Tận đến khi rời khỏi hoàng cung, Hạng Tha, Hạng Đà vẫn chưa thật sự khôi phục lại tâm trạng ảo não. Ngay khi đi ra cửa một khắc, hai người không kìm nổi liếc nhìn nhau sau đó đồng thời thở dài. Bất kể bọn họ đồng ý hay là không đồng ý, dời đô dĩ nhiên là cục diện đã định, bởi vì Đại vương đã quyết định mà không hề hỏi ý kiến bọn họ.
Nhưng đối với Hạng Tha, Hạng Đà mà nói, dời đô thật sự là khó chấp nhận được.
Nguyên nhân? Đây chẳng phải là rõ ràng đấy sao? Hạng Tha, Hạng Đà đều là người nước Sở, mà căn cơ của người Sở ở Giang Đông nếu đem thủ đô dời đến Trung Nguyên, vậy chẳng phải bọn họ phải tạm trú tha hương sao? Người Ngụy Trung Nguyên chẳng phải sẽ được lợi hay sao? Hơn nữa vương hậu cũng là người nước Ngụy, có thể tưởng tượng được sau khi dời đô người Ngụy chắc chắn sẽ có xu thế nổi dậy.
Đương nhiên, Hạng Tha, Hạng Đà không muốn dời đô cũng không được.
Hạng Tha, Hạng Đà đứng hàng triệt hầu, lại là con cháu dòng họ họ Hạng, hơn nữa có chức vị cao, bởi vậy chẳng những có quyền thế, hơn nữa có rất nhiều tiền. Hai người ở Tỷ Lăng, ở Ngô huyện đều có lượng sản nghiệp lớn. Nếu dời đô, sản nghiệp này sẽ phải chịu ảnh hưởng thật lớn. Tiền lời hiện có sẽ ngâm nước trên diện rộng, điều này làm cho hai người thật sự là đau tiếc.
Hạng Đà không kìm nổi phàn nàn:
- Thật sự là đang yên lành tự nhiên dời đô?
-Bỏ đi, ngươi đừng oán giận nữa.
Hạng Tha thở dài:
- Đại vương miệng vàng lời ngọc, rõ ràng đã quyết định dời đô. Ta và ngươi nên chuẩn bị phụng chiếu dời đô, đừng suy nghĩ nhiều nữa sẽ khiến Đại vương không vui, ôi.
Nhìn theo lưng Hạng Tha đi xa, Hạng Đà nở nụ cười khinh thường, thật là một kẻ nhát gan, ngươi không đi ta đi, bất kể thế nào cũng phải khuyên Đai Vương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nghĩ đến đây, Hạng Đà không chút do dự vẫy tay một cái, có một gia đinh mang cỗ kiệu tiến lên, Hạng Đà xoay người lên kiệu, trầm giọng nói:
-Đi đến sân thi đấu.
Hạng Đà biết, hôm nay ở sân thi đấu lớn có một buổi biểu diễn giác đấu long trọng. Sân đấu lớn Tỷ Lăng năm vừa rồi mới khánh thành, hình tròn, đủ để chứa vạn người xem, và ở giữa đấu trường cũng một sa trường hình tròn đủ để chưa trên trăm đấu sĩ.
Từ sau khi Hạng Trang đưa giác đấu vào nước Sở, loại giác đấu bạo lực máu tanh này đã trở thành hoạt động giải trí được mọi người hoan nghênh.
Bất kể là hoàng thân quốc thích, quan lại quyền quý, thương gia giàu có hay là người dân bình thường thậm chí ngay cả tên ăn mày bên đường, tất cả đều ham mê môn giải trí này. Cho nên mỗi khi có giác đấu, cơ hồ buổi diễn đều chật ních.
Trấn giác đấu so tài hôm nay quy cách rất cao. Bốn quận giác đấu lớn của bốn quận Thục Quận, Kiềm Trung, Dự Chương, Hội Kê đều xuất ra hết những giác đấu tinh nhuệ nhất, hai bãi săn giác đấu lớn tại bản địa Tỷ Lăng cũng phái ra những giác đấu sĩ ưu tú nhất, còn có nhiều man đấu sĩ được mua từ Liêu Đông, có thể nói là các cao thủ tập hợp.
