Sổ Ghi Chép Siêu Sao (Cự Tinh Thủ Ký)

Chương 62




Edit: Giaychuidis

31/12/2017

【 Chuyện ngoài ý muốn _ Nhân cơ hội nghỉ phép luôn】

Tuy rằng nhà tổ chức và đoàn phim đã cố gắng hết sức nhưng Thành Tiểu Khuynh vẫn quyết định rút lui, mặc kệ ai khuyên cũng vô dụng, đăng một dòng thông báo bự chà bá, nói rằng vì lí do sức khỏe không cho phép nên không thể tiếp tục tham gia, mong mọi người hiểu và đừng tranh cãi gì thêm —— về phần cánh nhà báo có tin vào lí do này hay không, điều này không thuộc phạm vi cô cần lo.

“Nghe nói vé máy bay cũng đã mua rồi”, Phùng Chử đưa cốc hồng trà qua, “Đêm nay cô ấy sẽ về nhà, cũng đã gửi phiếu từ bỏ tư cách dự thi.”

“Bên Nhạc đạo diễn thế nào?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi, “Nếu Thành Tiểu Khuynh bên này dứt khoát lựa chọn thay đổi con đường, vậy trận chung kết có lẽ cũng không cần tiếp tục nữa”.

“Buổi sáng Tiểu Mĩ gọi điện thoại đến, nói Nhạc đạo diễn cũng vừa mới từ bệnh viện truyền nước về”. Phùng Chử nói, “Xem ra lần này ông ấy tức giận không nhẹ”.

“Lúc trước xem biểu hiện của Thành Tiểu Khuynh thật sự không có dấu hiệu gì là muốn rút lui cả”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Hiện tại đi đến quyết định này, hẳn là có điều bất đắc dĩ không thể nói ra”.

“Ai biết được, ở cái vòng luẩn quẩn này chuyện kì dị hơn cũng từng xảy ra, chuyện này không một ai có thể biết chắc chắn cả”, Phùng Chử nói “Chỉ mong sau đợt này có thể sóng êm gió lặng, trận chung kết bình ổn kết thúc, đừng gặp phải sai lầm gì nữa”.

Phương Nhạc Cảnh vỗ vai hắn an ủi, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy lo lắng _____dù sao Thành Tiểu Khuynh bỗng dưng rút lui có chút quỷ dị, nếu không sớm làm rõ nguyên nhân, e rằng mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây.

Những chuyện xảy ra sau đó cho thấy dự cảm của cậu đúng là quá CMN chuẩn. Tin tức Thành Tiểu Khuynh rút lui được nhà sản xuất chính tức xác nhận, Fan của cô lập tức bùng nổ. Bốn chữ “Sức khỏe không tốt” hiển nhiên không đủ làm người ta tin phục, thế nên mọi người đều đổ xô lên trang cá nhân của cô thăm dò, xem rốt cuộc có phải Tiêu Mạt ngáng chân nên cô mới rút lui giữa chặng hay không.

Đối với việc này Thành Tiểu Khuynh không thừa nhận cũng không phủ nhận____nói đúng ra là cô nàng hoàn toàn biến mất trêи internet. Đây cũng là cách mấy nữ nghệ sĩ thường làm. Đầu tiên là đưa ra tin tức, đợi đề tài bùng nổ lại nhắm mắt làm ngơ, chờ cho tới khi mọi người hạ xuống nhiệt tình lại xuất hiện. Như thế tốt hơn so với việc đặt bản thân ở đầu sóng ngọn gió.

Nhưng cô nàng biến mất không đồng nghĩa với fan cũng sẽ biến mất thêo, thấy Thành Tiểu Khuynh không phủ nhận liền càng thêm khẳng định việc này có liên quan đến Tiêu Mạt. Giới giải trí hiện tại, có rất ít người biết nhẫn nại chờ đợi một ngày chân tướng được phơi bày. Vì thế chỉ ngắn ngủi hai giờ sau, ở trang cá nhân của Tiêu Mạt đã có không ít fan sang đòi "công đạo", thậm chí còn có người mạo danh là nhân viên của đoàn phim đăng bài phơi bày "sự thật" nói Tiêu Mạt trong đoàn thường xuyên bắt nạt người khác.

_______________________________________________________________________________

“Nhạc đạo diễn”, trong bệnh viện, một trong số ban giám khảo trận chung kết lần này, đòng thời cũng là phó đạo diễn Tư Mã Phong đang khuyên nhủ ông. “Hiện tại võng hữu(*) đều lên tiếng chỉ trích Tiêu Mạt, chúng ta có nên lấy tư cách bên nhà sản xuất giúp cô ấy thanh minh chút không?”

