Trong khi những người khác đang bỏ chạy tán loạn, giống như con ruồi mất đầu thì lại có hai cao thủ đang lần theo dấu vết tiếp cận vị trí của Thiên Anh.
Hai cao thủ đỉnh cấp này là hai phó hội của công hội sát thủ tại Lĩnh Nam. Bọn họ là người biến đổi cấp cao, còn có được năng lực nhìn đêm, khả năng dự đoán nguy hiểm, nên có thể dễ dàng tránh né các đường đạn của Thiên Anh.
Phải nói năng lực của hai người cực kỳ hữu dụng, không chỉ có thể tránh né nguy hiểm trong đêm, đã vậy còn có thể trinh sát tìm đến vị trí của Thiên Anh thông qua các đường đạn.
Người bình thường nếu nhìn lên trời đêm thì chỉ thấy màu đen, còn bọn họ nhìn lên trời đêm sẽ thấy được vạch màu xanh lá cây mờ nhạt.
Những vạch màu xanh lá cây mờ nhạt kia chính là những đường đạn, có điều những vạch này tồn tại không lâu, sau vài giây sẽ biến mất.
Lần theo dấu vết của đường đạn, Nguyễn Đại có phần khiếp sợ nói:
“Rốt cuộc tên kia đứng từ nơi nào tấn công chúng ta vậy? Nãy giờ hai ta cũng đã chạy được hơn ba cây số rồi, vậy mà vẫn chưa thấy hình bóng hắn đâu.”
Lê Hoàng đang chạy ở bên cạnh nghe vậy thì đáp:
“Tôi cũng không biết nữa. Người này quả thật kinh khủng, rốt cuộc hắn đã thức tỉnh năng lực gì mà lại có thể từ vị trí xa như vậy bắn tỉa chúng ta. Mà công nhận khả năng bắn tỉa của hắn khủng khiếp thật.”
“Vèo vèo…”
“Vèo vèo…”
Hai người lướt đi trong đêm tối, tốc độ di chuyển của bọn họ nhanh vô cùng. Sau vài giây đã lướt đi được hơn trăm mét. Vừa di chuyển Nguyễn Đại vừa hỏi:
“Anh nói xem tên kia có phát hiện ra chúng ta hay chưa?”
Lê Hoàng ở bên cạnh nghe vậy thì gật đầu, hắn trầm giọng nói:
“Chắc chắn đã phát hiện ra rồi. Có điều hắn đang bận giết gà nên không vội tấn công chúng ta. Hắn muốn giết xong những kẻ khác, sau đó mới đối phó với chúng ta.”— QUẢNG CÁO —
Nguyễn Đại nhíu mày nói:
“Hắn tự tin như vậy sao? Hay hắn có mưu đồ gì khác?”
Lê Hoàng lắc đầu nói:
“Không rõ!”
Trong lúc hai người Nguyễn Đại cùng Lê Hoàng nhanh chóng tiếp cận Thiên Anh, thì từ những phương hướng khác cũng đã có người làm giống bọn họ.
Trong mấy trăm người tấn công cứ điểm hôm nay không thiếu người tài, những người khác có lẽ bị dọa sợ, nhưng bọn họ thì không.
Trong khi những người kia cong đuôi lên chạy thì bọn họ lại chạy ngược lại, lần theo dấu vết tìm đến Thiên Anh. Có điều những người như Nguyễn Đại, Lê Hoàng không có nhiều.
Gom lại tất cả chỉ bảy người mà thôi. Trong khi bọn họ đang đi tìm Thiên Anh, thì Thiên Anh đã phát hiện ra bọn họ. Có điều khác với những gì mà bọn người Nguyễn Đại nghĩ.
Không phải Thiên Anh muốn tiêu diệt những người khác trước, sau đó mới tiêu diệt bọn họ. Thiên Anh bản tính cẩn thận, hắn luôn ưu tiên tiêu diệt các mối nguy hiểm có sức uy hiếp trước. Chẳng qua mấy người Nguyễn Đại lợi hại quá, hắn không làm gì được mà thôi.
Tốc độ di chuyển của bọn người Nguyễn Đại quá nhanh, phương vị di chuyển liên tục biến hóa. Thiên Anh muốn dự đoán quỹ đạo di chuyển của bọn họ rất khó. Nên đành để cho bọn họ di chuyển tới gần hắn mà thôi.
Trong khi đợi những người kia vào trong tầm bắn, Thiên Anh không có việc gì làm nên tiếp tục tiêu diệt đám gà chạy loạn. Có điều hắn chỉ có một người, đối phương lại có tới hàng trăm người, Thiên Anh không cách nào giết hết được. Thành ra có không ít tên đã chạy mất.
Có điều Thiên Anh cũng không tiếc, những kẻ kia chạy mất thì thôi. Dù sao mục đích của hắn là xua đuổi đám người kia đi. Bọn hắn chạy đi rồi xem như đúng ý hắn.
Sau khi đám gà đã chạy trốn, Thiên Anh lúc này tập trung đối phó với bảy tên cao thủ.