Dù đó là trận giác đấu mừng đấu trường vừa khánh thành, quy mô của nó cũng không long trọng bằng lần này.
Cho nên trận giác đấu hôm nay sẽ có quy cách rất cao, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là hôm nay là ngày sinh nhật hai mươi tuổi Tự Tiệp Dư, sủng phi của Hạng Trang. Tự Tiệp Dư là con gái được Mẫn Việt Vương Tự Vô Chư sủng ái nhất. Từ khi nước Sở càng ngày càng cường mạnh, Mân Việt Vương Tự Vô Chư vì bảo toàn chính mình, bất đắc dĩ đành phải đem con gái Tự Tiệp Dư tặng cho Hạng Trang làm phi tử.
Tự Tiệp Dư cũng không phụ kỳ vọng của phụ vương nàng, dựa vào diện mạo xuất chúng, vóc người thướt tha cùng với kỹ thuật múa như tiên nữ rất nhanh được Hạng Trang yêu thích, được sắc phong làm quý phi.
Trên chỗ ngồi phía bắc khán đài dành cho khách quý, Tự quý phi chưa bao giờ được chứng kiến trường hợp long trong như thế, khuôn mặt kích động ửng đỏ, liên tục nhìn về bốn phía khán đài thăm dò. Những người xung quanh khán đài đều hoan hô ầm ầm, không thể nghi ngờ Tự quý phi xinh đẹp cao quý chính là đại diện cho vương thất nước Sở, hoàn toàn đáng để bọn họ hoan hô.
Cao Anh là tộc đệ bà con xa với Lương quốc công Cao Sơ, đồng thời cũng là chủ sân của trận giác đấu hoàng gia Tỷ Lăng. Cao Anh cười dài đứng lên, khom người hành lễ với Tự quý phi, nói:
-Quý phi nương nương, xin người ra thi lệnh.
Tự quý phi có chút thất vọng, dò hỏi:
-Sao Đại vương còn chưa tới?
Hạng Đà ngồi vị trí khách quý bên cạnh, nói:
-Nương nương, Đại vương có chuyện quan trọng thảo luận với quân sư, không tới được.
Tự quý phi ồ một tiếng, cũng không quá để ý, lập tức đứng lên đi tới trước khán đài, chìa bàn tay ngọc mềm mại ra, lòng bàn tay nhẹ nâng lên, lập tức bốn phía khán đài hoan hô như sóng thần núi thở, bởi vì bọn họ biết, buổi diễn giác đấu kích động nhân tâm đã bắt đầu!
Cống sắt phía nam của chiến trường hình tròn chậm rãi dâng lên, hai đội vệ binh cầm trong tay tù và sừng trâu thật dài, uốn lượn ở giữa đi ra, chỉ một thoáng tiếng kèn trầm thấp vang lên tận mây xanh. Trong tiếng kèn kéo dài mãi không thôi, cửa miệng cống sườn đông chiến trường cũng lần lượt dâng lên, hơn mười giác đấu sĩ mặc áo giáp, tay cầm binh khí các loại từ giữa nối đuôi nhau đi ra.
Tất cả giác đấu sĩ này đều được lựa chọn từ hàng ngàn man nô lệ hoặc là tù nhân, lai qua một thời gian dài huấn luyện, cho nên người nào cũng cao lớn, cường tráng, đặc biệt chỉ dùng một tấm vải quấn đơn giản ở dưới hông nên càng tăng thêm sự cường tráng, lập tức vô số thiếu phụ hoặc thiếu nữ trên khán đài hò hét chói tai.
Bị bầu không khí cuồng nhiệt trên khán đài lôi kéo, mười mấy giác đấu sĩ cũng bắt đầu phấn chấn, một đám giơ lá chắn lớn, trọng kiếm, tiêu thương hoặc xiên sắt trong tay lên, lộ ra những cơ bắp to chắc, há chiếc miệng rộng đỏ lòm như miệng sư tử điên cuồng gào thét về phía khán đài, càng làm tăng sự hấp dẫn ở phía bắc khán đài.