Giaychuidis: Ở trường hợp này tớ nghĩ nên hiểu là Cư dân mạng theo VN mềng

Nhạc Sanh nhìn qua trông có vẻ miệt mài quá độ, đại khái bởi vì áp lực quá lớn, cho nên buổi sàn ông hay chảy máu mũi, mới vừa rồi đoàn làm phim phải đồng tâm hiệp lực mới khuyên được ông tới bệnh viện nghỉ ngơi.

“Ông cũng đừng quá lo lắng”, Tư Mã Phong tiếp tục nói “Cho dù không có Thành Tiểu Khuynh, chỉ dựa vào Tiêu Mạt cùng ba tuyển thủ còn lại cũng đủ để trận chung kết an ổn kết thúc không xảy ra chuyện gì”.

“Thành Tiểu Khuynh bên kia thế nào?” Nhạc Sanh hỏi.

Tư Mã Phong lắc đầu “Khăng khăng đòi đi, ai hỏi cũng không nói lí do, A Huy cũng đang xem xét sự tình”.

Nhạc Sanh lắc đầu thầm thở dài.

“Hiện tại chúng ta đang gặp phải một vấn đề lớn, chính là cư dân mạng có xu hướng nghiêng về một phía, bởi vì trước lúc Thành Tiểu Khuynh ra đi sáng tối giải thích không rõ ràng nên hầu hết ý kiến đều là mắng chửi Tiêu Mạt”. Tư Mã Phong lại nói “Chờ sau khi đoàn phim lên tiếng đem chuyện này làm sáng tỏ hẳn sẽ không sao nữa. Thời gian trận chung kết lão Diêu đang điều chỉnh, chắc khoảng sau ba ngày nữa là có thể chắc chắn”.

Nhạc Sanh gật đầu “Vất vả rồi”.

“Khách khí gì, cũng chẳng phải việc của riêng ai”. Tư Mã Phong cười nói “Vậy ông nghỉ ngơi đi, tôi còn phải về đài truyền hình xử lí một số chuyện”.

Không lâu sau, đài truyền hình quả nhiên lên tiếng thanh minh, đem toàn bộ sự việc giải thích nhưng dường như không đạt hiệu quả như mong muốn________cánh nhà báo vẫn liên tục tấn công, thậm chí bài viết “Giải oan cho Tiêu Mạt” còn bị nói là đài truyền hình bất công.

“Nói thật có đầu có đuôi, đến mình còn tưởng thật”, Phương Nhạc Cảnh ngồi xếp bằng trêи giường, một bên sấy tóc một bên xem tin tức.

“Đừng xem, càng xem càng mệt”. Nghiêm Khải đem ipad trong tay cậu lấy đi, “Nghỉ sớm một chút”.

“Thật là đau đầu”, Phương Nhạc Cảnh tựa đầu vào vai anh.

“Muốn đau đầu cũng phải là Nhạc đạo diễn đau mới đúng, em xem náo nhiệt cái gì”. Nghiêm Khải giúp cậu nhu nhu huyệt thái dương, “Không cho phép suy nghĩ”.

“Dựa vào kinh nghiệm của anh, chuyện này bao lâu mới chấm dứt?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Nếu đương sự không lên tiếng mà chỉ để mình dư luận đơn phương nhiệt tình, nhiều nhất không quá nổi mười ngày”. Nghiêm Khải nói “Sau đó đợi trận chung kết tiếp tục tổ chức, lại náo nhiệt thêm vài ngày là có thể trở về như ban đầu”.

“Thành Tiểu Khuynh hẳn không tỏ thái độ gì, Tiêu Mạt thì còn có đoàn tổ theo sau, sẽ không lựa lúc này mà lên tiếng”. Phương Nhạc Cảnh hỏi “Cho nên chuyện này chắc là dừng tại đây?”.

“Có lẽ vậy”. Nghiêm Khải nhíu mày.

“Không cần có lẽ”, Phương Nhạc Cảnh lay lay tay anh, “Người ta muốn đáp án chính xác”.

“Được được, chắc chắn”, Nghiêm Khải giơ tay đầu hàng.

Phương Nhạc Cảnh kháng nghị “Nói cho có lệ”.

“Như thế nào khó hầu hạ vậy”, Nghiêm Khải bật cười đưa tay ôm cậu vào trong ngực, “Có sai cũng là anh sai hết, được chưa?”.

“Có ý kiến?”, Phương Nhạc Cảnh kéo mặt anh sang bên này.

“Không có”, Nghiêm Khải đem người kéo vào ổ chăn,”Không dám có”.

Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh “Ở nhà đến độ lông cũng dài ra rồi”.

“Được ngủ còn không tốt?”. Nghiêm Khải cụng trán cậu, “Lúc trước mệt mỏi còn chẳng ước được nghỉ nhà vài ngày sao?”.

Cũng không phải là nghỉ kiểu này a~~~~~~~(*°///////°*)/. Phương Nhạc Cảnh yên lặng nghĩ, chuyện lớn như vậy còn chưa giải quyết xong sẽ không tự chủ được ngó mấy tin tức, nhỡ lại có tai họa gì ập tới thì, chẹp, đúng là khổ càng thêm khổ.

“Không được nghĩ nữa”, Nghiêm Khải ôm chặt lấy cậu, “Mau ngủ đi”.

Phương Nhạc Cảnh giơ tay tắt đèn ngủ ở đầu giường, mười lăm phút sau lại tâm thần không yên mà ngọ nguậy, thuận tiện không tự tự giác mà ở trong lòng anh cọ a cọ.

Nghiêm tổng bất đắc dĩ lại đau đầu.

Muốn chết là đây a……..

Làm ầm ĩ đến nửa đêm, Phương Nhạc Cảnh rốt cục nặng nề ngủ, ngay cả một chút mộng mị cũng không có, thẳng đến giữa trưa sáng ngày thứ hai mới chịu mở mắt.

“Tỉnh?”, Nghiêm Khải ngồi ở bên giường.

“Ừm. ” Phương Nhạc Cảnh dùng sức xoay thắt lưng, kéo chăn ngồi dậy, “Sao anh không đi làm? “

“Nếu không có chuyện gì quan trọng thì có thể ở nhà xử lí. ” Nghiêm Khải giúp vuột nếp nhăn trêи áo ngủ, “Gọi đồ ăn em thích nhất rồi đó”.

“ân. ” Phương Nhạc Cảnh tựa vào vai anh lười biếng nói “Ngủ thật ngon. “

Nghiêm Khải cười cười vỗ vỗ sau lưng cậu.

Sau khi giải quyết đồ ăn cùng sinh tố, Phương Nhạc Cảnh ở trong bếp rửa chén, thuận miệng hỏi “Hôm nay chuyện về trận chung kết thế nào? “

Nghiêm Khải dừng một chút mới nói “Tiêu Mạt lại xảy ra chuyện. “

Tay Phương Nhạc Cảnh cứng đờ, suýt chút nữa là vỡ lọ ô mai yêu quý của Thẩm Mập Mạp tặng.

“Cẩn thận “. Nghiêm Khải nhéo nhéo mũi cậu.

“Tiêu Mạt lại xảy ra chuyện gì? ” Phương Nhạc Cảnh quả thật có trăm ngàn suy nghĩ không thể lí giải, ” Không phải cô ấy vẫn luôn trong bệnh viện, lấy cớ ốm không gặp ai sao? “

“Cô ấy không chịu nhận phỏng vấn không có nghĩa là người khác sẽ chịu ngòi yên. ” Nghiêm Khải cầm tay cậu, tiến đến chỗ vòi nước rửa sạch, “Một tờ báo bát quái lúc sáng nay vừa đưa tin, nói Tiêu Mạt nhờ có người chống lưng mơi thuận lợi vào chung kết. “

“Lại nữa “. Phương Nhạc Cảnh nhíu mày “Như thế nào còn có người truyền tin này? “, hầu như chuyện này nữ nghệ sĩ nào cũng từng gặp, như thể không có kim chủ thì không thể nổi tiếng.

“Lần này thực sự không phải nói bừa “. Nghiêm Khải nói ” Hơn nữa đối phương còn có đầy đủ chứng cứ “.

“Là ai? ” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Tư Mã Phong “.

“Ông ta?!? ” Phương Nhạc Cảnh chấn động.

“Nghe nói Tiêu Mạt bị mất di động cùng máy tính. ” Nghiêm Khải nói.

Phương Nhạc Cảnh:………..

“Phần mềm máy tính có thể tự động kết nối với di động, cho nên việc bẻ khóa mật khẩu là vô cùng đơn giản. ” Nghiêm Khải nói ” Không chỉ ảnh chụp, còn có tin nhắn cùng nhật kí cuộc gọi, lần này chỉ sợ khó biện bạch “.

Phương Nhạc Cảnh nói ” Nhạc đạo diễn lần này nhất định tức chết. “

“Không ấy đúng là bị ngất rồi. ” Nghiêm Khải nói, “Bạch Dực vừa mới gọi tới, nói Nhạc Sanh còn đang truyền nước trong viện. “

“Có nên tới thăm ông ấy không? ” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

Nghiêm Khải lắc đầu, “Tốt nhất là không nên, hiện tại ngoài bệnh viện đều là phóng viên, em không cần tới “

“Được rồi, vậy em gọi điện thoại cho Tiểu Mĩ “. Phương Nhạc Cảnh hỏi ” Còn trận chung kết thì tính sao? “.

