Vốn Thiên Anh định đi dọn cơm, nhưng đã có người khác lo rồi nên hắn đi tắm. Sau khi tắm xong thì hắn ra ngoài ngồi ăn cơm với mọi người.
Cũng không có bàn ghế gì cả, mọi người ngồi lên một chiếc chiếu trúc. Bữa cơm hôm nay không có gì nhiều, cơm trắng, thịt rang, cùng canh khoai tây hầm xương.
Ngoài ra còn có món tiết canh của Alisa. Thiên Anh tưởng rằng những người kia sẽ không thích ăn tiết canh, nhưng không ngờ những người ăn lại ăn rất nhiệt tình.
Trong bữa cơm duy có hắn cùng với Lệ Vi là không ăn, còn ai cũng ăn. Gần chục người mà ăn hết một chậu mấy chục cân tiết. Đó là còn chưa kể tới tim, gan, rau sống các thứ. Mà những người này ăn rau cực kỳ nhiều, Thiên Anh cảm tưởng bọn họ là con bò chứ không phải con người.
Chỉ có gần tầm chục người thôi mà ăn hết vài rổ, mà bọn hắn ăn nhiều như vậy rồi, sau đó vẫn còn có thể ăn tráng miệng được. Ban đầu Alisa còn ăn cùng với bọn họ, nhưng sau thấy bọn họ ăn như chết đói lâu năm như vậy thì nàng cũng không nỡ ăn tranh với bọn họ nữa.
Sau khi ăn no, Lê Hùng thở ra một hơi đồng thời nói:
“Phù! Lâu rồi mới ăn ngon như vậy, ăn no quá.”
Văn Luyện ở bên cạnh lúc này vừa liếm xong đĩa thịt sốt cà chua, hắn ợ một cái rồi nói:
“Ợ! Ngon quá, lâu rồi mới có một bữa ra hồn.”
Alisa nhìn thấy nồi cơm đã không còn một hạt, chậu tiết canh cũng không còn một giọt, nồi canh khoai tây hầm sườn đến tí vụn khoai tây cũng không không dính dù chỉ một chút thì không khỏi thầm than sức ăn của mấy ông thần này.
Nhìn qua bọn người Tuấn Hùng, Văn Luyện, Lê Hùng, Alisa thành thật hỏi:
“Có điều không phải, hỏi thật mọi người là ma đói đầu thai hả? Làm sao ăn kinh vậy. Ăn như vậy sẽ không bị bể bụng chứ? Có cần tôi lấy thuốc tiêu hóa cho uống không?” — QUẢNG CÁO —
Bị một cô gái xinh đẹp hỏi như vậy thì mấy tên kia không khỏi ngượng ngùng, nhưng sau đó bọn họ liền sảng khoái thừa nhận.
Lê Hùng cười to nói:
“Haha. Cũng không giấu gì, bọn tôi bình thường chỉ ăn lưng lửng bụng mà thôi, dù sao lương thực không nhiều, còn phải để phần cho những người khác nữa. Ăn mười bữa lại bỏ một bữa, thành ra hôm nay có hơi mất hình tượng. Haha.”
Bác Tấn ngồi ở ngay bên cạnh Thiên Anh, lúc này vẫn còn đang nhâm nhi chén rượu cùng với một ít gan của biến dị thú cấp cao. Nghe được Lê Hùng nói như vậy thì cười, ông bác nhìn qua Alisa nói:
“Cháu cũng đừng cười, ở bên ngoài không thể sánh được với nơi này của bọn cháu. Ở ngoài kia có cái bỏ vào bụng đã là may mắn rồi, một bữa ăn ngon thế này chỉ có trong mơ. Bình thường mọi người nấu thịt cho nát ra, sau đó mỗi người được một bát. Cơm không có, rau thì đừng nói. Đến cả những người như bác cũng không mấy khi được ăn rau.”
Thời tiết khắc nghiệt, chỉ có những loại thực vật biến dị mới có thể sống, còn nhưng loại thực vật bình thường đều đã chết sạch.
Thành ra các loại rau củ quả bình thường không ai thèm ăn, nay lại là thực phẩm xa xỉ. Nó hiếm tới mức mà chỉ có bậc thủ lĩnh mới có thể được dùng. Còn người bình thường cả năm không có một cọng.
Alisa nghe vậy thì nói:
“Khi nào về cháu tặng cho mọi người một ít hạt giống của thực vật biến dị. Mấy hạt giống kia đều là do cháu lai tạo, nó có thể sinh trưởng cả ngày ở bên trong thời tiết âm tới bốn mươi độ. Sinh trưởng ở nơi có ánh sáng yếu, nên mọi người có thể mang trồng ở dưới địa đạo được.”
Nghe được lời này thì mọi người đều gửi lời cảm ơn đến Alisa. Tiếp đó Lệ Vi nhìn về phía Thiên Anh, Alisa cùng những người nói:
“Bây giờ cơm nước cũng đã xong xuôi rồi, chúng ta cũng nên bàn chuyện tấn công kho dự trữ vũ khí của quân đội. Ở trong số chúng ta thì có bác Tấn là người dày dặn kinh nghiệm nhất, nên hành động lần này sẽ do bác Tấn chỉ huy, mọi người không ai có ý kiến gì chứ?”
