Trong thâm tâm Nguyệt Thị Vương tự nghĩ nhất định sẽ phải chết, bỗng nhiên phía đông vang lên tiếng kèn lúc trầm lúc bổng.
- Ủa, đấy không phải là tiếng kèn sao?
Nguyệt Thị Vương nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy phía đông tận chân trời xa xôi không biết từ khi nào toát ra màu đỏ nhàn nhạt, hơn nữa theo thời gian, màu đỏ càng nhìn rõ hơn, hai cánh quân cấp tốc kéo tới, đó là... kỵ binh sao?!
Dường như cùng lúc đó, Mạo Đốn cũng phát hiện ra điều khác thường.
Màu đỏ? Chẳng lẽ là kỵ binh người Hán sao?!
Mạo Đốn chau mày lại, kỵ binh người Hán lúc này đột nhiên xuất hiện trên Cô Tàng Nguyên, nhất định là đến trợ giúp người Thị Nhân. Lập tức Mạo Đốn kêu lên một tiếng, quay đầu lại quát:
- Tả hữu hiền vường, mang hai vạn kỵ binh giao cho Thiền Vu ngăn chặn bọn chúng, còn lại các bộ, đi theo Thiền Vu đánh diệt Nguyệt Thị!
Phía sau Mạo Đốn, các quý tộc Hung Nô tuân lệnh hô lớn, lập tức chia ra hai vạn kỵ binh quay đầu ngựa hướng về phía đông cuốn sạch tất cả mà tiến tới kỵ binh người Hán, còn lại bốn vạn kỵ binh không hơn không kém đều giơ cốt mâu, đoản kiếm cùng với mã xoa đi theo Mạo Đốn xông vào chiến trường hỗn loạn.
- Ha ha!
Chu Quan Phu hét lớn một tiếng, đồng thời dùng hai chân đạp mạnh vào bụng ngựa, khiến con tuấn mã đau đớn lập tức ngẩng lên trời hí lớn, bắt đầu tăng tốc.
Phía bắc gió thổi vù vù, lúc này chính là lúc thủy triều rút xuống.
Bỗng nhiên, một đội kỵ binh Hung Nô ồ ạt hướng tới phía đông.
- Người Hung Nô sao? Ha hả, người Hung Nô!
Chu Quan Phu khóe miệng hiện lên một tia sát khí, liền gỡ đôi thiết kích trên lưng xuống, hừng hực khí thế tiến tới giáp công. Sau đó bỗng nhiên giơ lên không trung, hình ảnh này, trông giống như con cua lớn có một đôi càng sắt, treo lơ lửng trong không trung.
- Đại Hán uy vũ!
Chu Quan Phu cao giọng hô lớn.
- Đại Hán uy vũ! Đại Hán uy vũ! Đại Hán uy vũ!
Mấy trăm kỵ binh phía sau Chu Quan Phu lập tức hô lớn, rồi đến rất nhiều kỵ binh theo sau, cho tới cùng, hai vạn kỵ binh quân Hán đều bắt đầu điên loạn rống to, lớn tiếng hô lớn vang vọng trời cao. Dường như trong đáy lòng sĩ tướng quân Hán đều hừng hực chiến ý, Đại Hán uy vũ, quân Hán tất thắng!
Bỗng nhiên ở giữa, hai bên đều bắn cung lẫn nhau.
Kỵ binh quân Hán sử dụng cung sừng rõ ràng tầm bắn xa hơn một bậc, tuy nhiên bây giờ lại ngược gió. Còn người Hung Nô thuận gió, tốc độ gió làm giảm uy thế cung sừng của quân Hán. Hai bên cùng bắn tên, chỉ trong chốc lát, mưa tên dày đặc bay vào khoảng không, hướng về đối phương gào thét mà đến. Bạn đang xem tại truyenfulls.com - ệnFULL.vn
Sau một thời gian ngắn lơ lửng trên không trung, mưa tên nhiều như châu chấu cuối cùng cũng rơi xuống.