“Có lẽ phải dừng lại.”Liên tiếp tuôn ra tin tức phản đối, cuộc thi này xem như hoàn toàn phá sản, cho dù cúng rắn tiếp tục chọn một trong ba người còn lại thì đối với toàn cục cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.

Phương Nhạc Cảnh đem mặt chôn trong ngực anh, “Em cũng cần tĩnh lặng một chút “.

“Nhưng ngoại trừ Thành Tiểu Khuynh cùng Tiêu Mạt, những tuyển thủ còn lại cũng không chịu thiệt “. Nghiêm Khải nói, “Hiện tại mọi người đều đồng tình bọn họ vô tình bị liên lụy, cho nên độ chú ý ngược lại còn được đề cao, đài truyền hình cũng sẽ chuẩn bị các tiết mục tương ứng khác cho họ để đền bù “.

“Trêи mạng chắc rối loạn lắm”. Phương Nhạc Cảnh nhìn anh.

Nghiêm Khải nhéo mũi cậu “Em nghĩ sao? Mấy tin tức đào sắc của thí sinh hay quan hệ của Thành Tiểu Khuynh nóng hơn? “.

“Liệu có phải có người cố tình trộm di động cùng máy tính của Tiêu Mạt không? “, Phương Nhạc Cảnh hỏi, nếu không cũng quá trùng hợp đi.

Nghiêm Khải gật đầu “Tiêu Mạt cũng nói là bị đánh cắp, nhưng dù vậy thì cũng chẳng ai quan tâm cả. “

Phương Nhạc Cảnh …….

Hợp lí!!!!!

“Hiện tại biết tại sao lúc trước anh bảo em phải giữ bí mật chưa. ” Nghiêm Khải lại chọt chọt mũi cậu.

Phương Nhạc Cảnh chân thành gật đầu.

Lúc trước khi quyết định đổi tiết mục hát thành diễn xuất ngẫu hứng Nghiêm Khải từng nhắc nhở, loại sự tình này càng ít người biết càng tốt, cho nên toàn bộ tổ phim ngoại trừ Phương Nhạc Cảnh cùng đạo diễn Nhạc, Phùng Chử, Tiểu Mỹ biết được lí do thật sự, còn lại mọi người hoàn toàn không biết gì mà đều cho rằng Nhạc Sanh là đơn thuần bất mãn vói đài truyền hình cho nên mói tức giận. Hiện tại mới thấy may mắn là không công khai, nếu không không chừng lại xảy ra thêm nhiều phiền phức.

“Lại nói, lúc trước em nói cho anh biết tổ kịch chưa được Nhạc Sanh đồng ý đã tự tiện thêm phần thi vào anh còn cảm thấy buồn bực, cho rằng việc này không hợp qui củ. ” Nghiêm Khải nói, “Hiện tại chuyện này xảy ra cũng giải thích hết thảy, đại khái là Tư Mã Phong vì muốn nâng đỡ Tiêu Mạt cho nên tự chủ trương, rồi sau đó thuê người post bài, còn có máy móc tự động xoát phiếu, hẳn đều do ông ta một tay thao túng. “

Phương Nhạc Cảnh cảm thấy đầu ong ong loạn hết cả lên.

“Chuyện này đẫ loạn thành như vậy, e rằng trong thời gian ngắn không thể lắng xuống được “. Nghiêm Khải ôm lấy cậu, “Vừa đúng lúc, ở nhà nghỉ nhiều thêm chút. “

Phương Nhạc Cảnh vò vò áo anh, trong lòng càng thêm buồn bực.

Y như lời Nghiêm Khải nói, sau khi tin tức mối quan hệ này được công bố, trêи mạng nháy mắt bùng nổ. Ảnh chụp của Tiêu Mạt và Tư Mã Phong cùng tin nhắn của hai người bị đào bới trước mọi người, thái độ của họ khi cò kè mặc cả lúc “thêm tiết mục ca hát ” nhanh chóng cho thấy một qui tắc______ muốn lên sân khấu ca hát sao, còn phải xem biểu hiện của cô trêи giường đã.

Cư dân mạng bày tỏ thái độ ngốc tập thể, hóa ra mấy phân đoạn chúng ta xem trêи TV đều là quyết định lúc trêи giường của bọn họ. Trong nhất thời, không thể diễn tả bằng lời nói, đồng thời để “tưởng nhớ” giai thoại này, nhiều version mới ra đời, trở thành từ khóa châm biếm hot nhất internet.

