Hổ Lao quan
Sau khi chỉnh đốn quân xong, Hạng Trang, Điền Hoành, Tiêu Khai mang theo đại quân rời Hổ Lao quan, quay trở lại Lạc Dương, chỉ có lưỡng quân Hoàn Sở, Lý Bộ ở lại Hổ Lao quan.
Mặt trời đã lên cao, Qua Đán đang huấn luyện cho hai trăm danh thủ cung dưới quyền.
Qua Đán nguyên danh là Cẩu Đản, vốn là một thập trưởng dưới trướng Cao Sơ hiệu úy nộ phong.
Chỉ có điều hiện nay, Cẩu Đản lại mặc thêm bì giáp, bên hông mang thượng hoàn đao, trên đầu đội Thượng Liễu Bì Tịnh, như vậy đương nhiên đã có khí thế của một quân hầu, tự xét thấy mình đã là một quân hầu, tiếp tục sử dụng tên Cẩu Đản cũng có vẻ hơi mất mặt, nên tự đổi tên mình thành Qua Đán, nghe thật có khí thế.
Qua Đán cầm dây dài, đi chậm rãi trước đội cung tiễn thủ hai trăm người, ánh mắt sắc lạnh như dao lướt qua khuôn mặt các cung thủ, hai trăm cung tiễn thủ, dường như không có ai dám đối mặt nhìn y, đám tráng đinh đất Ngụy này bản chất vẫn là những nông phu, sao có thể dám nhìn thẳng vào mắt một lão binh hay tay nhuốm đầy máu như Qua Đán đây.
- Nghe rõ con mẹ nó hết rồi chứ, đợi lão đây nói như thế nào các ngươi sẽ làm như thế nhé…
Còn chưa dứt lời, có tên cung tiễn thủ vì trên mặt bị ngứa, không kìm nổi liền duỗi tay gãi hai cái, Qua Đán không ngừng phân minh, dây roi dài trong tay như rắn độc thè lưỡi phun ra ngoài, chỉ nghe thấy một âm thanh rất giòn, trên mặt cung tiễn thủ kia liền xuất hiện một vệt máu, tên cung tiễn thủ đau quá hai tay ôm lấy mặt kêu thảm thiết như heo rống.
- Không được gào lên như thế
Trách Đán lớn tiếng hét lên:
- Tiếp tục gào lên như thế, sẽ chết!
Tên cung tiễn thủ đó lập tức nín tiếng, tinh thần những tên cung tiễn thủ khác cũng đều hoảng sợ.
Qua Đán lúc này lại tiếp tục bài huấn luyện của gã, chiêu này gã học được từ nộ phong hiệu úy Cao Sơ, luyện binh nếu nói khó thì là khó, nói đơn giản lại là đơn giản, giảng từ cái đơn giản, luyện binh chính là một mục tiêu kỉ luật nghiêm minh, chỉ cần rèn luyện đám nông phu trước mắt này cho tới khi kỷ luật nghiêm minh, thì bọn họ chính là quân đội chân chính rồi.
Qua Đán vút vút sợi dây thừng trong tay, lạnh lung nói:
- Đều nghe rõ rồi chứ, đợi chút nữa lão mão tử nói thế nào các ngươi làm thế đó, lão mão tử nói hướng về phía đông, các ngươi không được hướng về phía Tây, lão mão tử bảo các ngươi kéo cung, các ngươi phải ngoan ngoãn kéo cung, lão mão tử nói bắn tên, thì mới được bắn tên, nghe rõ cả chưa?
- Nghe rõ rồi
Hai trăm cung tiễn thủ đồng thanh đồng ý
Qua Đán vui vẻ gật đầu, đột nhiên quát:
- Thế thì ai nấy đều tự cởi hết mẹ nó đồ ra!
Hai trăm cung tiễn thủ nhìn nhau, tuyệt không có ai dám làm theo yêu cầu của Qua Đán.
Qua Đán trừng trừng mắt, đằng đằng sát khí nói:
- Đều nghe hết cả rồi chứ, lão đây lệnh cho các ngươi cởi hết sạch đồ ra!