Chỉ trong chốc lát, quân Hung Nô và quân Hán trong trận một mảnh người ngã ngựa đổ, tuy nhiên trúng tên té ngựa kỵ binh Hung Nô vượt trội hơn so với quân Hán, không chỉ bởi vì kỵ binh Quân Hán đều mặc giáp trụ thiết, mũ giáp cùng với lân giáp che ngực, càng bởi vì quân Hán sử dùng tiễn sắt lực sát thương rõ ràng vượt xa tiễn đồng thau của người Hung Nô.
Dường như bắn ra được một mũi tên, kỵ binh quân Hán cùng người Hung Nô đều ném cung tiễn, rút binh khí ra.
Kỵ binh thực sự tốc độ quá nhanh, cưỡi ngựa bắn cung vốn chỉ có trăm bước, kỵ binh hai bên đều đã xông tới. Khoảng cách trăm bước cũng chỉ trong nháy mắt, nếu không vứt cung nỏ đi rút binh khí kịp thời, đợi đến khi quân địch tiến tới trước mặt, cũng chỉ có thể lấy cung tiễn đối chiến với đao kiếm của đối phương. Vây cơ bản là lắm chắc cái chết không thể nghi ngờ.
- Giết!
Chu Quan Phu hét lớn một tiếng, hai tay cầm hai thiết kích giận dữ bổ xuống vạn quân. Lúc này,
Dường như cùng lúc này, Chu Quan Phu trên cưỡi con tuấn mã cũng đánh bay một kỵ binh Hung Nô khác.
Sau khi liên tục chém chết sáu kỵ binh Hung Nô. Chu Quan Phu vọt lên phía trước một cách mạnh mẽ, rốt cục cũng bị chặn lại, tại trận địa dày đặc kỵ binh Hung Nô. Chiến mã bắt đầu chạy chậm lại, cũng như vậy, chiến mã người Hung Nô cũng chậm lại, kỵ binh hai bên quyết đấu, rất nhanh sau đội kỵ binh tiếp đến là bộ binh chém giết lẫn nhau, kỵ binh hai bên đã hoàn toàn quấy lại cùng nhau.
Bởi vì Chu Quan Phu mã tốc quá nhanh, cuối cùng đã lọt vào vòng vây của người Hung Nô.
Tuy nhiên, Chu Quan Phu không chút sợ hãi, rang rộng hai đại thiết kích, trên dưới bay lên, chỉ trong giây lát, mấy chụ người Hung Nô cưỡi ngựa vây quanh hắn liền bị Chu Quan Phu chém giết hầu như không còn ai, máu tươi từ người Hung Nô lập tức bắn tung tóe khắp nơi, khiến Chu Quan Phu cả người lẫn ngựa đều nhuộm màu máu, giống như đang ở trên chín tầng mây!
- Gừ!
Một gã Thiên Phu Trưởng người Hung Nô gào thét, thúc ngựa hướng tới Chu Quan Phu.
Luồng điện quang thạch hỏa phóng ra, một chiếc xiên sắt sắc bén thẳng tới cổ họng Chu Quan Phu, Chu Quan Phu nở nụ cười khinh bỉ, giơ thiết kích bên trái nhẹ nhàng chống đỡ, chiếc xiên của kỵ binh Thiên Phu Trưởng của Hung Nô liền lệch về một bên, thiết kích bên tay phải thuận thế, liền đâm mạnh vào bụng Thiên Phu Trưởng Hung Nô.
- Ạch...
Thiên Phu Trưởng Hung Nô liền kêu lên một tiếng thảm thiết.
