Bốn giờ sáng.
Trong khi mọi người còn đang ngủ thì Thiên Lang lại tỉnh dậy đi ra bên ngoài. Mặc dù nó đi rất nhẹ nhàng nhưng rốt cuộc vẫn bị bé Thanh phát hiện.
Nhìn thấy Thiên Lang rón rén di chuyển, bé Thanh đi tới gần nó sau đó hỏi:
“Đang bị thương lại muốn đi đâu đó?”
Thiên Lang thấy đồng bọn của mình xuất hiện thì nói:
“Đi mang xác của con chuồn chuồn vương biến dị về. Chứ để ở ngoài đó béo lũ biến dị thú khác. Đần ở nhà đi, Ngáo đi một mình thôi.”
Bé Thanh nghe vậy thì nhẹ gật đầu, nó nói:
“Ừm. Ngáo đi nhớ mang theo thiết bị liên lạc, có gì bất chắc còn để liên lạc. Thanh ở nhà bảo vệ mọi người.”
Thiên Lang gật đầu nở nụ cười cười vui vẻ. Tiếp đó nó mang theo chiếc vòng cổ liên lạc rồi rời khỏi căn cứ bên dưới lòng đất.
…
Ở bên ngoài.
Càng về gần sáng thời tiết càng dễ chịu hơn, nhiệt độ lúc này chỉ còn âm gần hai chục độ. Đối với Thiên Lang mà nói nhiệt độ thế này rất dễ chịu.
Sau khi đi ra bên ngoài nó liền hướng về khu vực mà Thiên Anh cùng với con chuồn chuồn vương giao chiến. Trên đường đi nó gặp không ít thú bị dị cản đường. Nhưng thân là bá chủ của khu vực này, nên chỉ cần những con có trí khôn đều sẽ né tránh Thiên Lang.
Thiên Lang tuy chỉ là thú biến dị cấp bốn, nhưng có được trí tuệ siêu việt thú biến dị bình thường, lại còn thức tỉnh ba năng lực. Khiến cho những con thú biến dị cấp năm, cấp sáu, thậm chí là cấp bảy nhìn thấy nó cũng phải đi đường vòng.
Do đại bộ phần thú biến dị cấp cao đều né tránh Thiên Lang, nên những con tấn công nó đều chỉ là mấy con biến dị thú cấp thấp như heo rừng dung nham, chó sói băng giá, biến dị nhân, hay người cây.
Đối với cái đám lâu la kia thì Thiên Lang không mấy để tâm, dù sao tấn công bọn nó không thể đánh xuyên qua phòng ngự Thiên Lang. Đừng nói chỉ có vài con mà cả đàn hàng ngàn con cũng không thể làm gì được nó.— QUẢNG CÁO —
“Vèo vèo vèo…”
“Vèo vèo vèo…”
Khác với bọn người Thiên Anh sẽ rất vất vả khi di chuyển trong tuyết dày, riêng Thiên Lang thì khác. Mặc dù lớp tuyết dày cả hai ba mét, nhưng nó vẫn có thể di chuyển một cách dễ dàng.
Kỳ quái nhất chính là Thiên Lang rất nặng, nó nặng cả chục tấn chứ không ít. Nhưng khi di chuyển ở trên tuyết chỉ để lại những vết chân rất nông.
…
Thời gian qua nhanh, không qua bao lâu Thiên Lang đã tới được khu vực giao tranh giữa nhóm người Thiên Anh cùng con chuồn chuồn vương.
Khi nó đến đây thì con thú vương biến dị kia đã chết. Ở xung quanh nó lúc này là rất nhiều sói tuyết biến dị, đám kia lúc này đang cố gắng cắn rách lớp da bên ngoài của con chuồn chuồn vương.
Nhưng do trong đàn sói chỉ có một con cấp bốn, tám con cấp ba, hai sáu con cấp hai nên việc xé xác con chuồn chuồn vương là điều bất khả thi.
Có điều bọn sói kia cũng rất khôn, thấy cắn da không được bọn nó lúc này chui vào trong miệng con chuồn chuồn vương, đồng thời ăn từ phần hậu môn ăn lên. Dù sao hai địa phương kia thịt rất mềm.
Nhưng mà hai địa phương kia lại khá nhỏ, chỉ vừa cho một con sói chui vào, thành ra chỉ có hai con được ăn, còn lại thì ở bên cạnh đứng nhìn.
“Gừ gừ...”
“Gừ gừ…”
Ngay vào thời điểm Thiên Lang di chuyển đến khu vực này thì đàn sói lập tức phát hiện ra, ngay lập tức cả đàn liền xù lông, nhe nanh đe dọa Thiên lang.
Thiên Lang nhìn thấy đàn sói biến dị đang cảnh cáo chính mình thì không chút sợ hãi. Nó lúc này không có thị uy lại mà trực tiếp nhào lên cắn xé.
