Khi dồn đại tướng quân Sở chạy đến cuối thung lũng, bên người chỉ còn có hai thân binh, mắt thấy phía trước đã không còn đường có thể đi, đại tướng quân Sở cùng hai thân binh rút kiếm xoay người quay đầu lại, chuẩn bị liều chết đánh cuộc.
Phàn Khoái lập tức giơ tay phải lên, ngăn trở Hán binh phía sau đang ào ào tiến lên.
Lão miêu khi đối mặt với con chuột cùng đồ mạt lộ, tránh không được phải trêu đùa một phen, Phàn Khoái cũng không ngoại lệ.
Lúc này, Phàn Khoái cũng đã nhận ra phía trước kia vẻ mặt chật vật của Sở quốc đại tướng chính là Hạng Trang, lúc này tiến lên hai bước, quát lớn:
- Hạng Trang, ngươi đã không còn đường chạy thoát, tức thời nên đầu hàng đi, chỉ cần ngươi đem ngọc tỷ Tần Vương hiến cho Hán Vương, lão Phàn bảo đảm tính mệnh của ngươi, nếu như may mắn, Hán Vương có lẽ còn có thể phong ngươi làm hầu.
- Muốn ngọc tỷ Tần Vương sao?
Hạng Trang lạnh lùng thốt:
- Đừng có nằm mơ giữa ban ngày!
Phàn Khoái sát khí lập tức biểu lộ, lành lạnh quát:
- Hạng Trang, ngươi thật không biết phân tốt xấu là gì.
Dứt lời, Phàn Khoái lấy ngón tay chỉ đại quân đằng đằng sát khí phía sau, quát:
- Ngươi cũng không nhìn, tuyệt cốc này đã bị ba nghìn tinh binh của ta vây chật như nêm cối, trừ phi ngươi có thể lên trời hoặc chui xuống đất, nếu không ngươi còn có thể chạy đi đâu?
-Chạy đi đâu? Ha ha ha.
Đối diện Hạng Trang lại đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, chợt quát:
- Phàn khoái, ngươi có biết ngươi sắp chết đến nơi rồi không?
Tiếng nói vừa dứt, vách đá phía sau Hạng Trang đột nhiên văng tới một chiếc giỏ treo.
Phàn Khoái thấy thế hết sức kinh ngạc, lập tức tiến lên giết người, hai sườn vách đá của tuyệt cốc đột nhiên xuất hiện hàng trăm cung tiễn thủ Sở Quân, mỗi danh cung tiễn thủ đều đang giương ít nhất một hỏa tiễn, ngay sau đó, mấy trăm chi hỏa tiễn liền "vút vút vút" bắn chụm vào tuyệt cốc.
- Không được rồi, hỏa công!
Phàn Khoái dù sao cũng là lão tướng, kinh nghiệm chiến trận đầy mình, lập tức liền ý thức được chính mình đã trúng kế.
Tuy nhiên, Phàn Khoái lúc này mới ý thức được mình trúng kế cũng đã chậm, không đợi hắn hạ lệnh lui lại, từ vách đá bắn hạ hỏa tiễn được chon ở trong cốc đã dẫn đốt bằng lưu huỳnh, ni-trát, ka-li, lá khô, củi đốt và những vật nhóm lửa trước đó,, chỉ trong chốc lát, trong cốc liền đã nổi lên khói đặc cuồn cuộn, hỏa thế hung hãn vô cùng.
Lại nhìn Hạng Trang phía trước, sớm đã ngồi lên giỏ đi xuống vách đá.
- Trúng kế rồi, trúng kế rồi!
Phàn khoái dậm chân thở dài hai tiếng, xoay người bỏ chạy, không chạy còn có thể như thế nào? Đại hỏa đều đã thiêu cháy, căn bản là không dập được, nếu không chạy thật nhanh thì chỉ có nước táng thân trong biển lửa.
Chủ tướng bỏ chạy, ba nghìn quân Hán lập tức trận cước đại loạn, tất cả đều nhằm phía cửa cốc mà chạy.
Trong hỗn loạn, không đếm được có bao nhiêu quân Hán tướng sĩ bị chen chúc mà ngã xuống đất, không chờ bọn hắn đứng dậy, đại hỏa đã liền bay cuộn tới, nháy mắt liền nuốt sống bọn họ, đứng ở tuyệt cốc hai sườn trên vách núi nhìn xuống, khắp nơi đều là bóng lửa đang chạy, khắp nơi đều là tiếng kêu rên thảm thiết, quả thực không khác gì Địa ngục nhân gian!