Chu Quan Phu cánh tay phải nhẹ nhàng càng lực, tung ra ba trăm cân trọng lực khiến Thiên Phu Trưởng của Hung Nô văng ra không trung, lưỡi thiết kích thuận thế đâm vào bụng Thiên Phu Trưởng của Hung Nô, máu cùng với nội tạ liền tràn ra khoang bụng phun ra. Thiên Phu Trưởng người Hung Nô còn chưa khí tuyệt, vẫn kêu " ai ai" thảm thiết.
Vù! Dường như nghe thấy tiếng gió từ phía sau truyền đến, bỗng nhiên, Chu Quan Phu theo bản năng nghiêng người sang một bên, nhất mũi tên Lang Nha dường như xẹt qua mặt hắn, tiễn thau đồng sắc bén thoáng chốc để lại một vệt xước nhỏ trên giáp mặt của hắn. Chu Quan Phu dũng mãnh quay đầu lại, chỉ thấy cách khoảng hai mươi bước, một gã Hung Nô to lớn đã lại dương cung lên.
- Đi tìm cái chết đi!
Chu Quan Phu không cần suy nghĩ, tay phải cầm thiết kích hung tợn văng tới.
Dường như cùng lúc đó, cách đó khoảng hai mươi bước xa người Hung Nô cũng buông lỏng dây cung, xạ thủ Hung Nô bắn ra Lang Nha tiễn cùng lúc Chu Quan Phu giơ thiết kích lên, chỉ nghe " keng" một tiếng rất nhỏ. Lập tức Lang Nha tiễn của xạ thụ Hung Nô liền bị đẩy lùi lại, Chu Quan Phu đột nhiên ném thiết kích ngược trở lại, nhanh như tia chớp bắn về phía xạ thủ Hung Nô.
- Không ổn rồi!
Xạ thủ Hung Nô giật mình, cố gắng né tránh thì đã muộn.
Rất nhanh, lập tức thiết kích của Chu Quan Phu ném ra đã đâm thủng bụng xạ thủ Hung Nô, đại thiết kích thế lực còn dư, không ngờ mang theo xác của xạ thủ Hung Nô bay xa mấy chục bước mới rơi xuống đất. Về phần người Hung Nô bị thiết kích đâm chúng, đã sớm tuyệt khí bỏ mình trên không trung.
Sau trận Quân Hán, Lã Đài cùng mấy trăm thân kỵ binh đang vây quanh xem cuộc chiến.
Nơi Lã Đài đứng là một chỗ tiểu thổ trên sườn núi, đứng trên sườn núi, từ trên cao nhìn xuống, dù cho phía trước cách xa vài trăm dặm, chiến trường người Nguyệt Thị cùng người Hung Nô chém giết hoặc nơi chiến trường kỵ binh quân Hán cùng người Hung Nô chém giết, đều trong tầm mắt, đột nhiên, Lã Đài khóe miệng nở nụ cười đắc ý..
Phía trước cục diện người Nguyệt Thi thực sự không hề khả quan, tuy nhiên giữ vững nửa canh giờ cũng không thành vấn đề.
Ngược lại kỵ binh quân Hán cùng kỵ binh Hung Nô đang chiến đấu rất quyết liệt, nhưng rất nhanh cũng đã phân thắng bại. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp sau đó không qua nửa canh giờ, theo tình hình bấy giờ đội kỵ binh Hung Nô ắt sẽ tan tác.
Nói cho cùng, kỵ binh Hung Nô không giỏi quyết chiến trực tiếp.
Điểm này, khi phục kích người Hung Nô ở Bạch Vu Sơn khẩu lần trước, Lã Đài cũng đã phát hiện, ưu thế của người Hung Nô đó là kỵ binh của bọn chúng chạy nhanh như gió, khiến bộ binh quân Hán không thể đuổi theo, chỉ khi nào thế cục hai bên cuốn vào cuộc hỗn chiến, người Hung Nô quả thực không phải đối thủ của quân Hán. Binh khí và áo giáp quân Hán cũng phải để trang trí!
