Sở Hán Tranh Bá

Chương 337: Quyết đấu đỉnh cao (cuối)




Tại Tứ Thủy, hai đại quân Tề, Sở còn đang chiến đấu kịch liệt.

Thọc sâu vào trận địa Sở quân, hai lộ bộ binh, khinh binh tử sĩ Tề quân đã bị quân Sở điên cuồng tấn công, cũng như vậy, Kiêu Kỵ Doanh Sở quân cũng đang bị đại quân Tề quân vây kín, tuy rằng kỵ binh chạy nhanh như gió, nhưng đột nhiên từ công chuyển thành thủ, tiếp đến phải thoát khỏi Nhạn Hành trận Tề quân, cũng không dễ dàng!

Thọc sâu vào trận địa quân Sở, Túc Vệ Lang Tướng Vương Kỵ của Hàn Tín đang tách dần ra.

Vương Kỵ là con thứ của Tướng Quốc Vương Lăng Tề Quốc, thích học võ nghệ từ thuở nhỏ, cho đến năm mười tám tuổi trưởng thành, thể lực vô cùng mạnh, và Hàn Tín còn có một viên Túc Vệ Lang Tướng thứ hai là Tao Thọ tự xưng là Tề Quốc nhị kiêu.

Có tin đồn, bởi vì Hàn Tín sát khí quá nặng, cho nên buổi tối khi ngủ thường thấy ác quỷ lấy mạng, ngày ngày không được an nghỉ, chỉ có Tào Thọ, Vương Kỵ túc vệ người tẩm cung, ác quỷ không vào được của, Hàn Tín mới có thể yên giấc, việc này hơn phân nửa chỉ là lời đồn, nhưng cũng đủ thấy tiếng tăm của Vương Kỵ, Tào Thọ ở Tề Quốc.

Vương Kỵ thế lực, võ nghệ quả thực không phải bình thường, thiết kích tung hoành ngang dọc không ai có thể địch nổi!

Ối! Một viên tiểu giáo Sở quân trông thấy Vương Kỵ liên tục chém chết mấy chục tướng sĩ Sở quân, dũng mãnh phi thường không thể cản được, trong đầu hiện lên ý niệm hung ác, lập tức hét lớn một tiếng, cả người bay lên trời, dấu đao về phía sau, thẳng tiến về phía Vương Kỵ đánh tới.

- Muốn chết hả!

Vương Kỵ cười lạnh, thầm nghĩ, tên thất phu như ngươi cũng giám vác mạng tới đây sao? Không đợi tên tiểu giáo Sở quân tiếp cận, Vương Kỵ liền nhấc đùi phải lên, huých vào bụng tên tiểu giáo Sở quân, tên tiểu giáo Sở quân đau đớn liền kêu lên một tiếng, hai mắt trọn tròn trong chốc lát.

Vương Kỵ đoán rằng, nội tạng tên tiểu giáo Tề quân đã dập lát toàn bộ, không đợi rơi xuống đất, tên tiểu giáo Sở quân đã tắt thở.

- Đội suất!

- Lão Ngưu!

Hai tên lính Sở quân thấy vậy tức giận, không biết lượng sức mình, vẫn giơ thủ đao sắc bén, gào thét, liều chết hướng tới phía Vương Kỵ, Vương Kỵ cũng không lùi lại, mà tiến tới, nhanh chóng tiến về phía trước, Vương Kỵ nhanh như tia chớp đã xuyên giữa hai gã quân Sở.

Hai gã quân Sở bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt trợn tròn, trong khoảnh khắc, một tia máu từ cổ hai gã phun ra, lập tức mỗi gã một bên, đổ người trên mặt đất, trước khi chết, hai gã cũng không biết rút cục bị chết bởi thứ binh khí gì. Nhưng khẳng định không phải thiết kích!

Vương Kỵ trong nháy mắt chém chết hai người, ngẩng mặt nhìn lên, bỗng nhiên trông thấy phía trước, một viên tướng Sở đứng cách mấy chục bước đang dương cung, đăm chiêu ngắm vào ngực hắn, ngay sau đó, giống như một hàn tinh, bắn tới phía hắn.