Hạng Trang cảm thấy toàn bộ không mộtchút thương hại, hai quân giao chiến, không phải ngươi chết, sẽ là ta mất mạng!
Phàn Khoái đạp dưới thi thể trướng sĩ, thật vất vả mới thoát ra tuyệt cốc, kiểm kê nhân số, ba nghìn tinh binh chỉ còn không đến một nửa, hơn nữa phần lớn trên người mang thương tích, trong tay binh khí cũng phần lớn đã đánh mất, hiển nhiên lòng quân tan rã, thiếu chí khí, Phàn Khoái lại e sợ phụ cận còn có quân Sở mai phục, liền khẩn trương mang theo tàn quân dọc theo đường cũ trốn trở về.
Nhưng mà chạy không đến mười dặm, bên đường trong rừng rậm đột nhiên vang lên trời long đất lở giống như sát phạt thanh trừng.
Đúng là càng lo lắng cái gì thì cái đó sẽ đến, Phàn Khoái căn bản không có lòng dạ nào ham chiến, lưu lại mấy trăm người cản phía sau, liền khẩn trương mang theo đại đội nhân mã bỏ chạy, mấy trăm quân Hán kia thấy chủ tướng bỏ đi, lập tức lòng quân xao động, phần lớn còn không có binh khí, ai còn đồng ý ở lại mà chịu chết? Không đợi phục binh trong rừng rậm đánh ra, mấy trăm quân Hán liền tản ra bốn phía mà chạy.
Nhìn đến ngày xưa quân Hán dũng mãnh vô cùng, không ngờ lúc này dễ dàng sụp đổ, quân Sở bại binh lập tức gào lên điên cuồng, quân Hán bại binh chính là dùng hết sức chém lung tung, đáng thương một điều bại binh quân Hán tất cả đều thân khoác trọng giáp, làm sao chạy trốn quân Sở chỉ khoác khinh bào? Không nửa canh giờ, lưu lại cản phía sau mấy trăm quân Hán đã bị chém giết hầu như không còn một ai.
lại nói tới Phàn Khoái, suất lĩnh gần ngàn tàn binh cướp đường chạy như điên, kết quả ven đường lại liên tiếp hai lần lọt vào phục kích, đã thành chim gặp cành cong cũng sợ, Phàn Khoái tự nhiên là càng không lòng dạ nào ham chiến, chỉ có một đường chạy như điên, chờ hắn mang theo ba trăm thân binh thật vất vả mới trốn về Thọ Xuân, nghĩ rốt cục có thể vào thành nghi ngơi, lại thất kinh khi thấy được thành Thọ Xuân không ngờ đang tung bay Sở kỳ!
Phàn Khoái còn tưởng rằng đóng giữ Thọ Xuân Chu Cữu hàng Sở quốc, lúc này giận dữ hét:
- Chu Cữu, thất phu! Ngươi dám làm thế này ah!?
Còn chưa dứt lời, theo đầu thành đột nhiên ném xuống một đầu người, Phàn Khoái vừa thấy, chỉ thấy mặt mày hãy còn dữ tợn, không phải Thọ Xuân Chu Cữu thì còn ai vào đây nữa?
Ngẩng đầu nhìn lên, đầu thành đã thấy xuất hiện đại tướng quân Sở, chính là Chung Ly Muội.
- Đại Sở tả tướng quân Chung Ly Muội chờ đã lâu!
Chung Ly Muội tay vịn lỗ châu mai, cười ha ha nói:
- Phàn Khoái, ngươi đã không có đường để đi, hay là đầu hàng đi, ha ha ha!
- Đáng kinh tởm!
Phàn khoái tức giận đến râu tóc đều dựng, nhưng lại không có cách nào khác.
Thân binh Truân Trưởng đi theo e sợ truy binh đến, tiến lên khuyên nhủ:
- Tướng quân, nơi đây không nên ở lâu, truy binh quân Sở bất cứ lúc nào đều có khả năng đuổi theo, chúng ta nên khẩn trương đi thôi.
- Đi! Nguồn tại ệnFULL.vn
Phàn khoái bạo rống một tiếng, xoay người bước đi.
