Tỷ Lăng, Thượng thư phòng cung Sở Vương.
Hạng Trang triệu tập năm vị văn võ đại thần Lệnh Doãn Hạng Tha, Thượng Tướng Quân Hạng Đà, Vệ tướng quân Tất Thư, quân sư Bách Lý Hiền, Thượng Đại Phu Vũ Thiệp đến ngự tiền hội nghị.
Đầu tiên Hạng Trang hỏi Hạng Tha:
- Tử Dực, tiền thưởng cho tướng sĩ có công đã cấp hết chưa?
Lần này nước Sở gây chiến, xuất động hai trăm ngàn Phủ Quân, ba vạn cấm quân cùng đánh lớn với quân Hán, quân Tề, giá phải trả không thể không thê thảm và nghiêm trọng, chỉ là chiến trường Hoài Nam lại thương vong năm vạn người nhưng thu hoạch cũng khá phong phú, chiếm lĩnh Thục Ba là kho lúa thóc lớn không nhắc đến, khi trên đường điều quân trở về Giang Đông lại thâu tóm được Lâm Giang quốc!
Hiện tại, diện tích quốc thổ của nước Sở đã gia tăng gấp bốn lần, nhân khẩu cũng theo đó tăng từ năm triệu lên gần bảy triệu; số lượng tráng đinh cũng vượt qua một triệu năm trăm ngàn. Trái lại nước Hán bởi vì mất đi hai quận Ba Thục, diện tích quốc thổ không chỉ bị co rút lại, số nhân khẩu cũng từ bảy triệu giảm mạnh xuống còn hơn năm triệu.
Với lại tại chiến trường Hoài Nam, quân Sở cũng không phải là không có thu hoạch.
Đối mặt với bốn trăm ngàn Đại quân của "Thần tiên Binh gia" Hàn Tín, quân Sở có thể nói là thắng lợi!
Có thể nói, trận chiến này nước Sở trên cơ bản thực hiện ý đồ chiến lược chiến tiền chế định. Cho nên lúc luận công để ban thưởng, cấp phát tiền thưởng, Hạng Trang cũng vô cùng hào phóng dặn Hạng Tha dựa theo quy định cao nhất để cấp cho! Còn về phần ban tước vị cho những tướng sĩ có công cùng với những khoản trợ cấp cho các tướng sĩ bỏ mình lại được nghiêm khắc xử lý theo đúng quy định.
Hạng Tha chắp tay, có chút đau lòng nói:
- Hồi bẩm Đại vương, toàn bộ đã cấp xong.
Hạng Tha có thể không đau lòng sao được? Dựa theo chỉ dụ Hạng Trang, năm vạn đại quân viễn chinh Ba Thục, mười sáu vạn đại quân bắc chinh Hoài Nam cùng với năm vạn đại quân đóng giữ tại Mai Sơn Hoài Thủy tất cả đều là công lao hạng đầu, nói cách khác, mỗi một tướng sĩ xuất chinh tiền thưởng mười đồng tiền vàng, tính thêm các chiến công khác thì thêm tiền thưởng vào!
Hạch toán xuống có hai mươi sáu vạn đại quân tham chiến nhưng lại được cấp cho năm trăm sáu mươi vạn tiền vàng!
Còn trợ cấp cho tướng sĩ bỏ mình hơn hai vạn người mỗi người một trăm tiền vàng, tính đã hơn hai trăm vạn tiền vàng!
Hay thật, Hạng Tha mười năm tích góp từng tí một, trong quốc khố toàn bộ tích trữ hơn hai ngàn vạn tiền vàng hiện tại đã hao mất gần một nửa, Hạng Tha có thể không đau lòng sao? Đại vương hẳn là chưa quản việc nhà nên không biết gạo củi quý ra sao, chút gia sản gom góp ấy đâu có dễ dàng? Nhưng Đại vương hẳn chế giễu y, hơn nữa kim khẩu đã mở, tiền vàng này lại như nước chảy ra ngoài hết.
