Thấy Lưu Bang không những không nổi giận, mà ngược lại còn tỏ ra đặc biệt rộng lượng với mình, Hạ Hầu Anh vừa hổ thẹn vừa cảm kích, lập tức vái lạy Lưu Bang, kính cẩn nói:
- Đại vương, bây giờ thần lập tức dẫn đại quân đuổi theo tiêu diệt dư nghiệt quân Sở, lần này dù có phải đuổi đến chân trời góc biển thần cũng nhất định phải chặt cho bằng được cái đầu của tên tiểu tử Hạng Trang.
Lần này, Hạ Hầu Anh quả thực hận Hạng Trang đến thấu xương, tên tiểu tử này thật là quá kiêu ngạo, đối mặt với sự truy kích của hai đạo đại quân của y và Ly Thương, ngoài ra còn có chín đội quân Hán cùng ba mươi mấy đạo liên quân chặn đường, hắn không những không nghĩ cách tháo chạy mà ngược lại còn dám tập kích bất ngờ vào doanh trại của Đại vương, thật là không tin nổi!
- Thôi, không cần đuổi nữa!
Nằm ngoài dự đoán của mọi người là Lưu Bang chỉ lắc lắc đầu.
Trải qua trận chiến kinh hồn vừa rồi, Lưu Bang bỗng như hiểu ra một đạo lý: chó đến đường cùng sẽ có thể nhảy qua tường; Bây giờ có cố mà đánh thì đương nhiên là có thể đánh chết hắn, nhưng cũng không tránh khỏi bị hắn cắn lại.
Hơn nữa, nếu bị con chó hoang Hạng Trang này cắn cho một miếng, hẳn là sẽ đau lắm!
Lại nói về tên tiểu tử Hạng Trang, quả nhiên không phải là hạng kiêu dũng bình thường, hắn còn có cả sự giảo hoạt nữa!
Mấy ngàn tàn binh dưới trướng tên tiểu tử Hạng Trang này cũng đều là một bầy chó dữ cả, quả thật chẳng phải là người!
Lưu Bang không muốn cảnh tượng kinh hồn mới rồi lặp lại thêm một lần nào nữa, trong lúc gấp gáp quân Sở liều mạng đến đánh đã đáng sợ thế này, nếu lần sau bọn chúng có chuẩn bị mà tới thì còn đáng sợ tới chừng nào? Lần này Hạ Hầu Anh không sớm cũng chẳng muộn, vừa kịp chạy tới, nhưng lần sau liệu y còn có thể đến đúng lúc như thế nữa hay không? Lưu Bang không cho rằng lần sau y còn gặp may được như thế.
Hơn nữa, bây giờ có đuổi theo cũng muộn, tàn binh quân Sở e rằng đã sớm lủi vào rừng mà chạy xa rồi.
Cho nên, chẳng bằng cứ nhốt đám chó hoang này lại cái đã, cho chúng nhịn đói vài tháng, đợi cho bọn chúng đói tàn hơi rồi, sẽ thu thập một cách rất dễ dàng thôi.
Trương Lương và Trần Bình đứng bên không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc cười một cách đau khổ.
Xem ra, lần này quân Hán quả thật đã bị kinh hãi một phen, cứ theo tình hình này thì xem ra Hán vương đang định rút hết quân Hán ra ngoài núi, thậm chí ngay cả quân đội của các chư hầu không có ý để lại. Không nghi ngờ gì nữa, Hán vương không hề tin tưởng các chư hầu, càng không cho rằng bọn họ sẽ dốc sức đi tìm diệt quân Sở, vậy chẳng thà rút hết ra bên ngoài, tốt xấu gì cũng có thể tiết kiệm được chút lương tiền.
- Hả? Sao lại không đuổi?
Hạ Hầu Anh này là kẻ lỗ mãng, không hề biết suy nghĩ trong lòng Lưu Bang, lập tức ngạc nhiên hỏi:
- Đại vương lần này chịu thiệt thòi như vậy, lại bị kinh hãi một phen, sao có thể bỏ qua như thế được? Không được, tuyệt đối không thể buông tha cho tên tiểu tử Hạng Trang như vậy được, càng không thể bỏ qua đám tàn binh dưới trướng hắn, Đại vương, không thể sơ suất đâu!
- Ai dà, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, có sao đâu.