Đi vài bước, Phàn Khoái lại xoay người quay đầu lại, cực không cam lòng nhìn Chung Ly Muội trên đầu thành giận dữ hét:
- Chung Ly Muội, ngươi mang câu này nói với Hạng Trang, nói hắn rửa cổ, chờ lão Phàn ta trở về!
Không đề cập tới Phàn Khoái hốt hoảng bại trốn, nói sau quân Sở, đang hưởng thụ bữa tiệc giết chóc!
Quân Hán ba nghìn áo giáp thế tới ào ạt, cuối cùng lại bị quân Sở tàn binh đánh cho tơi bời!
- Thượng Tướng Quân, trận này đánh quá đã!
Hoàn Sở mang theo bốn đầu người, sải bước đi tới trước mặt Hạng Trang, không kịp chào, liền lớn tiếng nói:
- Đã, thật sự là quá đã!
- Thượng Tướng Quân, không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới, ba nghìn trọng giáp, không ngờ cứ như vậy bị chúng ta tiêu diệt? Ha ha, hiện tại nhớ tới, mạt tướng đều còn tưởng nằm mơ! Không thể tin được, làm cho người ta quả thực không thể tin được!
Quý Bố đi theo phía sau Hoàn Sở ước chừng mang sáu đầu người, đi đường cũng không được nhanh nhẹn.
- Đúng vậy, lại nói chúng ta đã lâu rồi không đánh vui vẻ như vậy, thắng trận lớn, nếu mỗi ngày đều có thể thắng trận như vậy, thật tốt biết bao?
Tiêu Công Giác đi ở cuối cùng, lại chỉ tăng lên một đầu người, tuy nhiên đầu này còn mang theo da biện, phỏng chừng là cái Truân Trưởng, thậm chí là Tư Mã(chỉ chức tước).
Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Công Giác phía sau, mấy trăm tướng sĩ cũng đều có thu hoạch, tuy nhiên, càng nhiều quân Sở tướng sĩ lại còn đang đầy khắp núi đồi đuổi giết tàn binh Hán chạy tán loạn.
Hạng Trang thản nhiên cười,nhìn Kinh Thiên đi theo phía sau nói:
- Truyền lệnh, bảo tướng sĩ đừng đuổi theo lấy mấy đầu người kia, toàn quân đình chỉ đuổi giết, tức khắc trở về thành!
- Trở về thành?
Hoàn Sở ngạc nhiên nói:
- Hồi Thọ Xuân?
Quý Bố cũng không tin nói:
- Thượng Tướng Quân, Chung Ly chưa chắc thật sự đã tập kích Thọ Xuân đâu?
Hạng Trang không đáp, quay đầu lại hỏi Úy Liễu phía sau nói:
- Úy Liễu tiên sinh, ngài nói Chung Ly Muội liệu có bất ngờ đánh chiếm Thọ Xuân?
Úy Liễu tự nhiên không để ý đến, Hạng Trang lơ đễnh, nhìn quanh chư tướng nói:
- Các ngươi cứ việc mang theo bộ khúc rời núi, Chung Ly Muội chỉ sợ sớm đã ở sơn ngoại chờ đón, tái dụ toàn quân, bản tướng quân đã ở Thọ Xuân dọn xong yến mừng công, sau khi vào thành, mọi người cứ việc ăn uống, vui chơi thoải mái, nhất định phải tận hứng!
Còn chưa dứt lời, Hoàn Sở, Quý Bố chư tướng cùng với quân Sở tàn binh đi theo lập tức nhiệt liệt hoan hô.
Ngu Tử Kỳ tiến lên, thấp giọng hỏi Hạng Trang:
- Thượng Tướng Quân, khi quân ta rút lui đã đem lương thực toàn bộ thành Thọ Xuân, ngài xem muốn hay không thu hồi trong núi một ít rượu và đồ nhắm?
- Không cần.
Hạng Trang khoát tay áo, mỉm cười nói:
- Sớm đã có người thay chúng ta chuẩn bị tốt rượu thịt, ngươi không cần làm điều thừa, ha hả.
##########
Cai Hạ, quân Hán đại doanh.
Lưu Bang đang được một tỳ nữ xinh đẹp cho uống thuốc, lại nói cũng là vui quá hóa buồn, Lưu Bang tối hôm qua tâm tình không tồi, thưởng thức ca múa sau, cơ hồ dâm vui đến sau nửa đêm, kết quả không cẩn thận nhiễm phong hàn, buổi chiều đứng lên chỉ cảm thấy đến đầu nặng chân không cảm giác, liền khẩn trương cho người mang dược đến uống.
