lòng tôi vẫn suy nghĩ phải kiếm nhiều tiền nhiều tiền hơn nữa, thế nhưng ông không biết lúc ấy ánh mắt nó nhìn tôi —— "

"Nó căn bản không muốn sống chung với tôi và mẹ tôi. Sau này mẹ tôi còn an ủi tôi, nói vợ chồng trẻ tuổi, không thích sống chung với người lớn là rất bình thường." Anh nhớ lại tâm tình lúc đó của Trương Hằng Phúc, mắt đỏ hồng thất lạc nói tiếp: "Tôi để dành được ba mươi bốn vạn, căn bản nện không được một chút bọt nước ở Trung Kinh... chỉ nghĩ thôi đã thấy quá tuyệt vọng." Sau khi đưa tất cả tiền bạc trong nhà cho Trương Trí, sau đó hai người già ở trong căn nhà tồi tàn, ngay cả tiền sửa nhà cũng không có, chỉ nghĩ thôi đã không còn thấy hy vọng gì nữa.

Hơn nữa Trương Hằng Phúc không thể không thừa nhận: tư thế kia của con hắn chính là một đi không quay lại, tiền tài mất trắng!

"Tôi đã nghĩ thông suốt, sau khi nó tốt nghiệp sẽ gửi ba mươi bốn vạn kia cho nó, những thứ khác tôi thật sự không có sức nữa rồi, mẹ tôi ở tuổi này vẫn còn phụ giúp gia đình, tôi nên hiếu thuận thật tốt với bà. Ông trời có mắt, tôi tiện tay mua vé số vậy mà trúng, mua được nhà mới."

Du Hành thở dài một hơi: "Ông cũng nhìn thấy trận mưa năm nay thế nào, nhà cũ ở quê đã sụp từ lâu, nếu không trúng số, thật không biết phải làm sao nữa. Nó không gọi một cú điện thoại hỏi thăm, trái tim tôi thật sự băng giá rồi."

Tăng Bình Niên nghe xong con mắt cũng cảm thấy xót, cuối cùng vỗ vỗ bờ vai anh: "Ông còn có tôi ở đây, ha ha ha cũng may ông trúng số, Trương Trí không nuôi ông, sau này chúng ta mời mấy người bảo mẫu, một người chăm sóc ông, một người chăm sóc dì, cũng rất tốt." Hắn cảm thấy biện pháp này tốt nhất, con trai không được việc, ít nhất có tiền không làm gì không được, có tiền cũng tốt!

Sau đó, Du Hành gom tiền, thêm chút cho chủ ba mươi lăm vạn, gửi cho Trương Trí một tin nhắn, trong nhà chỉ có thể giúp đỡ nhiêu đây, bây giờ người một nhà đang ở Tây Nhạc (kèm theo địa chỉ), có để một phòng cho hắn, nói hắn có thời gian thì gọi điện thoại cho mẹ Trương, còn kèm theo số điện thoại bàn của nhà mới.

Du Hành thay thế Trương Hằng Phúc làm đến thế, anh không có tâm tư làm những chuyện khác nữa. Mẹ Trương nghe xong cách làm của anh, cũng thở dài gật đầu: "Tóm lại chúng ta đã gửi địa chỉ cho nó, nó muốn trở về hay không thì tùy đi!"

Chuyện này cứ như vậy trôi qua một thời gian, cuộc sống nhà họ Trương vẫn tiếp tục, thời gian nhanh chóng, rất nhanh bắt đầu ngày mùa đông. Lúc này quốc gia đã tiến vào tình trạng báo động cấp một, toàn dân chống lũ!