Người ngồi ở đây đều biết bác Tấn là ai, là dạng nhân vật như thế nào. Bọn họ cũng biết bản thân so với bác Tấn thì cũng giống như một đứa bé chơi đánh trận giả, cùng với một đại tướng quanh năm ở trên chiến trường. Nên toàn bộ mọi người đều gật đầu đồng ý, tán thành với kiến nghị của Lệ Vi. — QUẢNG CÁO —
Bác Tấn nhìn thấy mọi người như vậy thì cũng không làm bộ làm tịch từ chối. Bác ấy trước tiên là cảm ơn sự tin tưởng của mọi người dành cho bác ấy. Sau đó nói ra những nguyên tắc mấu chốt trong khi hợp tác, để tránh sau này xảy ra những chuyện không vui.
Nguyên tắc của bác Tấn cũng rất đơn giản, bác chỉ yêu cầu mọi người tuyệt đối tin tưởng vào chỉ huy của bác, dốc lòng hết sức cho công việc, đừng có kiểu dùng người khác làm bia chắn, hay đâm lén sau lưng. Bác không yêu cầu mọi người giống như anh em trong nhà, chỉ yêu cầu mọi người là một chiến hữu đúng nghĩa của nhau, đơn giản như vậy thôi.
Hơn mười người ngồi ở đây xuất thân khác nhau, học thức bất động, nhưng đều là những người từng trải. Hơn nữa trong tính cách cũng có điểm chung.
Nếu không phải trong tính cách của mọi người nơi đây đều có một điểm chung đó là ‘giữ chữ tín’ thì bọn họ cũng đã không ngồi ở chỗ này. Và cũng không chỉ có từng này người ở chỗ này, mà đã có thêm thủ lĩnh của các thế lực khác rồi.
Kế hoạch tấn công khu vực kho vũ trang của quân đội của bác Tấn cực kỳ chi tiết. Cũng không rõ là bác Tấn đã lên kế hoạch này trong bao lâu, nhưng trong kế hoạch tấn công tổng cộng có mười hai phương án, thích hợp cho từng tình huống một.
Nhiệm vụ của Thiên Anh trong khi tấn công là vị trí bắn tỉa, hắn sẽ ở từ xa tiêu diệt các mục tiêu có độ nguy hiểm lớn thông qua vũ khí của bản thân. Về phần Alisa thì không có trực tiếp tham chiến, cô nàng có nhiệm vụ ở hậu cần điều trị những người bị thương.
Trong thời kỳ hỗn loạn này tìm được một bác sĩ rất khó khăn, nên không ai nguyện ý để một người giống Alisa lên tuyến đầu giết địch cả.
Còn người bảo vệ Alisa thì đã có bé Thanh đảm nhận. Có bé Thanh ở bên thì không cần phải sợ bọn biến dị thú hay có kẻ nào bất ngờ tập kích nữa.
Riêng Thiên Lang thì sẽ ở vị trí chủ công, nó sẽ cùng với bác Tấn, cùng hàng loạt cường giả thức tỉnh kép tạo thành một đội, có nhiệm vụ kiềm chế những mục tiêu khó nhằn. Còn những người khác sẽ yểm hộ ở phía sau tiêu diệt những con biến dị thú nhỏ yếu.
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch, thì bọn người bác Tấn cũng không ở lại bên trong hầm trú ẩn của Thiên Anh, mà cùng nhau trở về căn cứ ở bên ngoài.
Dù sao thân là chỉ huy, anh em chịu rét chịu lạnh ở bên ngoài, bản thân sao có thể ở nơi ấm áp mà ngủ được. Đù ngay cả Lệ Vi không phải là người biến đổi cũng đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy mọi người đã rời đi hết, Alisa mới nhìn qua Thiên Anh nói: — QUẢNG CÁO —
“Giờ thì mình hiểu vì sao những người kia tại sao lại thề sống thề chết đi theo bọn họ rồi. Thủ lĩnh như thế này mới gọi là thủ lĩnh chứ. Mà phải rồi, ông không đưa thứ kia cho bác Tấn à?”
Thiên Anh cười khổ nói:
“Bà cảm thấy đưa cho một mình bác Tấn thì có hợp lý không? Trước một hành động quan trọng, lại khiến cho nội bộ bị chia rẽ, Lam thông minh thật đấy.”
Alisa nghe được lời này thì đấm cho Thiên Anh một phát, sau đó mắng:
“Lại khịa tui đi, hừ hừ. Người ta đùa cho vui thôi, chứ người ta cũng thừa biết rồi. Mà trong nhà còn khá nhiều đồ ăn tươi, tui định cho những người bên ngoài một ít để bọn họ ăn cho có sức, ngày mai còn chiến đấu. Ông nghĩ thế nào?”
Thiên Anh gật đầu nói:
“Ừm. Lam suy nghĩ thấu tình đạt lý đấy, tôi lúc trước cũng có ý này. Nhưng sau quên mất.”
Alisa nghe vậy thì cười nói:
“Vậy ông đi chế tạo mấy thứ của ông đi, tui mang đồ ăn ra cho mọi người.”
Thiên Anh nghe vậy thì mỉm cười, tiếp đó hai người chia nhau ra làm việc.