Vừa mới uống thuốc đắng, Trương Lương, Trần Bình liền dắt tay nhau tới, hơn nữa vẻ mặt hai người trên tỏ ra rất thận trọng.
- Hai ngươi các ngươi làm sao vậy?
Lưu Bang nhíu mày, tức giận nói:
- Đang ban ngày liền lôi kéo cái mặt người chết đến ư?
Theo thường lệ là Trương Lương nói:
- Đại vương, đã xảy ra chuyện, Phàn Khoái vừa mới phi ngựa báo lại, hắn ở Thọ Xuân nếm mùi thất bại!
- Gì!?
Lưu Bang nghe vậy đầu tiên là chấn động, sau đó lại cười chỉ Trương Lương, nói:
- Tử Phòng ơi Tử Phòng, ngươi chính là yêu hay nói giỡn, còn nói y như thật, chẳng phải mấy ngàn quân Sở bại trận đang trốn chạy từ trận Cai Hạ đó sao, Phàn Khoái cũng là lão tướng trải qua trăm trận chiến sa trường, mang ba nghìn tinh binh đuổi theo, còn có thể bại trận ư? Cô gia thật không tin chuyện ngươi đang nói.
- Đại vương, Tử Phòng huynh là không nói giỡn.
Trần Bình nói:
- Phàn khoái thực sự bại trận rồi ạ.
- Phàn Khoái thật bị đánh bại ư?
Lưu Bang lúc này mới tin, bởi vì Trần Bình xưa nay không hay nói giỡn.
Trương Lương gật đầu, lại nói:
- Đại vương, Phàn Khoái không chỉ nếm mùi thất bại, hơn nữa bại thật thê thảm, ba nghìn tinh binh chỉ còn không đến ba trăm, hiện tại tránh ở Khúc Dương không dám trở về gặp Đại vương.
- Phàn Khoái, thật đúng là vô dụng!
Lưu Bang lập tức vỗ án giận dữ, chợt hai tay ôm đầu cả buổi, sau đó mới rầu rĩ nói,
- Tuy nhiên việc này cũng lạ, là ta thiếu suy xét, nguyên tưởng rằng chỉ là một lũ bại binh khí thế đã giã đám, lại không nghĩ quân Sở vẫn có chiến tâm, sớm biết như vậy, lúc ấy nên phái người khác đi.
Dứt lời, Lưu Bang lại nói:
- Tasẽ phái Cận Hấp lĩnh hai vạn đại quân đi tới, thế nào?
Trương Lương lắc lắc đầu, nói:
- Đại vương, lần trước ngươi phái Phàn Khoái truy kích quân Sở bại binh, tái phái Chu Bột tấn công tứ thủy, Đông Hải hai quận, Tề vương cũng đã không vui, lần này Phàn Khoái binh bại Thọ Xuân, Đại vương nếu vẫn kiên trì không cần binh mã Tề quốc, chỉ sợ Tề vương thật sự sinh nghi tâm, đại Vương suy nghĩ chưa.
- Đúng vậy, Đại vương.
Trần Bình cũng phụ họa nói,
- Tại hạ nghĩ đến, Đại vương không ngại cắt cử Tề vương thuộc cấp Lý Tả Xa làm chủ tướng, Cận Hấp, Phàn Khoái làm phó tướng, cùng nhau lãnh binh đi tới, cứ như vậy, vừa có thể miễn đi lòng nghi ngờ của Tề vương, có năng lực bảo đảm ngọc tỷ Tần Vương không rơi vào tay Tề vương, còn có thể bảo đảm tiêu diệt quân Sở bại binh chiếm cứ Thọ Xuân, có thể nói một tên bắn ba đích.
Lưu Bang day day trán, hỏi Trương Lương:
- Tử Phòng ngươi nói đi?
Trương Lương nói:
- Trần Bình nó có lý, tại hạ nghĩ có thể áp dụng.
- Vậy cứ như vậy đi.
Lưu Bang vỗ đùi, hướng Trần Bình nói:
- Tức khắc thảo chiếu, lấy Lý Tả Xa làm chủ tướng, Cận Hấp, Phàn Khoái làm phó tướng, lĩnh quân ngũ vạn, ngay hôm nay xuất binh Thọ Xuân!
- Vâng.
Trần Bình vái thật dài, sau đó bắt đầu phác thảo chiếu thư.