Lúc này hai trăm tiễn thủ mới tin mình không nghe nhầm, tuyệt đại đa số cung tiễn thủ đều khẩn trương hành động, chân tay vụng vể trút bỏ chiến bào trên người xuống, thậm chí đến chiếc khố cuối cùng trên người cũng phải cởi ra, tất cả mọi người đều nghe theo lời, trông rất hoành tráng, chỉ có một cung tiễn thủ đỏ mặt, không cởi khố ra, hai người tuy đều là đại tướng của Sở quân, nhưng tư cách của Hoàn Sở lại hoàn toàn khác, địa vị trong quân cũng cao hơn Quý Bố, Hạng Trang để lại hai người trấn thủ Hổ Lao quan, cũng không chỉ định ai là chủ tướng ai là phó tướng, nhưng ngay cả Lý Bố cũng đương nhiên cho rằng Hoàn Sở mới là chủ tướng.
Từ lầu địch nhìn ra bên ngoài, cánh đồng bát ngát phía bên ngoài Đông quan là một mảng tĩnh mịch, thậm chí đến một tiếng động nhỏ cũng không có.
Sự ầm ĩ vang trời được hình thành bên trong thành khác xa nhiều so với bên ngoài Quan Tường, quan tường của Hổ Lao quan giống như một con đường cụt, phân chia toàn bộ thành hai thế giới khác nhau, bên ngoài Quan Tường xơ xác tiêu điều, thậm chí đến một cơn gió nhẹ cũng không có, bên trong Quan Tường lại ầm ĩ náo nhiệt, chẳng khác gì một nồi cháo đang sôi sung sục.
Trong lúc đó, phía sau tiền phương Sơn Lương đang từ từ dâng lên một ngọn cờ.
Con ngươi Hoàn Sở lướt qua một loạt, trầm giọng nói với mọi người:
- Bọn chúng tới rồi.
- Dạ, bọn chúng tới rồi
Quý Bố gật gật đầu, sắc mặt trên mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Phía sau hai người, mười mấy hiệu úy, tư mã đều đang nhìn ra phía xa, chỉ nhìn thấy cột cờ đang từ phía sau Sơn Lương đang ngày càng dâng cao lên, một dải hình tròn lớn màu đỏ tươi đang từ phía sau Sơn Lương nhô lên, Hoàn Sở, Quý Bố trong lòng cùng một lúc đều thấy run lên, màu đỏ tươi, đây chắc hẳn là Lương vương Bằng Việt, nhất định là quân Lương đang tới rồi.
So sánh với Hán quân Lưu Bang, Hoàn Sở, Quý Bố hiển nhiên càng sợ Lương quân Bành Việt, với thể thôn tính cả thiên hạ, các chư hầu ai cũng không bằng Lưu Bang, luận tới khả năng chỉ huy khi lâm trận, ai cũng không bằng Tề vương Hàn Tín, nhưng nếu xét tới quân tiên phong, các chư hầu trong thiên hạ, ít có người có thể sánh được với Bằng Việt, quân tiên phong Lương quân, cũng chỉ kém hơn quân Sở một chút.
Không mất quá nhiều thời gian, tiền tuyến trước mắt tất cả đều đã được dàn ra, chữ được thêu phía trên đúng là chữ " Lương".
Xuất hiện phía sau theo sát Lương vương, là một màu đen kìn kịt, lạnh căm căm với trường kích trên tay, lên tới hàng nghìn người, hàng chục nghìn chiếc trường kích đang tập kết lại thành một dải lưỡi mác dài dằng dặc, từ phía sau Lương sơn đang dâng lên ào ạt, lại đi qua triền núi gập ghềnh lúc lên lúc xuống, tuy vẫn còn cách vài dặm, nhưng có vẻ như sát khí lạnh đăm đăm đã được truyền vào trong không khí, đang từ từ bao vây lấy Hổ Lao quan.
Phía trên Quan Tường, các lão binh Sở quân thực ra lại chẳng có cái gì, năm đó ở Cự Lộc, khí thể quân tiên phong của hai trăm nghìn Tần quân không thể so sánh với Lương quân hôm nay, cũng như trận Cai Hạ tháng trước, ba trăm nghìn đại quân Tề quân thanh thế còn lớn hơn quân Lương, đã gặp quá nhiều trường hợp có cục diện quy mô lớn, các lão binh Sở quân sớm đã chai lì với điều này rồi.
