“Ế,
cô già! Lấy mượn cái kéo xem nào.” Nó tảng lờ đi câu hỏi của tên cắm hoa khó ưa
kia. Nó mỉm cười thích thú với suy nghĩ rằng nó sẽ không anh ta về nhà lấy kéo
mới thôi...
“Này,
tôi đang gọi cô đấy, Vy!”
Đang
ngồi xem ti vi như mọi ngày thì nó phải bật ngay dậy:
“Tôi
nghiêm cấm anh không được gọi tên tôi nhá! Đồ dở hơi”
“Làm
sao?” anh ta dừng việc cắng hoa lại rồi đứng dậy tiến lại gần cho tới khi đứng
song song với nó. Rôi anh ta cúi đầu xuống thấp, nó có cảm giác như oxi của
mình đang bị con người đó hít hết, không thể nào thở nổi phải ngả người ra sau
nhưng anh ta vẫn không chịu dừng lại ở đó, anh ta tiếp tục cúi người xuống thấp
hơn, gần hơn:
“Làm
sao nào?”
“Anh
Yun!” chẳng hiểu là sợ quá hay ngại quá mà nó lại đi hét ầm lên, nghe thấy vậy
anh nó vội vàng bỏ máy tính lao xuống dưới nhà. Thấy cảnh tượng như vậy thì anh
không khỏi tức giận, không kịp suy nghĩ gì anh đã cho tên kia nguyên một quả đấm
khiến anh ta ngã xuống đất rồi nhanh chóng ôm nó vào lòng:
“Em
không sao chứ? Thằng khốn ấy làm gì em?”
“Tôi
chỉ là muốn với cái kéo ở kia thôi nhưng mà có người lại tưởng bở rồi gọi vệ sĩ
sốm một của mình xuống hủy hoại nhan sắc của tôi ấy mà... công nhận anh đấm
cũng đau thật đấy, anh có đi tập võ ở đâu không?” Nhật vùa đứng dậy xoa xoa bên
má bị hứng chịu quả đấm ấy của anh vừa cười nói...
Nghe
anh ta nói vậy xong nó càng ngại hơn và vì không tìm được cái cớ nào để bào chữa
cho mình nên nó đã ngồi ngay xuống đất bưng mặt khóc như trẻ con.
“Tôi
sẽ không xin lỗi cậu, cậu rất đáng bị như vậy vì đã làm em gái tôi khóc...”
Nhật
không nói gì mà chỉ cười khẩy một cái, đi ra với lấy cái kéo rồi tiếp tục công
việc của mình.
“Chỉ
là em gái thôi sao?” không ai để ý đến câu hỏi của anh và anh cũng không cần câu
trả lời. Nhật cũng là con trai nên hơn ai hết cậu biết rằng không có người anh
trai nào lại đi hành động mù quáng trước em gái của mình. Anh trai bình thường
thì sẽ hỏi cho ra lẽ rồi mới quyết định xem có nên đánh hay không, nhưng với
Yun thì hành động vừa rồi là ghen...
***
“Này!”
nghe tiếng gọi Nhật dừng lại nhưng lại không quay lưng lại.
Nó
cứ ấp a ấp úng không nói lên câu, nó không biết phải bắt đầu từ đâu. Chỉ vì nó
mà anh bị anh Yun đánh đến bị thương nhưng nó lại chẳng thể nào nói “xin lỗi”,
thực sự rất khó. Anh định tiếp tục về thì nó vội vàng:
“Thực
ra thì tôi không muốn một người mình không biết tên lại đi gọi tên mình như vậy.
Cái kiểu tôi không biết gì về người ta nhưng người ta lại hiểu rõ về tôi, tôi không
thích!”
Nhật
nhẹ mỉm cười rồi quay mặt lại nói liền một mạch:
“Trần Quốc Nhật sinh ngày 29 tháng 6 năm 1998, có nick Fb là Cậu Mặt trời, Tb là Quốc
Nhật, email:
[email protected],
số điện thoại 0634 955 111. Gia đình có 2 người, tôi và chị Lam. Mồ côi bố mẹ từ
nhỏ.” Nói đến đây anh dừng lại, lúc này nó mới chợt nhận ra là anh lại đang cúi
sát mặt nó, gần đến nỗi không thể gần hơn được nữa, giật mình nó ngồi thụp xuống
đất.
“Về
nhá!”
Nó
vẫn ngơ ngác nhìn theo dáng của anh. Thì ra là của anh, vậy mà nó vẫn cứ ngỡ
đó là nick khác của Dương và đã nhiệt tình comment ảnh và cả inbox toàn những
chuyện linh tinh. Nó thấy mình thật ngu ngốc, đần độn vì nó đã nhắn toàn những
chuyện không đâu, nhất là khi nhắn tin nó đã không tiếc lời chửi rủa “tên cắm
hoa dở hơi” ...