Hạng Trang đương nhiên biết trong lòng Hạng Tha suy nghĩ cái gì, lập tức vỗ vỗ bờ vai của y, nói:
- Tử Dực, ngươi không thể chỉ nhìn thấy trong quốc khố thiếu mười triệu tiền vàng, ngươi phải biết rằng, mười triệu tiền vàng này là cấp cho tướng sĩ có công, chúng không phải là biến mất trong hư không. Cuối cùng, chúng vẫn chảy vào trong ngân khố quốc gia thôi.
Làm một cổ nhân, Hạng Tha đối với việc buôn bán lưu thông cũng không biết rõ.
Hạng Trang tuy cũng không hiểu kinh tế học và tài chính học, nhưng trước khi xuyên qua hắn cũng đã xem qua cuốn biện luận kinh điển.
Trước khi Hạng Trang xuyên qua, nước Hoa Hạ vừa mới tổ chức thế vận hội Olimpic, hơn nữa đầu tư lên tới bốn tỷ, đối với việc chính phủ Hoa Hạ chi phí nhiều tiền như vậy cho một thế vận hội thể thao xa hoa, người dân phê phán rất nhiều. Trong những người phê phán này, một bộ phận người sợ là Hoa Hạ tất loạn, một số người khác thì bao sao làm vậy, dường như không mắng chửi không phải là người Hoa Hạ.
Trên thực tế, chính phủ đầu tư bốn tỷ cho một thế vận hội Olimpic, kéo theo việc xuất hiện các ngành nghề như xây dựng cơ bản, vật liệu xây dựng, phục vụ... dẫn đến phát sinh giá trị sản lượng trực tiếp ít nhất vượt qua con số bốn tỷ, những người có công ăn việc làm đã vượt qua hơn bốn vạn người. Cuối cùng, hầu hết những điều này đều biến thành lợi nhuận, tiền lương hoặc thông qua phục vụ trao đổi chảy hết vào hầu bao người Hoa Hạ.
Nói cách khác, chính phủ đầu tư bốn tỷ thông qua lợi nhuận, tiền lương, trao đổi phục vụ bằng phương thức chảy vào túi của dân chúng, Ngoài ra, giá trị sản lượng còn phát sinh gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần, còn để lại một thành thị cùng với hàng loạt sân vận động đẹp đẽ. Điều này tuyệt đối không hề lãng phí.
Sử dụng câu thuật ngữ ngay lúc đó gọi là Kế hoạch ngầm kích thích nền kinh tế.
Quốc gia khác tổ chức thế vận hội Ô-lym-pic sở dĩ không tiêu tiền nhiều lắm không phải là bọn họ không muốn noi theo Bắc Kinh mà là bọn họ căn bản không có thực lực noi theo. Ngay cả nước mỹ có GDP cao nhất thế giới cũng không làm được như vậy, đây là thể chế khác biệt, hoặc là nói thể chế chênh lệch. Thể chế nước Hoa Hạ chính là có thể tập trung tài lực, nhân lực làm việc lớn.
Cho nên nói, quốc khố cấp ra hơn mười triệu tiền vàng thì Hạng Trang cũng không hề lo lắng, có gì mà lo lắng đâu chứ? Mười triệu tiền vàng này cấp cho tướng sĩ có công hoặc cho người nhà các tướng sĩ bỏ mình sẽ đem công thương nghiệp Giang Đông rộng lớn phát triển, nhất là nghề ủ rượu, dệt, xây dựng, sản xuất của Giang Đông trở thành một thời kỳ hoàng kim mà trước nay chưa từng có!
Ngươi nghĩ mà xem, tướng sĩ có công sau khi đến lĩnh tiền thưởng chắc chắn sẽ tận tình hưởng lạc, ăn mừng khắp nơi, tìm những bạn bè cũ thân thiết đến tiệm uống rượu chè chén. Sau đó, các tướng sĩ chắc chắn sẽ xây cho mình nơi ở thật lớn, mua sắm đồ dùng và trang phục cho vợ con người thân của mình. Quý tộc nên phải giống quý tộc, đúng không?
Các ngành ủ rượu, dệt, xây dựng, sản xuất phát triển kéo theo việc gieo trồng bông cùng với ngành sản xuất, kiến trúc trở nên hưng thịnh, quan trọng nhất là, tất cả những ngành đó phát triển lại kéo theo ngành vận tải phát triển. Đến lúc đó, xe to xe nhỏ, ngành thuyền ra đời và phát triển. Hơn nữa ngành xe, thuyền, hàng năm cũng phải cung cấp lượng tiền vàng lớn cho quốc khố!