Muốn ở nhà ăn cơm, xem biểu hiện trêи giường của ngươi.

Muốn ra ngoài câu cá, xem biểu hiện trêи giường của ngươi.

Muốn đến quảng trường khiêu vũ, xem biểu hiện trêи giường của ngươi.

Muốn ra đồng cấy mạ, xem biểu hiện trêи giường của ngươi.

………………..

Phi thường hỏa hỏa hỏa hỏa (hưng phấn hưng phấn hưng phấn)

Mà bản gốc của câu chuyện từ khi bị “lên men”, lại càng không thể vãn hồi.

Sau khi Tư Mã Phong nhận lỗi trước công chúng, ngay hôm sau liền nộp đơn từ chức, mang vợ con sang nước ngoài tránh khỏi nơi đầu sóng ngọn gió. Tiêu Mạt thì lại mở cuộc họp báo, trước mặt phóng viên còn khóc lóc giải thích một hồi. Tuy rằng thái độ thành khẩn, nhưng hình tượng đẫ mất thì khó có thể lấy lại, đừng nói còn tiếp tục làm diễn viên, chưa chắc còn sống nổi trong giới này.

Nhìn Tiêu Mạt trêи màn hình khóc đến lê hoa đái vũ, Thành Tiểu Khuynh cong khóe miệng, sự khó chịu trong lòng cũng giảm đi một ít. Vô duyên vô cớ bị chó săn uy hϊế͙p͙, còn bị tra ra chuyện làm ở quán bar, phản ứng đầu tiên của cô là Tiêu Mạt đứng sau gây khó dễ, cho nên sau đó mới sai mấy tòa soạn bát quái đăng tin nặc danh_____ phụ nữ ở phương diện trực giác luôn rất chuẩn. Tuy rằng Tư Mã Phong và Tiêu Mạt luôn cẩn thận, thậm chí còn hạn chế nói chuyện cùng nhau nhưng qua cách trao đổi với nhau có thể nhận thấy manh mối, có đôi khi càng muốn che dấu thì càng biểu hiện rõ ràng.

Mà phần nghi kị này cũng ngày một gia tăng ở vòng thi tài năng, lúc sự kiện bị hủy bỏ thái độ giữa Tiêu Mạt và Tư Mã Phong cũng ngày càng rõ ràng. Ban đầu cô cũng không định thật sự truy cứu, nhưng nếu đối phương đuổi tận giết tuyệt thì không cần phải nhẫn nhịn nữa, chính là không ngờ tới việc này lại bị moi móc đến vậy.

Lại nói ở vòng thị phi này làm gì có ai sạch sẽ không tì vết, chỉ cần theo dõi kĩ một chút, nhất định sẽ phải lòi đuôi thôi.

Nguyên bản mọi người quan tâm chính là vòng tuyển chọn biến thành trò hài, đạo diễn Nhạc thì đã tức đến nỗi chuyển tới định cư trong bệnh viện, mà đài truyền hình sau ba lần tổ chức họp hội ý thì đưa ra quyết định hủy bỏ luôn chung kết.

Thời gian bấm máy của Bình Lạc sự kiện bị hoãn vô thời hạn còn Phương Nhạc Cảnh đã nhàn thì nay lại càng thêm nhàn.

Tuy diễn biến của việc này đều xảy ra như Viễn Dật suy đoán, cũng cùng Tôn Khôi không có quan hệ gì nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng chột dạ, cả ngày đều gọi điện thám thính tin tức. Vệ Dật bị hắn gọi đến phiền, cuối cùng phải tống hắn sang Đông Nam Á du lịch mới thanh tịnh trở lại.

Trái ngược với Tôn Khôi, tâm tình của Vệ Dật hiển nhiên là tốt lắm, lúc trước tin tức Bình Lạc sự kiện chọn nam chính là Phương Nhạc Cảnh, ngoại trừ mở rộng tầm ảnh hưởng của Nhạc Sanh vào quốc tế, không chừng còn đưa Phương Nhạc Cảnh càng thêm nổi tiếng_______ Lúc trước Tâm Thứ vốn đã khẳng định tài năng của hắn, nếu lại thêm vai diễn lần này chỉ sợ sau này càng thêm tiền đồ vô lượng.

Thân là đối thủ cạnh tranh, hiển nhiên Vệ Dật không mong điều này xảy ra, mà ông trời cũng thật ưu ái hắn, nữ diễn viên được chọn lại có scandal.

Coi như hắn về Canada cũng nghe được một tin tốt.

