Vây quanh Hạng Trang là Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Tiêu Công Giác, Ngu Tử Kỳ chậm rãi đi lên thành Thọ Xuân. Đứng ở trên thành nhìn xuống, chỉ thấy cả tòa thành trì đều đã bị quân Sở chôn vùi. Buổi tối ăn uống no đủ ngủ say phần lớn quân Sở đã khôi phục được thể lực. Đang ở trong trạng thái phấn khích chè chén say sưa.
Gồm có Kinh Thiên, Cao Sơ dẫn theo hơn hai trăm thân binh, cũng đã gia nhập hội chè chén say sưa để ăn mừng.
Khắp nơi đều là tiếng chém giết, tiếng kêu rên. Chỗ nào cũng thấy tiếng quân Sở cười hô hố.
Đêm qua ở trong thôn, Hạng Trang không có ngăn cản. Sáng nay quân Sở tàn sát hàng loạt dân trong thành, Hạng Trang cũng tỏ ý đồng tình không hề ngăn cản họ lại.
Vẫn là câu nói kia, thời buổi loạn lạc đều đã có quy luật của nó, Hạng Trang là người, không phải thần thánh, hắn không có khả năng thay đổi sự sinh tồi của thế giới này! Nếu như hắn cố ý ngăn cản quân Sở làm càn chém giết người dân, kết quả chỉ khiến cho bọn họ làm phản mà thôi. Đám quân ô hợp này đều giống như chó mất chủ, nếu không để mặc bọn họ, làm sao có thể sống chứ?
Đương nhiên, Hạng Trang cũng tuân thủ nghiêm ngặt mấy điểm, trước khi vào thành, hắn đã ra lệnh cho toàn quân: Không đốt lương thực, không sát hại phụ nữ và trẻ con!
Từ xưa đến nay lương thực để duy trì sự sống, tuyệt đối không thể lãng phí!
Trẻ con tương lai sau này là nguồn cung cấp lính, tuyệt đối phải bảo vệ.
Về phần nữ nhân, là người sinh con đẻ cái, duy trì nòi giống, sao có thể lạm sát chứ?
Từ hành động cho đến lương tâm của mình, Hạng Trang đều hiểu rõ một đạo lý. Vào mỗi thời buổi loạn lạc, bao giờ nhân khẩu cũng giảm bớt một số lượng lớn, nhưng chỉ cần số lượng ít phụ nữ đang trong độ tuổi sinh đẻ, thì cho dù nhiều hay ít nam đinh chết trận, bất kể có mất đi bao nhiêu người. Toàn bộ dân tộc cũng sẽ vẫn đang trong thời gian ngắn mà vực lên. Trải qua nhiều triều đại, đều tuân theo quy luật như vậy, không có trường hợp ngoại lệ.
So với Hạng Trang năm người Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Tiêu Công Giác tâm tình cũng có chút khác biệt.
5 người Hoàn Sở tuyệt đối không ngờ, không ngờ quân Sở lại có thể đánh hạ Thọ Xuân, hơn nữa còn đúng như lời nói của Hạng Trang, cơ bản là không gặp bất kỳ một trở ngại nào, thậm chí cũng không chết vài người! Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng Hạng Trang chỉ có võ mồm mà thôi, lại tuyệt đối không ngờ, không ngờ chuyện này lại biến thành sự thật!
Thành Thọ Xuân, thành cao, hào sâu, cuối cùng đám binh lính đều có thể đánh bại.
- Thượng Tướng Quân!
Hoàn Sở hít một hơi thật dài, trầm giọng nói:
- Hoàn Sở đã được mở rộng tầm mắt!
Tiêu Công Giác cũng lớn tiếng hùa theo nói:
- Thượng Tướng Quân dùng binh, cho dù Tôn Vũ tái thế cũng không bằng!
Quý Bố và Chung Ly Muội cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng hai người cũng đã so sánh Hạng Trang với Hạng Võ, Hạng Trang mặc dù không giỏi võ bằng Hạng Võ, nhưng cũng không kém hơn quá nhiều, nhưng luận về mưu trí, Hạng Trang lại hơn nhiều so với Hạng Võ. Sự việc đánh hạ Thọ Xuân lần này là một bằng chứng xác thực. Nếu đổi lại Hạng Võ lãnh binh, làm sao có thể nghĩ ra một kế sách hay như vậy chứ?