Cũng không có vội vàng gì, Thiên Anh lúc này lấy ra một điếu thuốc để hút, đợi chờ kẻ đầu tiên tiếp cận khu vực bảy dặm xung quanh hắn.— QUẢNG CÁO —
Thiên Anh tính toán cẩn thận rồi. Những kẻ này đều có năng lực rất mạnh. Nếu ở phạm vi mười dặm tỉ lệ bắn trúng chỉ là 2%. Nhưng khi bọn hắn di chuyển vào phạm vi bảy dặm, tỉ lệ sẽ tăng lên 10%. Đến lúc này Thiên Anh có thể cùng bọn họ chơi trò chơi sinh tử được rồi.
Trong khi Thiên Anh đang hút thuốc, Mít Đặc cảm khái nói:
“Tiềm lực của con người quả thật rất khó để đo lường, tôi không hiểu làm thế nào mà anh lại có thể làm được điều đó, khi trời đang còn tối, gió thì lại mạnh. Theo tính toán của tôi, việc tiêu diệt mục tiêu ngoài mười ngàn mét là bất khả thi. Vậy mà anh lại có thể làm nó một cách dễ dàng. Lần đầu tôi tưởng đó là ăn may, nhưng sau tôi phải công nhận đó là bản lĩnh của anh.’’
Thiên Anh nghe được lời này của Mít Đặc thì cười, hắn nói:
“Không phải mày nói con người là kiệt tác của tạo hóa sao? Kiệt tác của tạo hóa đương nhiên là phải có điểm độc đáo của nó chứ. Thứ mày vừa nói chính là điểm mà không máy móc nào có thể so sánh được đấy.”
Mít Đặc có phần tò mò hỏi:
“Hỏi thật, làm sao anh có thể làm được như vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu vì sao anh có thể bắn trúng mục tiêu ở bên ngoài mười lăm dặm, trong khi mục tiêu chỉ bé như hạt đậu.”
Thiên Anh cười nói:
“Đó là dựa vào kinh nghiệm, còn có linh cảm mách bảo. Con người chỉ cần làm một việc gì đó đủ nhiều, đạt trình độ đủ cao, thì sẽ sản sinh ra một thứ gọi là linh cảm. Dựa vào thứ kia, người ta có thể khiến cho một việc không thể thành có thể.”
Nghe được lời này thì Mít Đặc có chút buồn, nó nói:
“Tôi không có được thứ này.”
Thiên Anh cười đùa:
“Linh cảm là thứ tương đối, trong khi mày vận hành theo cách tuyệt đối, mày không có linh cảm là đúng rồi. Có điều sau này biết đâu sau khi mày hoàn thiện bản thân xong cũng sẽ có linh cảm.”
Mít Đặc nghe được lời này thì cảm thấy vui vẻ hơn hẳn. Nó cười nói:— QUẢNG CÁO —
“Anh nói cũng đúng, haha, mà anh tính đối phó với những kẻ kia như thế nào? Tôi cảm thấy bọn họ không dễ đối phó đâu.”
Thiên Anh nghe được lời này thì cười, hắn nói:
“Đối phó ra sao ư? Cái này chẳng phải là lúc chúng ta nên thử nghiệm hệ thống phòng thủ cải tiến rồi sao. Nhìn xem đối phó với cao thủ thế này tính hiệu quả của nó ra làm sao.”
Dứt lời Thiên Anh liền bóp tắt điếu thuốc đang hút, sau đó lấy ra một cái điều khiển to như lòng bàn tay, hắn mở khóa điều khiển sau đó bấm liên tục vào ba cái nút ở phía trên.
Cùng thời điểm Thiên Anh bấm nút điều khiển, tại khu vực căn cứ của hắn từ mắt đất trồi lên ba tháp súng năng lượng. Cùng một dàn ống phóng tên lửa tầm trung.
Vốn lúc đầu Thiên Anh định dành cái này cho bọn kia rồi, nhưng sau hắn cảm thấy như vậy không hay bằng chính mình ra tay.
Hắn muốn để cho đám kia cảm thấy sợ hắn, tiếp đó lại dùng khí tài quân sự áp chế, khiến cho đám kia cảm thấy khủng hoảng. Từ nay về sau cũng không dám mò tới đây kiếm chuyện nữa.
Liếm liếm môi, Thiên Anh gằn giọng nói:
“Giờ lành đã tới! Tiễn các bé về trời.”
“Vèo vèo vèo…”
“Vèo vèo vèo…”
Thiên Anh vừa dứt lời, từ phía khu vực căn cứ của hắn vang lên thanh âm nổ mạnh, tiếp đó hàng chục quả tên lửa phóng lên trên cao sau đó mỗi quả tên lửa lại tách ra làm bốn năm quả, tiếp đó lao thẳng xuống khu vực chỉ định.
Thiên Anh lúc này ý đồ muốn dùng chiến thuật ‘rải thảm’ càn quét cả một vùng, tiêu diệt toàn bộ đám kia. Vốn hôm nay Thiên Anh tưởng rằng bọn hắn sẽ mang đến trang bị chiến tranh hạng nặng kia, nên đã chuẩn bị thứ này để đón tiếp, ai ngờ bọn hắn chỉ đến có một nhúm như vậy.