Nói cách khác, quốc khố chi mười triệu tiền vàng thì sản sinh ra giá trị sản lượng ít nhất mười ngàn vạn tiền vàng, toàn bộ Giang Đông thậm chí toàn bộ nước Sở quy mô kinh tế mở rộng thật lớn, đến lúc đó, số thuế hàng năm tăng lên rất nhiều còn vượt xa cả thuế ruộng. Kết quả như vậy so với đem mười triệu tiền vàng đang đặt mốc meo trong quốc khố thật chẳng đáng.
Hạng Tha đương nhiên không hiểu điều này, chỉ đành phải lắc lắc đầu từ chối cho ý kiến.
Hạng Trang cũng không giải thích nhiều, lại hỏi Hạng Đà:
- Tử Nghiêm, cấm quân chọn lựa khảo hạch đã hoàn thành chưa?
Đại chiến lần này, ba đại doanh cấm quân phát huy tác dụng trụ cột vững chắc, nói không hề khoa trương, nếu không có ba đại doanh cấm quân, thì bất kể là trận chiến Ba Thục hay là trận chiến tại Hoài Nam kết quả sẽ hoàn toàn khác hẳn. Hơn nữa theo thực lực tăng trưởng của nước Sở cùng với diện tích quốc thổ tăng mạnh, việc mở rộng cấm quân đã là rất cấp bách rồi.
Đem mở rộng cấm quân ba đại doanh Hổ Bí, Thiên Lang, Kiêu Kỵ, mỗi đội quân quản lý hai doanh, binh lực mỗi doanh vẫn duy trì không thay đổi, vẫn là mười ngàn kỵ, cứ như vậy, cấm quân liền từ ba vạn kỵ mở rộng tới sáu vạn kỵ, lại phải từ trong Phủ Binh chọn lựa gần bốn vạn lão binh. Cũng may số lượng lão binh từng tham gia trận chiến tại Ba Thục và Hoài Nam cũng đủ nhiều.
Ngoài ra, đem Thiên Lang tả doanh thường trú Kim Ngưu quan, Hổ Bí doanh thường trú Giang Lăng, hai nơi này tất cả đều nhập vào nước Sở không lâu sau đó, nếu như không có một đội quân tinh nhuệ thiện chiến trấn giữ, rõ ràng là không thể được.
Hạng Đà nói:
- Hồi bẩm Đại vương, bốn vạn lão binh đã lựa chọn xong rồi.
- Ừ, tốt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện Full chấm c.o.m
Hạng Trang vui vẻ gật đầu, lại quay sang nói với Tất Thư:
- Học Kiếm, trận chiến Ba Thục cùng với Hoài Nam đã chết không ít tướng sĩ, cấm quân mở rộng lựa chọn được bốn vạn lão binh rồi, số người còn thiếu tại các quận Phủ Binh rất lớn, phải mau chóng bổ sung số Phủ Binh còn thiếu, còn bốn quận Lâm Giang cùng với hai quận Ba Thục, Phủ Binh cũng phải nhanh chóng biên chế luyện tập đi.
Tất Thư đáp:
- Đại vương yên tâm, thần đã cắt cử hai vị tướng quân Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt đến Lâm Giang, Ba Thục phục trach việc biên luyện Phủ Binh rồi. Về phần Phủ Binh tại bốn quận Giang Đông còn thiếu, trong vòng nửa tháng nhất định sẽ bổ sung, tuy nhiên, vì tạm thời bổ sung Phủ Binh còn thiếu vào để huấn luyện, cho nên toàn bộ sức chiến đấu của quân đội có khả năng sẽ giảm xuống.