Lưu Bang khoát tay, nói:
- Nhưng, quả nhân không hề nói là sẽ bỏ qua cho tên tiểu tử Hạng Trang và đám tàn binh dưới trướng hắn. Chỉ là chúng ta thay đổi sách lược đôi chút thôi, không dễ gì mà đối phó với quân Sở trong rừng sâu núi thẳm này, nên chúng ta rút ra ngoài núi, chặn hết các ngả đường, cho bọn chúng đói chết!
Nói đoạn, Lưu Bang bèn tiếp:
- Ngoài ra còn phóng lửa đốt, thiêu chết bọn chúng là tốt nhất.
- Phóng lửa đốt rừng?
Hạ Hầu Anh nhăn mặt, nói:
- Đại vương, rừng này nhiều như vậy, e là đốt không hết.
Trương Lương khẽ mỉm cười, nói:
- Tướng quân Hạ Hầu Anh, đốt được bao nhiêu thì cứ đốt bấy nhiêu, dù sao đi nữa. chúng ta cũng phải đốt trụi vài chục dặm ngoài bìa rừng, đặc biệt là những bụi cỏ dại; Bằng không quân Sở sẽ mượn rừng cây yểm hộ, bất ngờ xông ra, đến lúc đó mà quân ta không kịp phản ứng thì lại để chúng chạy mất!
Qua một lúc sau, các đại tướng của quân Hán là Ly Thương, Cận Hấp, Phó Khoan, Lý Tả Xa lần lượt dẫn quân kéo đến. Tiếp sau đó là các cánh quân chư hầu do Hàn Tín, Anh Bố, Bành Việt, Trương Nhĩ, Chu Ân phái đi cứu viện cũng đều tới.
Mãnh tướng Lưu Khoan dưới trướng Bành Việt thậm chí còn gặp tàn binh quân Sở trên đường đi, nhưng do quân ít, lại vội đến ứng cứu đại doanh của Hán vương nên không dám vọng động. Tàn binh quân Sở thì đang vội phá vong vây nên cũng không dám tùy tiện công kích, cuối cùng cả hai đội quân đều bình an vô sự, đi ngang qua nhau mà thôi.
Lúc này đây, Lưu Bang căn bản chẳng có tâm trí đâu mà để ý mấy chuyện đó, lập tức cho người thu nhặt lại đám bại binh bị quân Sở đánh tan tác, chỉnh đốn lại đại doanh, rồi cho bày yến tiệc, long trọng thiết đãi các chư hầu và các đại tướng.
Tiệc rượu vừa xong, Lưu Bang bèn ra lệnh cho các đạo quân chư hầu và các chủ tướng lập tức khởi binh, trở ra đồn trú ngoài núi, rồi lệnh cho Hạ Hầu Anh phái hết kỵ binh trinh thám, bắt đầu phóng lửa bốn bề đốt rừng. Tuy Đại Biệt sơn nằm trong vùng khí hậu ẩm ướt của vùng Hoài Tứ rộng lớn, trong núi bốn mùa đều có nhiều cây cối xanh tốt, nhưng dù sao hiện giờ cũng đang là mùa đông, cỏ cây khô vàng, một khi rừng bị đốt, cũng có thể tạo thành đám cháy tương đối lớn.
Màn đêm bao trùm, tàn binh quân Sở đang men theo ánh trăng mà tiến tới phía trước.
Hạng Trang vừa tỉnh dậy sau cơn mê man, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, muốn tìm chút nước để uống, Cao Sơ đang đi theo bảo vệ bên cạnh thấy vậy liên quan tâm hỏi:
- Thượng tướng quân, người cần gì?
- Có nước không?
Hạng Trang nói nhỏ,
- Ta muốn uống nước.
Cao Sơ mau mau gỡ ống trúc bên hông xuống, đưa kề đến tận miệng Hạng Trang.
Hạng Trang uống vài ngụm nước lạnh, rồi hỏi:
- Cao Sơ, đi đến đâu rồi?
- Không rõ.
Cao Sơ lắc đầu, cười nhăn nhó nói,
- Nửa ngày nay chỉ lo cắm đầu chạy, nào có ghi nhớ phương hướng?