Hạng Trang lại nói:
- Lần này đánh lén Thọ Xuân thuận lợi, chẳng qua cũng chỉ là do may mắn mà thôi.
Dứt lời, Hạng Trang lại hướng về phía Ngu Tử Kỳ nói:
- Tử Kỳ tướng quân, phiền ngươi nhanh chóng thu thập lương thực trong thành, đưa đến vùng Tây Bắc rừng sâu núi thẳm của Thọ Xuân cất giấu! Nhớ kỹ, việc này phải tiến hành một cách bí mật. Không được để cho người khác biết nơi cất giấu lương thực. Những binh lính tham gia vào việc vận chuyển lương thực cũng cần phải lựa chọn cẩn thận kĩ lưỡng, tuyệt đối không được gây ra chỗ nào sơ suất.
- Vâng!
Ngu Tử Kỳ hướng về phía Hạng Trang cung kính cúi đầu vái chào, xoay người đi.
Cho dù mệnh lệnh của Hạng Trang đưa ra có phần khó hiểu, nhưng Ngu Tử Kỳ cũng không có chút nào do dự.
Thấy được điều đó, Hạng Trang thản nhiên vui mừng, cuộc chiến thu phục Thọ Xuân, không chỉ có thể giải quyết được vấn đề khó khăn sắp tới 3 nghìn tàn quân, mà còn giúp cho hắn bước đầu tạo được uy tín. Chí ít, Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Tiêu Công Giác và tướng lĩnh quân Sở không giống như trước đây nghi ngờ những quyết định của hắn
Tuy nhiên, những khó khăn mà quân Sở phải đối mặt cũng không phải là nhỏ.
Mặc dù quân Sở trong vòng một ngày nhanh chóng đi được 300 dặm, cũng không có chạy ra khỏi địa phận Hoài Tứ. 700 nghìn đại quân như trước của Lưu Bang, Hàn Tín giống như mây đen bao phủ lên đầu của 300 nghìn quân Sở, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bao vây. Huống chi, Hạng Trang cũng chỉ có bước đầu giải quyết vấn đề lãnh đạo quân Sở, vấn đề tinh thần của các binh sĩ, vẫn chưa giải quyết được.
Nếu không quan tâm giải quết, vấn đề tinh thần của binh sĩ, quân Sở sẽ không có khả năng khôi phục sức chiến đấu.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Hạng Trang cảm thấy phiền não đứng ngồi không yên. Nếu muốn khôi phục sức chiến đấu của đám tàn quân Sở, thật sự là không dễ dàng cho lắm. Một đại quân nếu muốn tan rã thì sẽ rất dễ dàng, chỉ cần một lần thất bại là đủ. Nếu muốn khôi phục lại sức chiến đấu của đại quân, cần phải có mấy mươi lần chiến thắng, thậm chí lên đến hơn trăm trận thắng!
Việc này phải mất nhiều thời gian, lúc này mới vừa bắt đầu, giờ khắc này, Hạng Trang cũng chỉ có thể nhìn lên trời cầu nguyện quỷ thần. Mong sao Lưu Bang không phái đại quân tới, nếu quả đúng như thế, Hạng Trang cũng không thể nào thoát khỏi.
------------------
Hai mắt Phàn Khoái híp lại, chợp mắt một chút.
Phàn Khoái vừa mới tròn 40 tuổi, chính là thời điểm trẻ trung khỏe mạnh nhất trong đời. Bộ dạng cực kỳ oai hùng, một đôi mắt hổ sáng ngời, râu hùm dựng thẳng lên. Từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ oai hùng dũng mạnh, mà sự thực cũng đúng như vậy. Phàn Khoái không chỉ là mãnh tướng hạng nhất dưới trướng của Lưu Bang, mà vào thời kỳ Sở Hán là mãnh tướng số 2 đứng sau Hạng Võ.
Phía sau Phàn Khoái, gần như là cợ quạt bao phủ toàn bộ. 3 nghìn quân lính mặc áo giáp tay cầm mâu thuẫn giơ lên cao, chậm rãi tiến về phía Tây.
Áo giáp của binh lính nặng hơn 10 cân, chỉ có những binh lính tinh nhuệ mới có thể hành quân cấp tốc.