- Chỉ thế thồi hả!

Vương Kỵ giơ song kích lên, dễ dàng gạt hàng loạt tiễn bắn tới mình, lúc này, trước mắt tên tướng Sở, Vương Kỵ không nằm trong dự đoán của hắn, như một tia chớp, Vương Kỵ đã phi thiết kích, xé toang khoảng không, kèm theo một âm thanh chói tai bắn về phía tướng

Sở.

Tướng Sở thận trọng, lúc này cố tránh né, nhưng thiết kích sớm đã bắn tời, chỉ nghe "vù" một tiếng, thiết kích đã đâm vào ngực trái hắn, lại bị lưỡi thiết hình chữ thập dựng ngược lên.

- Ha ha, đường đường là Sở Quốc nhưng lại không có nhân tài sao?



Vương Kỵ ngửa mặt lên trời cười lớn, nói:

- Hạng Trang ở đâu, ở chỗ nào?

- Tên thất phu đừng vội, bọn chuột nhắt như các ngươi, có tư cách khiêu chiến với Đại Vương của ta sao?!

Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên trong trận Sở quân vang lên một thanh âm uy nghiêm, lập tức một Đại Tướng Sở quân thân hình cao to cùng mấy trăm thân binh vây quanh. Ngay lập tức, Vương Kỵ hai mắt co lại, đánh giết lâu như vậy, rốt cục cũng đã mệt.

Cách đó không xa, Kiêu Kỵ Doanh cũng lâm vào cảnh ác chiến.

Vì ngăn cản hai cánh Nhạn Hành trận Tề quân vòng lại, dường như ba trăm kỵ binh cùng với hơn ba nghìn khinh binh triệt thâm nhập vào bản trận Tề quân, bị trung quân Tề Quốc bao vây đã có được không gian và thời gian lui lại phía sau. Phía ngoài trung quân Tề Quốc, sáu nghìn kỵ binh đã vòng lại hai cánh Tề quân liên tục đột kích.


Tuy nhiên, khinh kỵ binh cũng không phải trọng kỵ binh, trọng kỵ binh có thể không cần để ý tới cung tiễn và bộ binh phòng thủ dày đặc, mà trực tiếp tiến thẳng về phía trước đột phá, khả năng phòng thủ của khinh kỵ binh không thể so sánh với trọng kỵ binh, cho nên trong lúc giết địch, còn phải tự bảo vệ bản thân.

Cho nên, Kiêu Kỵ Doanh áp dụng chiến thuật đánh thọc sườn, lột bỏ từng chiến thuật của đối phương.

Đơn giản mà nói, chính là một đội kỵ binh, còn cách xa trận địa Tề quân, tiến thẳng đến. Ban đầu dùng cung tiễn áp chế tiễn thủ, phi mâu Tề quân, sau đó lại có một đội kỵ binh khác nhanh như gió tiếp cận Tề quân. Tầng thứ nhất Tề quân đã bị cắt bỏ, tiếp đến chuyển đầu ngựa đánh tiếp từng thứ hai.

Lúc này, Kiêu Kỵ Doanh đã vòng qua hai cánh.

Tuy nhiên, binh lực Tề quân quả thực rất nhiều, tuy rằng Kiêu Kỵ Doanh chém chết vài nghìn quân, nhưn hai cánh Tề quân vẫn đông như trước, cũng không hề suy úy quá nhiều.

Tiếng vó ngựa giống như thủy triều, kỵ binh Sở quân đã phi thật xa lại quay trở lại, lập tức hai cánh cung tiễn và phi mâu nhốn nháo hết thảy, vừa rồi thay phiên nhau trấn thủ, bón chúng đã gặp nhiều khó khăn, bây giờ kỵ binh Sở quân cưỡi ngựa bắn cung rất hung ác, đánh cho bọn chúng không trả đòn được...

Theo bản năng, không ít tiễn thủ, trường mâu thủ bắt đầu co rút về phía sau.