Hạng Trang im lặng gật đầu, Phủ Binh thiếu như thế, chỉ sợ sức chiến đấu của cấm quân cũng sẽ giảm xuống. Tuy nhiên điều này không là vấn đề gì, một đội quân, chỉ cần có số lượng lão binh tương đương ở đó, sức chiến đấu cũng sẽ rất nhanh được khôi phục, thậm chí còn có thể tăng cường. Cho nên, Hạng Trang tuyệt đối không lo lắng sức chiến đấu của cấm quân
Nhưng thật ra Phủ Binh tại bốn quân Lâm Giang, hai quận Ba Thục có thể không thu thập đủ nguồn lính chiêu mộ, vừa lúc Phủ Binh sáu quận này có thể rất nhanh luyện thành, nhưng trong vòng ba năm chỉ sợ cũng khó hình thành sức chiến đấu, nói cách khác, ít nhất trong vòng ba năm nước Sở phải liên tục điều binh từ Giang Đông tới Lâm Giang cùng với Ba Thục.
Một khi quân Hán có hành động gì khác thường, nước Sở càng cần phát động đại quân đi tới Lâm Giang hoặc là Ba Thục.
Trầm ngâm một lát, Hạng Trang đột nhiên hỏi Bách Lý Hiền:
- Tử Lương, ngươi nói xem Lưu Bang có chịu để yên không?
- Chỉ sợ là không.
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông đáp:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, Lưu Bang nhất định sẽ phản công.
Hạng Trang gật đầu, lại chậm rãi đi tới trước tấm bản đồ đặt trước bình phong, các văn võ đại thần Hạng Tha, Hạng Đà, Vũ Thiệp, Tất Thư, Bách Lý Hiền cũng đều đi theo đứng sau lưng Hạng Trạng, nhìn bản đồ trầm tư một lúc, Hạng Trang trầm giọng nói:
- Nếu quân Hán muốn báo thù, bọn họ sẽ ra tay ở hướng nào?
Gần như là cùng lúc, Lưu Bang cũng đang ở ngự tiền mở hội nghị.
Quân Hán hơn nửa tháng trước lui về Quan Trung, đại tướng nước Sở Cao Sơ mạnh mẽ trưng mấy vạn dân phu Hán Trung ở đường Kim Ngưu xây lên một tòa pháo đài, được gọi là "Kim Ngưu quan". Lưu Bang đích thân dẫn đại quân tấn công mãnh liệt hơn tháng, tổn binh hao tướng vô số mà thủy chung không thể công hãm được Kim Ngưu quan, bất đắc dĩ, Lưu Bang đành phải lui quân về Quan Trung.
Bầu không khí hội nghị nghiêm trọng. Vẻ mặt Lưu Bang sầm sì, Tiêu Hà, Trần Bình, Bạch Mặc, Chu Bột và đám văn võ trọng thần sắc mặt cũng khó coi. Lần này nước Đại Hán bị thiệt hại nặng nề. Việc dốc toàn bộ binh lực bắc chinh, tuy nói là đoạt được quận Cửu Nguyên nhưng cũng khiến cho quân Sở thừa dịp bất ngờ đánh chiếm hai quận Ba Thục, thiệt hại quá lớn.
Không lâu sau tin tức lại đến, quân Sở không ngờ trên đường trở về Giang Đông lại tiêu diệt Lâm Giang quốc.
Nước Sở sau khi thâu tóm hai quận Ba Thục, bốn quân Lâm Giang thì diện tích quốc thổ mở rộng gấp mấy lần, số lượng nhân khẩu và tráng đinh cũng tăng lên không ít, so với nước Đại Hán, chỉ là nhiều chứ không ít.
Chỉ có Trương Lương là vẻ mặt bình tĩnh, nói:
- Đại vương, tái ông mất ngựa, họa phúc khó lường.
Lưu Bang nhíu mày, không hài lòng nói:
- Tử Phòng, đã đánh mất Ba Thục, còn gọi là Phúc sao?
- Vậy phải xem Đại vương nghĩ thế nào, đơn giản lấy tình hình của mình mà thấy, nước Đại Hán ta mất hai quận Ba Thục, không chỉ có diện tích quốc thổ bị giảm đi hơn nửa, số nhân khẩu cũng giảm mạnh gần hai triệu, chuyện này đích xác là không tốt.
Dừng lại một chút, Trương Lương lại nói:
- Tuy nhiên, nói gì thì nói, nước Sở sau khi chiếm Giang Lăng, Ba Thục cũng đem quyền chủ động chiến lược chắp tay dâng lên.