Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 112




“Ting ting…”

Ngay vào thời điểm Thiên Anh đang cùng với Mít Đặc nói chuyện thì điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Nghe được thanh âm báo hiệu, Thiên Anh trong lòng lập tức sản sinh dự cảm không lành.

Hắn lúc này ấn một cái nút màu đỏ ở góc bàn, ngay lập tức một màn hình lớn từ phía trên trần được cánh tay cơ giới đưa xuống. Hình ảnh sau khi bị nhiễu hai ba giây lập tức trở nên rõ nét.

Ngay khi tín hiệu vừa kết nối, thanh âm của Alisa lập tức vang lên:

“Bên ngoài có biến, bọn quỷ lùn xanh đang di chuyển về phía chúng ta. Số lượng lên tới hơn mười ngàn. Ông mở ra hệ thống phòng ngự để cho mọi người di chuyển đến gần căn cứ đi, chứ ở bên ngoài công sự phòng ngự không có, không thể chống lại đám quỷ lùn với số lượng lớn như vậy được.”

Thiên Anh nghe được lời này của Alisa thì nhẹ gật đầu. Hắn cũng không có nói những lời dư thừa, hắn ngắn gọn đáp.

“Được. Lam thông báo cho mọi người di chuyển vào trong khu vực phòng ngự đi.”

Dứt lời Thiên Anh đi qua khu vực phòng điều khiển. Hắn lúc này cần điều chỉnh lại chế độ hoạt động của mấy thứ vũ khí ẩn giấu.

Không giống như những gì mà người ta nhìn thấy ở bên ngoài. Khu vực xung quanh căn cứ của Thiên Anh lúc này đã là một căn cứ phòng ngự cực kỳ vững chắc.

Trong thời gian Thiên Anh hôn mê, Alisa dựa vào những tri thức lấy được từ Mít Đặc tiến hành cải tạo lại căn cứ nơi đây. Với sự giúp sức của Thiên Lang cùng Thiên Thanh, nên công việc rất nhanh đã hoàn thành.



Cùng thời gian này ở bên ngoài.

Mọi người lúc này đang theo lệnh của chỉ huy trưởng là bác Tấn, tiến hành rút lui về phía khu vực căn cứ của Thiên Anh. Mặc dù nguy hiểm đang tới gần, nhưng mọi người không có một ai tỏ vẻ căng thẳng, hay sợ hãi. Tất cả mọi người đều rất bình tĩnh.

Dù sao hằng ngày mọi người đều phải đối mặt với cái chết cận kề, lâu dần rồi cũng thành một thói quen. Hiện tại bọn họ đã quá quen với cảm giác kia rồi, nên không cảm thấy sợ hãi gì nữa. — QUẢNG CÁO —

Mang theo tâm thái điềm tĩnh. Mọi người di chuyển theo lệnh của các tiểu đội trưởng, người này tiếp sau người kia vô cùng có trật tự.

“Rầm rầm…” “Rầm rầm…”

Ngay khi bọn họ di chuyển tới gần căn cứ của Thiên Anh thì cảm nhận được mặt đất rung chuyển. Tiếp đó từ phía bên dưới mặt đất mọc lên một bức tường hợp kim vô cùng chắc chắn. Phía bên trên còn được trang bị tháp súng máy hạng nặng.

Bức tường hợp kim này được xây dựng theo công thức do Mít Đặc cung cấp. Nó chủ yếu là từ xương cốt của biến dị thú, kết hợp với các kim loại thông thường.

Bức tường dày một mét, cao năm mét. Ở trên bức tường có cầu thang dùng để di chuyển. Ngoài ra ở giữa các bức tường có một vị trí lõm sâu vào trong, vị trí này đủ cho hai người đứng.

Mọi người có thể từ vị trí này, dùng súng máy tấn công quái vật từ bên ngoài. Đồng thời cũng không lo bị kẻ địch từ bên ngoài bắn trúng.

Diện tích cứ điểm phòng ngự rất lớn, lên tới gần một ngàn mét vuông nên đủ sức chứa mấy chục chiếc xe, đồng thời để cho hàng trăm người có nơi trú ẩn an toàn.

Chứng kiến cứ điểm phòng ngự kiên cố này của Alisa thì Lệ Vệ kinh ngạc nói:

“Không ngờ nơi đây còn che giấu nhiều thứ như vậy. Có thứ này quả thật không cần lo thu biến dị tập kích.”

Lê Hùng đi ở bên cạnh Lệ Vi lúc này nói:

“Hai người kia kiếm đâu ra nhiều vật liệu như vậy nhỉ? Cho dù là có vật liệu đi chăng nữa. Nhưng chỉ dựa vào hai người bọn họ, mà có thể chế tạo ra một căn cứ lớn như thế này quả thực khó có thể tưởng tượng.”

Những người khác nghe được lời này thì đều gật đầu. Riêng phần Lệ Vi thì khẽ nhíu mày lại. Nàng là một người rất thông minh, biết nên nói những cái gì, còn cái gì không nên nói.