Chức vị thấp nhất Ngũ Trưởng, Thập Trưởng, Đội Suất và quan quân trong lòng cũng có phần lo lắng, nhưng vừa quay đầu đã trông thấy, Khúc Trưởng vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt ung dung, liền định thần lại, lập tức quyền đấm cước đá chính binh lính của mình, sau đó chửi ầm lên.

- Không được lui, nếu lui tao chém chết.

- Tiểu tử ngươi nếu dám bỏ chạy, toàn tộc hết thảy sẽ sung làm tiện nô! truyện được lấy tại Truyện Full

Có phần thiếu bình tĩnh, lại trực tiếp giơ kiếm lên, chặt đầu mấy tên lính, máu chảy đầm đìa. Khi này mấy viên quan quân khiển trách, tức giận mắng chửi cùng với đe dọa, tiễn thủ và phi mâu thủ Tề quân rốt cục lấy lại dũng khí, một lần nữa ổn định lại trận tuyến, bọn chúng cũng không muốn, nhưng bỏ chạy, hậu quả thực sự rất nghiêm trọng.

Hàn Tín dụng binh vốn rất lợi hại, nguyên nhân hắn vượt qua người khác chính là năng lực tính kế cùng sự nhạy bén trên chiến trường, nhưng còn có một nguyên nhân chính không thể bỏ qua đó chính là hắn trị quân nghiêm khắc. Nhớ ngày Hán Trung phong tướng, nhiều tướng già dưới trướng Lưu Bang vốn không phục, Hàn Tín hắn liền mượn Vương Kiếm của Lưu Bang chém chết! Những tướng già tâm phúc của Lưu Bang, Hàn Tín nói giết là giết, như vậy cũng đủ thấy, Hàn Tín trị quân nghiêm khắc như thế nào.

Bản trận Tề quân, đại kỳ Tề Vương Hàn Tín đã ngừng lại.


Lâu Kính phải căng mắt ra, rốt cục mới thấy rõ tình chiến đấu khi trời sẩm tối, sau đó vô cùng lo lắng nói với Hàn Tín:

- Đại Vương, sắc trời đã tối, nếu đánh tiếp chỉ có đánh đêm, dường như quân ta từ trước tới nay chưa từng đánh đêm, thần rất lo lắng, quân ta có bất lợi không?

- Đánh đêm thì đánh đêm, có gì đáng sợ?

Hàn Tín phẩy tay áo, quay đầu lại chỉ bảo Tào Thọ:

- Tào Tho, mau đổi lệnh kỳ ngũ sắc thành đèn lồng ngũ sắc, chuẩn bị đánh đêm! Tiếp đến lệnh toàn quân, quân Sở tên nỏ không còn, chống đỡ không được bao lâu, các tướng sĩ có chịu đựng, phấn chấn lên, mới có thể diệt đại quân Sở Quốc!

- Rõ!

Tào Thọ tuân lệnh hô lớn, đi xuống chuẩn bị đèn lồng.

Lâu Kính có chút do dự, lại nói:

- Đại Vương, đại doanh...

Hàn Tín im lặng, có phần lo lắng tới chiến sự đại doanh đằng kia, tuy nhiên lo lắng cũng chỉ lo lắng, hiến tại hắn cũng không thể nghĩ được cách đánh tan đại quân Sở Quốc phía truóc, cho nên không thể chia quân hồi cứu, nếu cố chia quân cứu viền, thì không những chẳng cứu được đại doanh. Mà nếu không làm tốt bên này, chiến sự sẽ lâm vào tình thế xấu, hắn Hàn Tín cũng trở thành người có tội.

Lúc này, bỗng nhiên Túc Vệ Lang Tướng Tào Thọ vội vàng đi đến vọng xe, tới trước mặt Hàn Tín, hơn nữa thần sắc ngưng đọng lại, thậm chí còn có tia bi phẫn, dường như đã xảy ra đại sự. Quả nhiên, sau khi thi lễ trước Hàn Tín, Tào Thọ liền lớn tiếng khóc lớn, vừa khóc lớn vừa khẩn cầu, nói:

- Đại Vương, đại doanh đã bị công phá, gia phụ sắp gặp nguy, thần khẩn cầu Đại Vương cấp cho thần một đội tinh binh, chỉ cần năm nghìn cũng được, tức khắc hồi cứu đại doanh.


