Những thằng xông lên cũng không phải là người trải qua biến đổi, mà chỉ là một đám thanh niên bình thường. Về phần mấy tên biến đổi vẫn đứng tại chỗ quan sát, bọn hắn dường như chỉ muốn đứng quan sát, không có ý định tiến lên.
Thiên Anh nhìn thấy một đám người cầm theo dao hùng hùng hổ hổ tiến về phía bản thân thì chỉ cười nhạt. Tầm cỡ như Văn Luyện thì mới có cửa với hắn, chứ một đám trẻ ranh thế này thì không tính tiền.
“Rắc!”
“Hự!”
“Hự!”
“Uỵch!”
“Á!”
Hơn mười thằng tiến lên, nhưng không thằng nào có thể chạm đến áo của Thiên Anh chứ đừng nói là khiến hắn bị thương.
Chỉ cần tiếp cận lại gần Thiên Anh, lập tức sẽ bị hắn đánh gục. Thiên Anh ra tay rất hiểm, toàn đánh vào yết hầu, ức, khớp chân, khớp tay.
Một khi hắn ra đòn, kiểu gì cũng có người gục xuống không thể đứng dậy được. Chỉ sau mười lần xuất thủ, toàn bộ đám thanh thiếu niên bất hảo đã bị hắn đánh cho nằm rên trên tuyết.
Nhìn thấy toàn bộ đàn em bị đánh gục, ba tên người biến đổi lúc này mới tham dự vào. Một tên to béo, ăn mặc áo ba lỗ, đầu trọc lóc, nhìn về phía Thiên Anh cười gằn nói:
“Xem ra mày cũng là người biến đổi, thảo nào ngông như vậy. Có điều mày chọc tới bang Búa Rìu thì mày phải chết. Tao muốn nhìn xem thân thể mày lợi hại, hay súng của tao lợi hại.”
Vừa nói người này vừa lấy khẩu tiểu liên từ phía sau lưng ra bắn về phía Thiên Anh, động tác của tên kia rất dứt khoát, ánh mắt hắn lại mang theo sự châm chọc, hiển nhiên kẻ này muốn giết Thiên Anh thật, mà không không phải chỉ muốn đe dọa.
“Đoàng đoàng…”
“Đoàng đoàng đoàng…”
Thiên Anh phản xạ rất nhanh, nhìn thấy đối phương muốn dùng súng giết bản thân, thì hắn cầm lấy một đàn em bang Sọ Hổ lên làm bia chắn đạn.
“Phập phập phập…”
“Phập phập phập…”
Làn đạn dày đặc bắn về phía Thiên Anh, có điều hắn không dính một viên đạn nào vào người cả. Có điều tên bị hắn dùng làm bia đỡ đạn lại không có may mắn như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Sau loạt đạn của tên béo, kẻ bị Thiên Anh dùng làm bia đỡ đạn lúc này đã biến thành cái sàng. Phần ngực trước của hắn bị đục ra mấy chục lỗ, máu tươi từ bên trong những cái lỗ kia không ngừng chảy ra bên ngoài.
Vẻ mặt của tên kia từ đầu là ngạc nhiên, sau đó là thống khổ, đến cuối cùng là chết lặng. Hắn nhìn tên đàn anh vừa dùng súng bắn chết mình thì không thể tin được.
Bọn họ vốn cũng xem như anh em chiến hữu với nhau, bình thường nếu có gì ngon hắn đều mang đi biếu người kia, đồng thời cũng nhận được hứa hẹn của người đó. Nhưng thật không ngờ, tới lúc cuối hắn lại chét trong tay người mà hắn xem làm chỗ dựa.
Tên bắn súng nhìn thấy Thiên Anh dùng tên đàn em của mình che chắn thì thì tức giận nói:
“Con mẹ mày thằng chó, để tao xem mày trốn kiểu gì.”
Người này vừa nói xong liền lấy ra một quả lựu đạn, sau đó rút chốt tiếp đó ném về phía Thiên Anh. Thiên Anh nhìn thấy tên kia vừa rút chốt liền ném qua bên này thì không có sợ hãi, mà cầm lấy quả lựu đạn kia.
Có điều đúng vào lúc này tên kia lại cười gằn, hắn hưng phấn nói:
“Mày ngu lắm con chó ạ.”
Vừa nói người này vừa dùng súng bắn về phía quả lựu đạn. Thiên Anh thấy vậy thì vội vàng lùi về phía sau.
“Oành!”
Tên to béo kia nhìn thì ngông cuồng nhưng đúng là có tài, hắn bắn súng khá giỏi, quả lựu đạn cách sáu bảy mét vậy mà bắn phát đầu liền trúng.
Lựu đạn nổ tung, bi sắt cùng các mảnh vỡ bên ngoài lựu đạn bay tán loạn. Mấy tên đàn em của người kia do ở gần vụ nổ nên ai cũng dính đòn.
“A a a …”
“Đau quá.”
“Chân tôi.”
“Mắt của tôi không thấy gì nữa.”