____________________________________________________

“Nhạc Nhạc”, Thẩm hàm gọi điện qua.

“Định qua chơi game à?”, Phương Nhạc Cảnh vặn thắt lưng “Nhớ mang hai chai sữa chua sang”.

“Không phải, chủ nhật tớ có việc, không đến được”.

“Hở?”, Phương Nhạc Cảnh hơi ngạc nhiên, “Dự sự kiện gì à?”.

“Không, tớ muốn tìm anh họ, giải quyết chút chuyện gia đình”. Thẩm Hàm nói “Phải rồi, biểu tẩu( chị dâu họ) làm bánh quy sô cô la ngon cực, trở về tớ mang cho cậu một chút, còn cho thêm thật nhiều thật nhiều mè”. Ngữ khí vô cùng kϊƈɦ động, cứ nghe tới ăn là tớn lên.

Vì thế Phương Nhạc Cảnh cũng bị lôi kéo sâu sắc, dùng giọng điệu nghiêm túc của đồng chí cách mạng nói “Được".

Nghiêm Khải đang làm việc bên cạnh, thấy mặt cậu có vẻ thần bí, không nhịn được hỏi “Đang nói chuyện gì thế?”

“Đang nói về bánh quy ( ՞ਊ ՞)☝”.

Nghiêm Khải (-‸ლ): ……..

Còn tưởng rằng có đại sự gì khó lường (╯°□°)╯︵ ┻━┻.

“Hôm nay em gọi điện cho Nhạc đạo diễn”, Phương Nhạc Cảnh nói “Thân thể ông ấy khôi phục không tồi, nhưng tâm trạng vẫn có chút kém”.

“Đừng quá lo lắng, không có chuyện gì lớn”, Nghiêm Khải nói, “Bác sĩ cũng nói, vừa lúc trong khoảng thời gian này để ông ấy nghỉ ngơi nhiều một chút”.

“Lý Tĩnh cũng nói với em trong thời gian này chắc cũng phải nhận một bộ bộ điện ảnh khác”, Phương Nhạc Cảnh nói.

“Nhàn rỗi một thời gian không có gì không tốt, vốn dĩ công ti cũng không định sắp xếp cho em nhiều công việc”. Nghiêm Khải nói “Bằng không chúng ta ra ngoài thư giãn?”.

“Công ti anh không có việc gì sao?”.

“Sao lại không có việc gì?”, Nghiêm Khải bật cười, “Thời gian ngắn thì không sao, muốn tới Pháp không? Sau đó anh về công ti, em sang Anh thăm bố mẹ “.

“Cũng tốt”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu.

“Để anh chuẩn bị”, Nghiêm Khải ôm cậu vỗ vỗ ngực “Vừa lúc, anh cũng đang muốn trốn việc đi chơi”.

Phương Nhạc Cảnh ôm thắt lưng anh, lười biếng nhắm mắt.

Bên kia, Thẩm Hàm đang bị Ngô Phi, Ngô Kiếm hộ tống đi tìm anh họ.

“Hàm Hàm, em đi tới đâu rồi?”, La Lực gọi điện thoại tới.

“Ở ố ân Nhai, sắp tới rồi”,(ở phố tân nhai) Thẩm Mập Mạp đang ăn kẹo que.

“Quay đầu xe đi”, La Lực nói.

Thẩm Mập Mạp lập tức khẩn trương lên “Chẳng lẽ có người theo dõi em?”, loại truyện này trong phim thường xuyên có, thực sự là vô cùng kϊƈɦ thích ☜(˚▽˚)☞.

La Lực im lặng một lúc, nói, “Em suy nghĩ nhiều rồi…”

Thẩm Hàm (ノ*゜▽゜*) …….

La Lực: Anh không có nhà.

Thẩm Mập Mạp lập tức mất hứng: Anh không có nhà? Rõ ràng em đã nói muốn tìm anh có việc rồi mà!!!!!!_Đúng là đồ không có trách nhiệm!!!

“Anh ở tiểu khu Hoa Niên”, La Lực nói.

“Ồ, hóa ra anh ở nhà mẹ đẻ”.

Gân xanh trêи trán La Lực đua nhau phọt ra, mãi anh mới nhịn không rít gào lên ୧༼ಠ益ಠ༽୨.

Dù sao em họ cũng đã trưởng thành, không thể dùng bạo lực giáo ɖu͙ƈ.

“Tới tiểu khu Hoa Niên.” Thẩm Hàm tắt di động.

“Được”, Ngô Phi quay vô lăng, rẽ xe ở phía trước.