- Cái gì?

Lâu Kính sợ hãi nói:

- Đại doanh bị công phá sao?

Trình Hắc, Hứa Khanh cùng các chư tướng sắc mặt thoáng chốc đều trắng bệch, đại doanh bị công phá, chẳng phải khí giới, lương thực, quân nhu cũng không còn sao? Không có quân lương, mấy chục vạn đại quân ăn bằng gì? Chẳng lẽ chiến đấu được sao? Không có khí giới quân nhu, Tề quân lấy gì mà công thành? Không phải mấy trăm cái thang dài đã mất hết rồi sao?

Hàn Tín hững người, tuy nhiên vẻ mặt không có chút biểu hiện gì, thản nhiên nói:

- Hoảng hốt cái gì? Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, hiện chỉ có đại doanh thất thủ, hiện tại hàng rào trung quân có thất thủ hay không còn chưa biết, dù cho, hàng rào thất thủ, mất quân lương khí giới, cũng chẳng hề gì, lần sau chúng ta lại quay lại.

Ngừng lại một chút, Hàn Tín thản nhiên hạ lệnh, nói:


- Truyền lệnh, rút đại kỳ về phía sau, toàn quân kết hợp Hạc Dực trận, từ từ triệt thoái về phía sau.

Quân lệnh hạ xuống, Hàn Tín nhìn lại xa xa về chiến trường phía sau, không chút tiếc nối. Từ xa xa, hai đội trọng giáp và khinh binh tử sĩ Tề quân đã lâm vào vòng vây Sở Quân, đại quân Tề Quốc lúc này triệt thoái về phía sau, bọn họ đã có thể hữu tử vô sinh.

Bản trận quân Sở.

Tất Thư ngầm suy nghĩ, nhập trận quân Sở không thể nhanh chóng tiêu diệt bộ binh và khinh binh tử sĩ Tề quân, xem ra trang bị tốt hơn, trên chiến trường cũng không phải nhân tố quyết định. Tuy rằng, Sở quân chiếm ưu thế, có khí giới sắc bén, binh cũng uy lực gấp mười, nhưng lúc này Tề quân kết trận tử thủ, quân Sở không thể thắng được.

Tất Thư trong lòng tiếc nuối, lúc này, nếu là Hổ Bí Doanh hoặc Thiên Lang Doanh ở đây, Tề quân há có thể hung hãn thế sao?

Lúc này suy xét kỹ lưỡng, Thân Quan Giáo Úy Thiết Ngưu bỗng nhiên hưng phấn kêu lớn:

- Tướng Quân, đại kỳ Tề Vương đã lui về phí sau, đại kỳ Tề Vương đã lui về phía sau, Tề quân đã triệt thoái lại phía sau! Bọn chúng phải triệt thoái lại phía sau!

- Vậy sao?

Tất Thư bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trời đã sẩm tối, loáng thoáng còn có thể thấy rõ đại kỳ Tề Vương đã ở xa xa, thận trọng xem xét, quả nhiên đại kỳ Tề Vương đã lui về phía sau, Tất Thư ngay lập tức nói lớn:

- Xem ra bên kia Hoài Nam Vương đã thắng, đại doanh Tề quân đã bị công phá, ha ha ha...

Thiết Ngưu hưng phấn, nói:

- Tướng quân, có nhân cơ hội này, thừa thắng truy kích không?

- Không!

Tất Thư, quả quyết lắc đầu, nói:

- Quả thực Tề quân bày ra Hạc Dực trận, trận hình này công thủ biến đổi khôn lường, nếu quân ta nóng nảy truy kích, rất có thể bị Tề quân đánh ngược trở lại.

Ngừng lại một chút, Tất Thư lại nói:

- Viếc cấp bách phía trước, là quan xét hướng Tề quân lui binh, đứng ở xa, đợi thời cơ mà hành động.