Tọc mạch bí mật của người khác có thể nói là điều cấm kỵ, mặc dù hiện tại mọi người đang liên minh với nhau, nhưng dù là vậy cũng không thể tọc mạch bí mật của Alisa được. Hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, nói ra những lời như vậy rất dễ khiến hiểu lầm. — QUẢNG CÁO —

Để cho Alisa nghe được thì lại tưởng bọn họ đang nhòm ngó nơi này thì không xong. Ánh mắt chuyển qua khắp nơi, thấy Alisa không ở chỗ này, Lệ Vi nhẹ thở ra một hơi sau đó nhìn qua những người khác nói:

“Chuyện của người ta không nên hỏi nhiều làm gì. Mọi người vào vị trí đi, chúng ta chuẩn bị chiến đấu. Về phần hai người đi thì đi theo chị.”

Mọi người nghe được vậy lập tức quay trở về vị trí của bản thân. Về phần Lê Hùng cùng Lê Hồng thì đi theo Lệ Vi tới gặp những người khác.

Tên đường đi Lệ Vi tranh thủ dặn dò hai người kia một hồi, để tránh việc bọn họ lỡ miệng mà nói ra điều gì không nên nói. Mặc dù bọn họ không cố ý, nhưng chỉ cần một câu vô tình cũng sẽ dẫn tới nguy hiểm không đáng có.

Lê Hồng cùng Lê Hùng sau khi nghe xong, cũng không có cười chê Lệ Vi lắm chuyện, mà đều gật đầu tiếp thu ý kiến. Bọn họ cũng biết là mình vừa rồi đã sai, nên thẳng thắn nhận sai. Bọn họ cũng hiểu thế đạo hiện tại phức tạp, cẩn thận trong lời ăn tiếng nói cũng là điều nên làm.

“Cạch!”

Vào thời điểm Lệ Vi đi qua chỗ tập hợp các cao thủ thì Thiên Anh cùng từ dưới hầm đi lên, khi đi lên hắn còn mang theo không ít đồ vật lạ mắt.

Nhìn qua mọi người, Thiên Anh nói:

“Thời gian có hạn, nên chất lượng không được tốt cho lắm. Những ai phải cận chiến cùng bọn biến dị thú thì mặc vào một cái, còn ai ở lại trong căn cứ thì thôi.”

Tuy Thiên Anh vừa đi ra ngoài còn chưa nghe kế hoạch tác chiến của bác Tấn, nhưng hắn biết kiểu gì mọi người cũng sẽ đi ra ngoài tìm cơ hội tiêu diệt mấy con đầu sỏ của bọn quỷ lùn xanh.

Vì vậy mang những thứ vừa mới chế tạo ra đưa cho mọi người dùng tạm. Do làm vội vàng nên chất lượng chỉ ở mức bình thường, nhưng có còn hơn không.

Những cao thủ thức tỉnh kép nơi đây đều là những người có con mắt tinh tường, nhìn thấy trang bị mà Thiên Anh mang ra bọn họ liền biết nó bất phàm rồi.

Cũng không nhiều lời dư thừa, lúc này mọi người tiến lên chọn lấy một bộ. Có điều người thì nhiều mà trang bị thì ít nên đến cuối bác Tấn cùng với Văn Luyện lại không có.

Thiên Anh cùng với Alisa thấy vậy thì lập tức cởi đồ bảo hộ ở trên người ra, nhường lại cho hai người bọn họ. Dù sao Alisa thì ở bên trong căn cứ điều khiển các loại tháp súng máy. Còn Thiên Anh thì là xạ thủ, ở từ xa tấn công nên không có nguy hiểm gì nhiều. — QUẢNG CÁO —

Ngược lại bác Tấn cùng Văn Luyện đều là những cao thủ cận chiến, có thêm trang bị đầy đủ bọn họ có thể thi triển ra hết bản lĩnh.

Hành động của Thiên Anh cùng Alisa tuy nhỏ, nhưng lọt vào trong mắt mọi người thì nó lại mang một ý nghĩa khác. Thời buổi này người người đều tư lợi cá nhân. Có thể làm được giống bọn họ không có mấy người.

Văn Luyện sau khi mặc vào xong trang bị thì nhìn Thiên Anh nói:

“Cảm ơn anh bạn.”

Thiên Anh nhẹ gật đầu nói:

“Cố gắng mà sống, đừng có chết khi tôi còn thở.”

Văn Luyện cười nói:

“Tôi không dễ chết vậy đâu. Chắc chắn sẽ sống dai hơn anh bạn.”

Những người khác nghe được lời này thì đều cười. Mặc dù không rõ sau trận chiến này còn bao nhiêu người có thể sống, nhưng bọn họ vẫn giữ một tinh thần lạc quan.

Nhìn qua mọi người, bác Tấn nói:

“Alisa cùng Lệ Vi ở lại đây chỉ huy mọi người. Bác cùng các anh em khác ra ngoài tiến hành tiêu diệt con thủ lĩnh của đám quỷ lùn. Nên nhớ chỉ phòng thủ không được ra ngoài, dù là tình huống thế nào cũng không được ra ngoài. Phải cố thủ chắc nơi này.”

Alisa cùng Lệ Vệ nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu. Hai người nhìn qua mọi người nói:

“Mọi người cũng phải cẩn thận. Nhớ phải trở về, hai người bọn tôi đợi mọi người ở căn cứ.”