So với biệt thự của La ca, nhà ở khu này có rất nhiều người thích, cho nên khi đã yên vị trêи salon, Thẩm Hàm bỗng sinh ra suy nghĩ có khi nào đầu biểu ca bị đụng vào cửa nhà vệ sinh hay không. (ý bạn mập là nhà La đầu gấu giàu mà k thích ở mà lại thích ra ngoài á ┐( ̄ー ̄)┌).

“Hàm Hàm, uống nước”. Từ phòng bếp đi ra một nam nhân thanh tú___chính là “thần mã” của biểu ca, cũng là người đại diện của ảnh đế Tô Nặc_Đới An.

Cho nên mới nói, có quan hệ như vầy, Hàm Mập nhà chúng ta trong giới giải trí muốn không nổi tiếng cũng khó…..

“Anh cũng muốn!” La Lực nhân cơ hội nói.

Đới An trong quá trình đó hoàn toàn không thèm nhìn tới hắn, xoay người vào thư phòng.

La Lực đứng lên định theo vào.

“Ấy ấy, buổi tối em còn có việc, anh trước hết nghe em nói đã”, Thẩm Hàm bám lấy tay hắn.

Cửa thư phòng trong nháy mắt bị khóa từ bên trong!

Vị biểu ca thân mến rất muốn ném con sên mang tên em họ nào đó lên tường.

Kết quả hiển nhiên là không như vậy, bởi vì em họ đã cáo trạng.

“Nói đi nhanh lên, chuyện gì”, La Lực tâm phiền ý loạn đặt ʍôиɠ lên sofa.

“Anh giúp người đại diện của em một chút”, Thẩm Hàm cầm tay hắn.

“Lina cô ta làm sao?”, La Lực hỏi.

“Không phải Lina, là Dương Hi”, Thẩm Hàm thân thiết cọ cọ tay anh.

“Đều đã từ chức rồi thì còn quan hệ gì nữa chứ”, La Lực từ đầu đến cuối rất có tố chất tỏ ra biểu hiện tuân thủ làm “công dân tốt”.

Làm người không thể vong ân phụ nghĩa a!” Thẩm Hàm khấng nghị.

La Lực đau đầu “Mày tìm anh chỉ vì việc này?”.

“vâng”, Thẩm Hàm gật đầu “Xin anh đấy, giúp anh ấy đi”.

“Trừ bỏ những điều lúc trước đã nói, còn những gì nữa?”, La lực thỏa hiệp.

“Cũng chẳng có gì”, Thẩm Hàm nói “anh ấy cũng không kể nhiều chuyện cho em”.

“Dính líu tới Đại Diên, anh cũng không can thiệp được nhiều”, La Lực tựa lưng vào ghế như có điều suy nghĩ.

“Em không cần anh công khai can thiệp”, Thẩm Hàm vội vã nói “Âm thầm điều tra, đừng để người khác biết”.

La Lực hơi tự hào (ಥ﹏ಥ), cuối cùng cũng biết thông cảm cho anh.

Sau đó, ngay sau đó, La Lực nghe thấy thằng em thốt lên một câu “Tóm lại mặc kệ thế nào cũng không thể để Dương Hi biết được”.

Tình cảm anh em dạt dào trong anh bỗng chảy trôi không còn một giọt (▰˘︹˘▰).

Ngực La đầu gấu nhói đau, hóa ra là suy nghĩ vì người khác ヽ(`⌒"メ)ノ.

“Cứ quyết định như vậy”, Thẩm Hàm nhanh chóng cùng biểu ca đạt thành hiệp nghị, sau đó hoan hỉ nhấc tay “Khẩu hiệu của chúng ta là gì?”.

La lực:......

Thẩm hàm cao hứng phấn chấn tự hỏi tự đáp, “Làm hiệu suất cao (?)! Bí mật là trêи hết! Không thu tiền!”.

La Lực thật sự không cầm lòng nổi, quay đầu tát một phát.

“Ay da”, Thẩm Mập Mạp ôm đầu, lấy lòng cọ cọ anh.

“Thật không có biện pháp với mày”, La Lực đem gối ôm bỏ vào lòng cậu “Anh sẽ làm hết sức”.

“Ừ ừ”, Thẩm Hàm gật gật đầu.

“Còn việc gì không?” La Lực nói, “Bánh quy đều ở nhà, trở về tự lấy đi”.

“Vâng”, Thẩm Hàm thân thiết nói “Có cần em giúp anh nói chuyện không?”.

La Lực thả lỏng, tuy rằng không muốn người khác nhúng tay, nhưng Đới An luôn đau lòng em họ này, chưa biết chừng lại chuyển biến.