Trên thực tế, nếu là quyết đấu trực diện, một nghìn quân Hán có thể cản trở được mười nghìn quân Hung Nô!
Nếu có năm nghìn quân Hán, ngay khi đối mặt một trăm nghìn quân Hung Nô cũng có thể cầm cự, điều này không phải truyện nghìn lẻ một đêm. Trong lịch sử trong trận Bạch Đăng, Mạo Đốn có bốn vạn kỵ binh, lại ngơ ngẩn không làm được gì dưới một tòa chỉ có mấy trăm quân Hán đóng ở thổ sơn, còn có tướng Hán Lý Lăng cùng năm nghìn sỹ tốt đối mặt với một trăm nghìn kỵ binh Hung Nô, nhưng vẫn có thể đánh lại thoát đi.
Trong lịch sử, kỵ binh Hung Nô vốn có thể khiến đế quốc Đại Hán run sợ gần trăm năm nay, ngoại trừ uy hiếp Mạo Đốn Thiền Vu bằng chiến lược, nguyên nhân chủ yếu chính là đế quốc Đại Hán không có kỵ binh, cho nên đối với Hung Nô có thể cố thủ khi lâm vào hoàn cảnh bất lợi, khắp nơi đều bị động, khắp nơi đều bị đánh, bị đánh nhiều lắm, đế quốc Đại Hán liền lâm vào sợ hãi.
Tới thời Vũ Đế, một khi đế quốc Đại Hán thành lập đội kỵ binh, lập tức người Hung Nô không có gì đáng lo ngại.
Kỵ binh Hung lợi hại bởi có thể chạy đi chạy lại nhanh như gió, khiến người Trung Nguyên khó lòng phòng bị, nhưng thật muốn đánh trận đánh ác liệt, người Hung Nô vốn không phải đối thủ của người Trung Nguyên. Lần này đại chiến Cô Tàng, Mạo Đốn vì chinh phục bộ lạc Nguyệt Thị, không ngại để kỵ binh Hung Nô cùng quân Hán trực tiếp quyết chiến, cũng là phạm phải sai lầm lớn rồi...
Trong loạn quân, Mạo Đốn đang cùng với mấy trăm dũng sĩ bên cạnh tung hoành ngang dọc.
Người Nguyệt thị đã thất thế, nhưng người Hung Nô cũng không thể nhanh chóng đánh bại họ hoàn toàn. Mạo Đốn có phần sốt ruột. Nhất là người Hưu Chư cùng người Hồn Tà, bấy giờ hai bộ lạc này đang đứng ngoài vây xem người Hung Nô cùng người Nguyệt Thị đánh nhau.
Mạo Đốn trong lòng có phần tức giận, quay đầu lại quát:
- Ngươi tới, nói với Hưu Chư vương, Hồn Tà vương, bọn chúng nếu có thể trợ giúp Đại Hung Nô đánh bại người Nguyệt Thị, bản Thiền Vu còn có thể bồi thường cho bọn chúng mọi tổn thất, còn nếu bọn chúng đứng ngoài không chụi xuất lực, đến lúc đó đừng trách bản Thiền Vu trở mặt, hừ!
Phía sau hơn mười người Hung Nô cưỡi ngựa tuân lệnh hô lớn, lĩnh mệnh đi.
Mạo Đốn thở hổn hển, đưa ánh mắt nhìn ra chiến trường phía xa xa, nhưng trong lòng không khỏi rùng mình!
Thân ở bên trong loạn quân, tuy rằng Mạo Đốn nhìn không rõ lắm, nhưng đại khái vẫn nhìn thấy được tình hình, Tả Hữu Hiền Vương cầm hai vạn kỵ binh, không ngờ không thể chống đỡ nổi sao? Đại sợ có thể không ổn, một khi kỵ binh người Hán đánh tan hai vạn kỵ binh Tả Hữu Hiền Vương, một trận kia cũng chẳng khác gì kiếm cút ba năm thiêu một giờ.