Đội thám báo đi nghe ngóng tình hình thỉnh thoảng lại quay lại truyền tin tức, mặc dù khoảng cách với quân Sở càng ngày càng xa, nhưng Phàn Khoái không bận tâm về điều đó, chỉ là một đám tàn binh bại tướng mà thôi, quân nhu vừa không có đồ lại không có lương thảo, bọn họ có thể chạy được bao xa? Có năng lực trốn đến nơi nào? Bị đuổi theo, bị tiêu diệt, đó là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra.
Ở Phàn Khoái xem ra, lần này xuất chinh cơ bản là sẽ lập được công trạng.
Trên thực tế, Lưu Bang sắp đặt cho Phàn Khoái xuất binh, cũng có ý muốn Phàn Khoái lập được công trạng. Những người đi theo Lưu Bang bắt đầu khởi binh không phải ít, cần phải nói người nào được Lưu Bang tín nhiệm. Theo gốc rễ mà nói, Phàn Khoái chính là tâm phúc số một của Lưu Bang, lập được chiến công dễ như trở bàn tay. Lưu Bang không đưa cho Phàn Khoái thì có thể đưa vào tay ai chứ?
Dĩ nhiên, Lưu Bang phái Phàn Khoái dẫn binh ra trận, còn có một lý do bí mật!
Bỗng nhiên trong lúc đó, tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, Phàn Khoái lắng nghe, chỉ thấy một con ngựa chạy tới, chạy tới trước mặt Phàn Khoái ghìm ngựa lại. Người kỵ binh trên lưng ngựa nhảy xuống vái chào, sau đó mới lên tiếng bẩm báo:
- Bẩm tướng quân, đội thám báo nhìn thấy hơn 10 tên lính bại trận của quân Sở lạc ở trên đường núi.
Phàn Khoái gật gật đầu, hỏi:
- Kết quả tra khảo thế nào? Đám binh lính bại trận của quân Sở đi về hướng nào?
Kỵ binh thám báo cung kính trả lời:
- Hồi bẩm tướng quân, đại binh quân Sở bại trận đi về hướng Tây.
- Đi về phía Tây?
Phàn Khoái lại nói:
- Đi về phía Tây là tới khu vực nào vậy?
Kỵ binh thám báo nói:
- Tướng quân, về phía Tây 20 dặm, chính là thị trấn Khúc Dương.
- Thị trấn Khúc Dương ư?
Phàn Khoái đập vào càng xe, quay đầu lại hạ lệnh nói:
- Truyền lệnh, tăng tốc hành quân, giữa trưa hôm nay phải tới được huyện Khúc Dương.
Ở trong nhà lao Thọ Xuân, Hạng Trang gặp được Vũ Thiệp.
Vũ Thiệp từng là quân sư quan trọng dưới trướng của Hạng Võ, chỉ có điều sau đó bất hòa với Trần Bình, lại thêm nghi kỵ của các văn thần võ tướng. Khi đó Vũ Thiệp bị Hạng Võ điều đến Thọ Xuân đảm đương chức Huyện lệnh. Hiện tại Hạng Trang, sau khi tới đây, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau.
Tuy nhiên, Hạng Trang cũng đã sớm nghe đến đại danh của Vũ Thiệp.
Vả lại, sau khi Hàn Tín đánh bại thủy quân của nước Sở. Hạng Võ từng phái Vũ Thiệp đến để đàm phán với Hàn Tín, thiên hạ Hán Sở chia làm 3 phần. Tuy nhiên, cuối cùng đều bị Hàn Tín từ chối, nhưng việc Vũ Thiệp được Hạng Võ phái đi đàm phán với Hàn Tín, có thể thấy rằng ông ta có tài ăn nói. Về phần mưu lược của ông ta như thế nào, trên sử sách cũng chưa từng ghi chép lại.
Hai người chảo hỏi nhau, Vũ Thiệp hỏi:
- Tam tướng quân, Đại vương có khỏe không?
Hạng Trang im lặng, một lúc sau mới thở dài nói:
- Tiên sinh, Đại vương e rằng lành ít dữ nhiều!
Chu Ân phản bội nước Sở, không ngờ Vũ Thiệp chịu khổ bị nhốt ở trong nhà lao, đủ thấy tâm của ông ta vẫn một lòng một dạ hướng về nước Sở. Vì thế có một số việc cũng không nên giấu diếm, hơn nữa có muốn giấu cũng không được. Nếu như sử sách ghi chép không quá sai lệch so với thực tế, như vậy quân Sở thua trận ở Cai Hạ, Hạng Võ tự tử ở Ô Giang, tin tức sẽ được truyền khắp thiên hạ rất nhanh chóng.