Thẩm Hàm ánh mắt rực rỡ, ngồi thẳng lưng chờ anh họ phân phó nhiệm vụ, thậm chí tay cũng để lên đầu gối (。◕‿‿◕。).

La Lực tiếp tục do dự, sợ hãi bà xã đem chuyện tối qua mình phải quì bản giặt kể ra, một khi em họ mà biết thì cả họ hàng dì bảy dì tám cũng đều biết ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅)‧º·˚.

Mà ngay khi hắn còn đang do dự, từ ngoài hành lang truyền đến tiếng mở cửa, một tiếng kêu tràn ngập chờ mong truyền đến “Ái phi, nghe nói anh với Mặt Sẹo cãi nhau, trẫm đến đón ngươi hồi cung”.

Ngay sau đó là Tô Nặc hoan hỉ bước vào, tay khua khua chìa khóa.

Tập thể hai người trêи ghế salon quay ra nhìn (¬、¬).

Ngọa tào! Tô Ảnh đế dừng bước, nhanh chóng thu về khí chất lãnh đạm không vướng bụi trần.

“Nằm mơ đê”, La Lực xót xa xót xa nói.

“Vậy chờ xem.” Tô nặc hung ác cùng hắn đối diện, hiển nhiên là quyết chí phải đem ái phi của mình đoạt trở về.

Cửa phòng bật mở, Đới An mặt không cảm xúc lao ra, quyết đoán tha Tô Nặc đi.

Thẩm Hàm nhanh chóng đứng lên, “Vậy em cũng đi, tạm biệt ~~~”

“Không tiễn.” La Lực đứng lên, khí phách hôi hổi vén tay áo lên, tính toán hủy đi cửa thư phòng.

Thẩm Hàm nhanh chóng chuồn mất.

Không có Dương tiên sinh uy mãnh ở bên, thế giới nài thật là nguy hiểm.

Lại qua một thời gian ngắn, tin về cuộc tuyển chọn rốt cuộc lắng xuống, cũng có không ít fan quan tâm Phương Nhạc Cảnh, hỏi xem cậu bao giờ lại quay chụp.

Phương Nhạc Cảnh sau khi hội ý với Lí Tĩnh, post bài chấn an các fan không cần lo lắng, khi quay lại với dự án mới nhất định sẽ thông báo, hơn nữa nói mình đang ở Anh cùng bố mẹ giải sầu.

Tuy rằng dự án điện ảnh bị mắc cạn nhưng tâm trạng cậu cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, các fan cũng thở phào, nhân cơ hội này nghỉ xả hơi cũng tốt, vì thế một đám phi áo may ô nhắn lại, kêu cậu đi chơi vui vẻ, nhớ gửi thật nhiều ảnh về.

Tiếng phi cơ ầm ầm, Phương Nhạc Cảnh lúc này đang nhắm mắt ngủ say. Sau khi đáp xuống sân bay Paris một đại thúc châu Âu từ nội tâm nói “Trẻ tuổi thật là tốt mà”, có trời mới biết mình ngủ mấy tiếng đã đau đầu rồi, cậu trai này còn ngủ cả chuyến bay mà chẳng xi nhê gì. Thật là hâm mộ!

Phương Nhạc Cảnh cười hì hì, đem hành lí bỏ vào taxi trở về khách sạn.

“Hoan nghênh”, Nghiêm Khải sớm đã nghe thấy tiếng bước chân cậu, đang ngồi trêи ghế salon giả bộ đọc báo.

Phương Nhạc Cảnh ghé vào lồng ngực anh, thoải mái đến nhắm mắt lại.

“Có mệt hay không?” Nghiêm Khải trong thanh âm hơi mang tiếu ý, đỡ cậu ngồi xuống.

“Không mệt, cả đường đều ngủ” Phương Nhạc Cảnh hỏi “Anh thì sao?”.

“Mệt gần chết, nhưng nhìn thấy em là hết luôn” Nghiêm Khải nhéo nhéo mặt cậu.

Phương Nhạc ảnh cười ra tiếng, ôm cổ của anh hôn một cái.

“Hôm nay nghỉ ngơi trước đã”, Nghiêm Khải nói “Ngày mai cùng anh đi dự tiệc”.

“Hả?” Phương Nhạc Cảnh hỏi “Không bị phóng viên phát hiện chứ?”.

“Ngốc” Nghiêm Khải cười cười “Trừ hai chúng ta ra, chỉ có Philip (Phỉ Lợi Phổ) với anh cậu ta Augustine (Áo Cổ Tư Đinh).

Nhớ tới cảnh lần trước bị vây xem hôn lưỡi, Phương Nhạc cảnh bình tĩnh trầm mặc.