“Gào gào…”
“Gào gào…”
Mấy con sói biến dị cấp một mỗi con cũng đều nặng hơn tạ, con cấp hai thì vài tạ, con cấp ba thì nặng cả tấn, con cấp bốn cũng ngang ngửa Thiên Lang.— QUẢNG CÁO —
Nhưng mà sức mạnh giữa đôi bên là hoàn toàn khác nhau. Thiên Lang nhảy vào bên trong đàn sói, miệng thì cắn, chân thì cào.
Năm giây giao tranh đã có hai con cấp ba bỏ mạng, vài chục con cấp hai cùng cấp một chết mất xác. Hai con cấp ba thì bị Thiên Lang cắn đứt đầu, mấy con cấp hai thì bị nó tát cho vỡ sọ.
Về phần đám cấp một nhào lên tấn công đều bị gai cứng trên cơ thể nó đâm chết. Con sói đầu đàn nhìn thấy cảnh này thì hú lên một tiếng.
“Hú!!!”
Đàn sói biến dị vốn còn muốn tấn công Thiên Lang, nhưng sau khi nghe tiếng hú thì dừng lại. Bọn nó từ từ lùi về sau, vừa lùi vừa cảnh giác nhìn Thiên Lang.
Thiên Lang thấy bọn nó có ý định rút lui thì cũng không có cản lại. Dù sao trên người của nó đang có thương thế, nếu không phải chiến đấu thì tốt hơn. Có điều nếu bọn kia cứng đầu không chịu đi nó cũng không ngại làm thịt cả lũ.
“Hú!!!”
Con sói đầu đàn nhìn về phía Thiên Lang hú lên một tiếng biểu thị đã thua cuộc. Tiếp đó nó dẫn theo những con sói khác ở trong đàn rời đi.
Thiên Lang cũng không để ý tới bọn nó, lúc này cắn ngang người còn chuồn chuồn vương sau đó tha về căn cứ. Nhìn cảnh nó tha con chuồn chuồn vươn nhìn không khác gì mấy con chó nhà mà hay bắt gà.
Trên đường quay trở về Thiên Lang tiếp tục bị đám thú biến dị khác đến làm phiền. Có điều nó không quan tâm, cứ mặc để đám kia trèo lên người nó cắn xé.
Thiên Lang tính cả rồi. Đợi mang con chuồn chuồn vươn này về căn cứ, sau đó lại làm thịt cái bọn mất dạy đang ở trên người nó sau.
Vốn cái bọn này giờ chẳng đáng làm thức ăn cho nó nữa, nhưng nghe nói ông bác già lại cần bọn này, nó mang về cho ông bác già kia xem như làm quà.
…
Thời gian qua nhanh khi Thiên Lang quay trở về căn cứ thì cũng là lúc trời sáng. Khi nó quay trở về thì mọi người đã đứng đợi nó ở bên ngoài cửa hầm của căn cứ rồi.
Trong số mọi người chỉ có Gia Nghĩa không biết Thiên Lang lợi hại. Nên khi thấy đám thú biến dị linh cẩu đang đeo bám ở trên cơ thể Thiên Lang thì lo lắng không thôi, thằng bé giật ống tay áo bác Tấn nói:
“Ông ơi! Nhanh cứu Thiên Lang. Không nó chết mất.”— QUẢNG CÁO —
Bác Tấn nghe vậy thì nở nụ cười, ông bác xoa đầu thằng cháu, sau đó từ tốn nói:
“Không cần phải lo lắng, Thiên Lang sẽ không bị sao cả. Đám thú biến dị kia chỉ giống như đang gãi ngứa cho nó thôi.”
Nếu như còn chưa từng chứng kiến sức phòng ngự khủng khiếp của Thiên Lang thì có lẽ bác Tấn sẽ cảm thấy lo lắng. Nhưng hôm qua tận mắt nhìn thấy khả năng phòng ngự đáng sợ của nó bác Tấn liền không lo nữa.
Những loại thú biến dị cấp thấp kia hoàn toàn không có khả năng gây ra nguy hiểm với Thiên Lang. Cho dù là nó đang bị thương đi chăng nữa.
“Ầm!”
“Phập phập phập…”
Thiên Lang bỏ con chuồn chuồn voi xuống mặt đất, sau đó xù lông. Những gai nhọn như những thanh kiếm tẩm độc đâm xuyên qua cơ thể đám linh cẩu.
Sau khi gai nhọn thu lại thì cũng là lúc mà đám linh cẩu biến dị rơi xuống mặt tuyết.
“Bịch bịch bịch…”
“Bịch bịch bịch…”
Nhìn thấy mấy chục con linh cẩu biến dị nặng cả tạ rơi xuống mặt tuyết, máu tươi văng tung tóe nhiễm đỏ cả mặt tuyết thì Gia Nghĩa mắt tròn mắt dẹt, thằng bé há hốc miệng ra. Bộ dạng kinh ngạc tột độ.