- Hả?
Vũ Thiệp nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi.
Hạng Trang lại đem chuyện quân bại trận ở Cai Hạ cùng với những tình hình sau này nói từ đầu đến cuối, Vũ Thiệp nghe xong một lúc sau không nói gì. Hiển nhiên, trong lúc nhất thời ông ta khó mà chấp nhận được những biến cố đã xảy ra! Hạng Võ sống chết thế nào còn chưa rõ. Đại quân của nước Sở hơn 10 vạn mà nay thua trận chỉ còn có 3 nghìn người. Chẳng phải nói vận mệnh của nước Sở đã hết rồi hay sao, thiên hạ này lập tức chẳng phải thuộc về tay nhà họ Lưu hay sao?
Nhìn thấy Vũ Thiệp hồn bay phách lạc, Hạng Trang không khỏi thất vọng.
Xem ra Vũ Thiệp chỉ là một người hùng biện, chứ chưa đủ tư cách là một quân sư.
Là một quân sư, tính cách cơ bản nhất rèn luyện hàng ngày đó là sự bình tĩnh, cho dù Thái Sơn áp đỉnh cũng không biến sắc, làm được điều này, mới thể hiện được là người có tài. Thí dụ như ba người Phạm Tăng, Trương Lương, Trần Bình, chính là những quân sư cực kỳ ưu tú. Chỉ tiếc là Phạm Tăng đã chết, Trương Lương và Trần Bình là cánh tay trái phải của Lưu Bang.
Vũ Thiệp rất nhanh cũng tự thấy mình thất lễ, lập tức hướng về phía Hạng Trang xin lỗi nói:
- Thượng Tướng Quân thứ lỗi, đột nhiên tại hạ nghe được tin dữ như vậy, dĩ nhiên tâm trí có chút rối loạn.
Ngừng lại một lát, Vũ Thiệp lại nói: nguồn Truyện Full
- Hơn nữa tại hạ khí chất bình thường, ngoài tài ăn nói ra, thực sự không có năng lực gì. Tuy nhiên tại hạ biết ở phía Bắc có một ẩn sĩ, nhờ Thượng Tướng Quân bày mưu tính kế.
- Ẩn sĩ?
Hạng Trang hỏi lại:
- Tiên sinh có biết rõ danh tính của vị ẩn sĩ này không?
- Danh tính người này tại hạ không rõ.
Vũ Thiệp lắc lắc đầu, lại nói:
- Tuy nhiên tại hạ cũng có mấy lần cùng với người này đạm luận về binh pháp. Tại hạ cảm thấy, người này giải thích về binh pháp có phần độc đáo.
Ngừng lại một lát, Vũ Thiệp lại nói:
- Còn nữa, 32 kế binh pháp của Úy Liễu Tử chưa nhìn thấy truyền lại đời sau bao giờ, tại hạ nghi ngờ rất có khả năng hắn là hậu duệ có cố Thái úy, Úy Liễu!
- Ngươi nói cái gì, cố Tần Thái úy, Úy Liễu ư!?
Hạng Trang nghe thấy thế bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ.
Thực ra Úy Liễu, Tôn Vũ và Ngô Khởi nổi danh là đại binh gia! Trong lịch sử nước Tần, Úy Liễu và Vệ Ưởng là những người đại tài nổi danh ngang nhau. Vệ Ưởng theo Tần, cấp cho nước Tần hệ thống canh chiến. Úy Liễu theo Tần, cấp cho nước Tần chiến lược mở rộng bờ cõi! Hai người đó, được sử sách lưu danh là những bậc thầy về chiến lược.
- Kinh Thiên, Cao Sơ!
Hạng Trang bỗng nhiên quay đầu lại, lớn tiếng quát to:
- Khẩn trương chuẩn bị xe ngựa, mau lên!
Tuổi của Úy Liễu và Tần Thủy Hoàng tương đương nhau, nếu như còn sống, hiện tại cũng khoảng 60 tuổi. Có lẽ theo đúng như lời Vũ Thiệp nói thì người này chính là Úy Liễu. Trong giờ phút này, làm sao Hạng Trang không khỏi vội vàng chứ?