Nói rồi, Cao Sơ gãi gãi đầu mà rằng:
- Nhưng, dù sao cũng chạy xa hơn trăm dặm rồi, sớm đã thoát khỏi mạng lưới bao vây của quân Hán và các chư hầu rồi, Thượng tướng quân người cứ yên tâm đi, bọn chúng không đuổi được đến đâu.
- Vậy thì hạ trại đi, cũng cần sử lý vết thương cho các tướng sỹ bị thương nữa chứ.
Vừa dứt lời, bỗng tên lính khiêng cáng bước loạng choạng một chút, Hạng Trang nằm trên cáng khẽ bật lên một tiếng "hừm".
- Tên tiểu từ nhà ngươi làm ăn kiểu gì thế?
Cao Sơ lập tức tát mạnh vào sau ót tên thân binh đó một phát, mắng:
- Chân tay lóng ngóng, khiêng cáng cũng không biết đường khiêng.
Cú loạng choạng vừa rồi đã tác động đến vết thương trên vai trái của Hạng Trang, dải khăn trắng dùng để bó vết thương trên vai lại thấm đẫm máu tươi. Phải nói là vết thương trên vai Hạng Trang rất nghiêm trọng, lúc trước vì mải lo trốn chạy nên cũng chẳng kịp băng bó cẩn thận, đến lúc này đã bị mất máu quá nhiều, Hạng Trang đã thấy có cảm giác choáng váng rõ rệt. xem tại Truyện Full
Cao Sơ vội ra lệnh cho thân binh dừng lại đặt cáng xuống, rồi phái người đi truyền lệnh.
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền khắp toàn quân, những tàn binh Sở vốn có tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, giờ đây đều lũ lượt ngồi bệt cả xuống đất. Lúc ban ngày, khi chiến đấu sống còn với quân Hán, những binh sỹ này người nào người nấy đều như rồng hổ lang sói, nhưng đến lúc này đây đều lộ vẻ mỏi mệt cùng cực, nói cho cùng bọn họ cũng chỉ là người, đâu phải máy móc.
Rất nhanh sau đó, từng đống lửa trại được đốt lên giữa rừng, những binh sỹ mệt mỏi cùng cực đều xúm cả lại.
Người thì đến gần ngọn lửa để sưởi ấm, người thì lấy lương khô ra nướng, cũng có người nhặt về vài cành cây, gác chiếc mũ sắt nhặt được ở doanh trại quân Hán lên nấu nước.
Trên dưới một trăm binh sỹ biết đôi chút y thuật lập tức có việc để bận rộn.
Người được điều trị trước tiên đương nhiên là Hạng Trang, tuy nhiên cái gọi là trị liệu thực ra chỉ là dùng hai thanh gươm nung đỏ chườm lên hai mặt vết thương ở trước ngực và sau lưng, chườm cho đến lúc da thịt bỏng cháy cũng là lúc các mao mạch máu bị phá vỡ, thế là cầm được máu; Hơn nữa, khi chườm như thế này cũng giết chết được vi khuẩn, đề phòng vết thương bị lây nhiễm.
Hạng Trang bị chườm bỏng đau đến nghiến chặt răng, phải cố nén lắm mới không bật lên tiếng kêu la.
Hạng Trang bây giờ đường đường là Thượng tướng quân của nước Sở, là chiến thần trong mắt đám tàn binh, sao có thể để ý đến mấy vết thương cỏn con này?
Tuy nhiên, những thương binh khác thì không cần e dè nhiều như vậy, bọn họ cũng không có được sức chịu đựng như Hạng Trang, nên khi bị chườm vết thương người nào người nấy kêu rống như lợn bị chọc tiết, trong chốc lát, khắp khu rừng già đều vang lên tiếng kêu la thảm thiết không ngớt; Nếu lúc này mà có ai đi ngang qua thì chắc chắn là bị dọa cho chết khiếp, "mẹ kiếp, không lẽ lại lạc xuống mười tám tầng địa ngục?"
Sau khi chườm xong, rồi băng bó lại, Hạng Trang gắng gượng đứng lên, một mặt ra lệnh cho Kinh Thiên sắp xếp người đi trinh sát, một mặt cùng với Cao Sơ bắt đầu đi tuần tra doanh trại.
Mỗi khi Hạng Trang đi đến, các binh sỹ Sở đều đứng cả lên ào tới thăm hỏi.