Trong khi thành viên của bang Sọ Hổ cùng bang Búa Rìu trúng đòn thì Thiên Anh lại không bị làm sao. Có được một cái bia chắn bằng thịt, lại còn có áo giáp bảo hộ. Mấy thứ vũ khí thông dụng này không đủ sức sát thương hắn.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy Thiên Anh không chết, tên to béo kia rất tức giận, hắn gằn giọng nói:
“Để tao coi mày nhảy nhót được tới lúc nào.”
Vừa nói hắn vừa cầm súng bắn về phía Thiên Anh, Thiên Anh nhìn thấy cảnh này thì nheo mắt lại. Vốn hắn đã nhịn, nhưng đối phương lại không biết điều. Đã vậy thì chết.
Hắn lúc này giật lấy một chiếc răng cửa của cái xác trên tay hắn, sau đó bắn về phía tên to béo đang dùng súng bắn hắn. Thiên Anh vốn tinh thông ám khí, trước kia khi chưa biến đối hắn cũng đã rất mạnh ở bộ môn này. Có thể dùng phi tiêu giết người ở khoảng cách hai mươi mét.
Về phần hiện tại, sau khi đã biến đổi, hắn có thể giết người ở khoảng cách cực kỳ xa.
“Vèo!”
Chiếc răng cửa được thiên anh phóng ra bay nhanh đến mức tạo ra tiếng rít.
“Phập!”
Chiếc răng chuẩn xác bắn vào bên trong mắt trái của tên mập. Bắn xuyên thủng hộp sọ tiến vào bên trong. Tên to béo vẻ mặt đang rất dữ tợn, nhưng lúc này đột ngột dại ra. Tiếp đó hắn ngã về phía sau.
“Bịch!”
Mấy tên người biến đổi khác nhìn thấy tên to béo chết rồi thì trong lòng đâm hoảng. Bọn họ cũng không nhìn thấy Thiên Anh xuất thủ như thế nào. Chính vì không rõ thủ đoạn của đối phương nên khiến bọn hắn cực kỳ sợ hãi.
“Phanh!”
“Phanh!”
“Phanh!”
Nhưng đúng vào lúc này biến cố lại phát sinh, trong khi Thiên Anh đã lần lượt đánh gục và tiêu diệt từng tên địch thì đối phương lại có tiếp viện.
Từ đội ngũ ở cách đó vài trăm mét liên tục vang lên tiếng súng ngắm. Thiên Anh cảm nhận được nguy hiểm, nên tận lực né tránh. Có điều số lượng kẻ tấn công quá nhiều, đạn bắn ra dày đặc nên hắn tránh không được.
— QUẢNG CÁO —
Dù ở trên người hắn có áo giáp, nhưng phần mặt hắn không có, chỉ cần bị đối phương bắn một viên vào đầu thì hắn cũng phải bỏ mạng ở đây.
Mấy tên dị năng giả còn sót lại, nhìn thấy có tiếp viện thì hưng phấn. Một tên cao to cười lớn:
“Hay lắm, giết nó.”
Một thằng khác ở bên cạnh cũng cười gằn nói”
“Đừng cận chiến, dùng súng bắn chết mẹ thằng chó đó đi, đụng vào người của bang Sọ Hổ thì phải chết.”
“Đoàng đoàng…”
Ngay vào thời điểm bọn hắn đang cười gằn thì Thiên Anh rút súng lục năng lượng ra bắn hai viên. Mặc dù đang phải chống đỡ tấn công tới từ hàng chục người từ khu căn cứ đối phương, nhưng Thiên Anh vẫn có thể giết chết hai tên còn lại mà không cần nhìn.
Chỉ hai phát đạn Thiên Anh liền bắt nát sọ hai thằng còn lại. Vừa dùng súng lục năng lượng tiêu diệt hai tên còn lại, Thiên Anh vừa lùi về phía sau một gốc cây lớn gần đó.
“Huýt!”
Ngay khi nấp ra phía sau gốc cây Thiên Anh lập tức gọi cho bé Thanh mang súng cho hắn. Vốn nghĩ rằng trong căn cứ sẽ an toàn, không có chuyện gì xảy ra. Nên hắn chỉ mặc áo giáp đồng thời mang theo súng lục, mà bỏ lại khẩu súng máy năng lượng ở nhà.
Trong khi Thiên Anh đang gọi viện quân của mình, thì người của hai bang kia tiếp tục nã đạn. Không chỉ dùng đạn mà bọn hắn còn dùng cả rocket.
“Díu díu …”
“Oành oành oành…”
“Oành oành oành…”
Gốc cây lớn có thể cản lại các loại đạn thông thường. Nhưng nếu là rocket thì vô dụng. Chỉ một viên rocket, gốc cây có đường kính cả hai mét lập tức bốc hơi.
Có điều Thiên Anh ở phía sau đã kịp thời chạy qua một nơi khác, né khỏi phạm vi sát thương của mấy quả rocket. Có điều đối phương vẫn không tha cho hắn, bọn hắn tiếp tục dùng các loại vũ khí hiện đại để tấn công hắn.