Chỉ có điều, các tráng đinh đất Ngụy mới gia nhập Sở quân lại chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này.
Chỉ trong chốc lát, phía Quan Tường đã có âm thanh nổi lên, tất cả các tráng đinh quân Ngụy đều nhìn ngây ra, sợ hãi, chân theo bản năng cứ lùi về phía sau, thể là Hoàn Sở, Quý Bố nhanh nhẹn lựa chọn ra hai nghìn bộ binh mang trọng giáp, chỉ trong chốc lát đã khiến thế cục náo động hẳn lên, áo giáp rất nặng, nhưng lại không thể đem lại cho họ cảm giác an toàn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện Full chấm c.o.m
Các quân hầu, đồn trưởng, giả đội có xuất thân Sở quân bắt đầu nghiêm nghị dẫn dắt đội hình.
Nháo nhác một lúc lâu, các tráng đinh quân Ngụy cuối cùng cũng bình ổn hơn.
Địch trên lầu, Hoàn Sở, Quý Bố trong lòng trách nhiệm nặng nề nhưng cũng không phải là không gặp may, ở chỗ đó là nơi phòng ngự hiểm yếu, nếu lưỡng quân tiến hành dã chiến, chỉ e rằng sẽ có " đại quân"một bên bị đánh cho tan tác.
Mở đường đi lên trên, một trăm nghìn quân Lương hung hang tiến đến.
Bằng Việt từ đầu tới thân mặc kim giáp, trên đầu là kim quan, thắt lưng là bảo kiếm, nghạo nghễ đứng trên chiếc chiến xa tứ ngựa kéo.
Nhìn xung quanh trái phải trước sau, hung hang tiến vào đều là giáp sắt của Lương quân, những chiếc mũ giáp di chuyển tới đâu, có bay phấp phới theo tới đó, từ trước mặt kéo dài tới tận đoạn cuối, rất dài, rất dài.
Một loạt trường kích được sắp xếp theo hàng lối, một hàng đại thuẫn ngay ngắn chỉnh tề, dưới ánh tà dương, thì ngay cả khi có những tia nắng ấm áp cũng đều trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng Bành Việt lại tràn trề ý chí chiến đấu.
Là một trang nam tử hán, với tư cách thỗng lĩnh hàng chục nghìn quân, quyết chiến trên sa trường mới đúng.
Là một trang nam tử hán, nên khiến kẻ thù quỳ phục dưới chân mình, run rẩy, run rẩy.
Là một trang nam tử hán, phải nên giết sạch những kẻ to gan dám chiến đấu với mình, tiếp đến sẽ cướp sạch tài sản của bọn chúng, người đàn bà của bọn chúng, khiến con của bọn chúng đổi thành họ của mình.
Ánh mắt Bằng Việt bỗng lóe lên, từ phía xa đã nhìn thấy Hổ Lao quan.
Trong lúc đó, Bành Việt chậm rãi xoay tay phải, Bành Minh đứng ở phía sau Bành Việt bỗng quay đầu lại hô to:
- Đại vương có lệnh, hiệu lệnh toàn quân, dừng tiến về phía trước.
Lệnh vừa được phát đi, năm trăm chiếc kèn hiệu liền lần lượt vang lên thứ âm thanh được phát ra từ sừng trâu.
Trong chốc lát, âm thanh của tù dài và sừng trâu đã đuợc vang lên, đại quân Lương quốc đang hung hăng tiến ầm ầm về phía trước liền chen nhau từ từ bước chậm lại, từ Hổ Lao quan nhìn về phía xa, trên đường đi giống như một dải rừng rậm màu đỏ, rất đồ sộ.
Trên vọng lâu Hổ Lao quan, trong lòng Hoàn Sở, Quý Bố đều cùng thở dài.
Kỷ luật nghiêm minh, đây mới chính là kỷ luật nghiêm minh chứ, so với Lương quân, mười nghìn đại quân của bọn họ rõ ràng vẫn chưa được tính là quân đội được…