Ngay cả những thương binh nặng mới được băng bó vết thương xong cũng gắng gượng đứng dậy. Đến nay, danh vọng của Hạng Trang trong đám tàn binh quân Sở không chỉ là cao, nói không ngoa, Hạng Trang bây giờ chính là chiến thần, là chiến thần trong lòng của binh sỹ, tuy rằng hôm nay Hạng Trang cũng bị trọng thương, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì đến uy danh của hắn cả.
Bởi vì Hạng Trạng đã chém chết đại tướng quân Hán trong vòng hai chiêu, điểm này rất quan trọng.
Về phần bị thương thì có ai xung phong lâm trận mà không tổn thất gì? Hạng vương chẳng phải cũng thường xuyên bị thương đó sao?
Sau khi tuần tra hết lượt các doanh trại trở về, Hạng Trang không khỏi thấy trong lòng nặng nề, lần này đã chiến thắng trong nguy hiểm, thoát ra từ chỗ chết tuy nói là đã cơ bản đạt được kết quả dự tính. Hạng Trang cũng đã dẫn được tàn binh quân Sở thoát ra khỏi vòng vây của quân Hán, nhưng trải qua nhiều trận ác chiến liên tiếp, quân Sở cũng tổn thất một lượng lớn binh sỹ tinh nhuệ giàu kinh nghiệm.
Hồi mới vào núi, tàn binh quân Sở có hơn năm ngàn năm trăm người!
Sau khi liên tiếp đánh tan năm đạo quân Hán, quân Sở cũng còn hơn bốn ngàn sáu trăm người; Sau đó bị quân Hán đánh úp, Tiêu Công Giác và năm trăm binh sỹ thuộc hạ hầu như chết trận cả, chỉ cứu được về không đến năm mươi người, trên đường phá vây trở ra lại chết trận mất hơn hai trăm người; Cuối cùng đánh úp đại doanh của Lưu Bang, tuy có thể nói là chém giết một trận khiến cho quân Hán lạnh người, nhưng cũng tổn thất tròn ba trăm người!
Đến lúc này, toàn bộ quân Sở chỉ còn lại hơn ba ngàn sáu trăm người, hơn nữa gần phân nửa trong số đó bị thương.
Cũng may là sự tổn thất của quân Sở không đến nỗi vô ích, bởi vì tổn thất của quân Hán còn nặng nề hơn nhiều, nếu tính cả số bị giết, số đào ngũ sau khi bị đánh tan tác, cùng với số lạc đường mất tích trong rừng tất cả cộng lại thì e rằng con số đã vượt quá hai mươi ngàn người. Con số đó không chỉ gấp mười lần tổn thất của quân Sở, không biết Lưu Bang đau lòng cỡ nào!
Hơn nữa, tên vô lại đầu đường xó chợ Lưu Bang này tuy là đầu óc chính trị cực kỳ phong phú, cũng có thể gọi là bậc thầy lắm mưu nhiều kế, nhưng cũng rất tham sống sợ chết, hôm nay sau khi tận mắt chứng kiến uy lực của tiên phong quân Sở rồi, e rằng không có nhiều khả năng còn ở lại trong rừng chứ?
Trong lúc Hạng Trang đang nghĩ về Lưu Bang, bỗng nhìn thấy rất nhiều quân Sở nhao nhao đứng dậy, nhìn ra phía xa chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lúc Hạng Trang quay đầu qua nhìn, đã thấy mấy ngọn núi bên phía đông đang có ngòi lửa ngùn ngụt bốc lên, ngọn lửa lớn đẩy theo khói đen dày đặc xông lên cuồn cuộn, dường như nhuốm đỏ cả nửa bầu trời đêm.
- Phì!
Cao Sơ nhổ toẹt một bãi đờm, khinh thường nói:
- Lão già Lưu Bang thật là ngu hơn cả lợn, Đại Biệt sơn là một quần thể núi rộng lớn như vậy, lão định thiêu chết chúng ta? Đi mà nằm mơ.
- Lão già Lưu Bang không phải là muốn thiêu chết chúng ta, mà là muốn ngăn không cho chúng tar a khỏi núi.
Ngu Tử Kỳ ngồi bên cạnh chen lời, rồi lãnh đạm nói với Hạng Trang:
- Thượng tướng quân, quân Hán rút rồi, bọn chúng rút quân ra khỏi núi