Trên bắc khán đài, tim Tự quý phi đập liên hồi, bàn tay trắng nõn đang giơ lên đột nhiên hạ xuống.
Sau một loáng, miệng cống sắt phía tây chiến trường hình tròn cũng chậm rãi dâng lên, lập tức hơn trăm người rối bù, mặc da thú, cầm trong tay vũ khí đơn sơ từ giữa mãnh liệt đi ra, ánh mắt bọn họ sáng dữ dằn, vẻ mặt hung tợn, bên trong con ngươi quét lên bốn phía khán đài lộ ra sự giết chóc không hề che giấu.
Bốn phía khán đài đều lập tức vang lên những tiếng hò hét hoan hô vang lên tận mây xanh.
Trong tiếng hoan hô giống như sóng thần núi thở, hơn trăm người man rợ đã vọt tới hơn mười giác đấu sĩ đối diện.
Lần giác đấu này bắt chước đại chiến Mai Sơn, hơn mười giác đấu sĩ tinh anh đại diện tàn binh nước Sở năm đó bị nhốt trong Mai Sơn, mà hơn trăm người man rợ thì đại diện bảy trăm ngàn đại quân của Hán vương Lưu Bang, khán giả thích nhất là xem đại chiến cấp Sử Thi này. Trận chiến Sở Vương dẫn mấy ngàn tàn binh đối mặt với mấy trăm ngàn liên quân tại Mai Sơn không thể nghi ngờ chính là bản nhạc hoa lệ nhất. nguồn Truyện Full
***
-Đại vương, thần cảm thấy dời thủ đô đến Lạc Dương chưa thỏa đáng.
Bách Lý Hiền tỏ thái độ.
Thấy Hạng Trang vẫn có chút do dự, Bách Lý Hiền nói tiếp:
-Đại Lương so với Lạc Dương, vị trí địa lý thích hợp hơn cũng có thể kéo theo sự phục hưng của năm quận đất Lương, nhưng bốn phía Đại Lương đều là bình nguyên, bất lợi phòng ngự về mặt quân sự, mà Lạc Dương phía tây ngăn chặn Hổ Lao, phía Bắc lại có nước sông hiểm yếu, có thể nói là phòng thủ kiên cố.
Dừng một chút, Bách Lý Hiền lại nói:
-Còn nữa, nếu dời đô đến Đại Lương, thì tường thành Đại Lương, cung thất dân cư cùng với công sự và phương tiện phong thủ thành phố cần một lần nữa xây dựng cải tạo, ít nhất phải cần thời gian ba năm, mà việc dời đô đã truyền ra, nếu kéo dài ba năm, thần lo lắng sẽ nảy sinh biến cố lan tràn.
Hạng Trang nghe vậy sững người, việc này hắn thật sự không nghĩ đến.
Bách Lý Hiền còn nói thêm:
-Đại vương, việc dời đô đã cấp bách thì không nên trì hoãn, nên sớm chứ không nên chậm trễ.
-Tử Lương, ngươi nói có lý, là quả nhân thiếu suy xét rồi.
Hạng Trang gật đầu nói:
-Cũng được, vậy thì sẽ dời đô đến Lạc Dương, ngươi thảo chiếu thay quả nhân, các bộ phận lập tức chuẩn bị trong vòng sáu tháng nhất định phải dời đô đến Lạc Dương...
***
Giác đấu tại vũ đài đã tiến vào cuộc biểu diễn.
Tuy rằng số lượng người man rợ đông hơn, hơn nữa người nào cũng cường tráng khỏe mạnh, hung tàn hiếu sát, nhưng cuối cùng tốt xấu lẫn lộn, hơn nữa thiếu sự hiệp đồng tác chiến, trái lại mười mấy giác đấu sĩ tuy ít người hơn nhưng đều là những tinh anh trong các trận đấu lớn, gần như người nào cũng thường thắng trong đấu trường các quận, hơn nữa bọn họ huấn luyện có tố chất, tinh thông phối hợp.
Cho nên thoạt nhìn người man rợ chiếm thế thượng phong tuyệt đối, tình cảnh mười mấy đấu giác sĩ như không ổn, nhưng kỳ thật lại không phải vậy, mười mấy giác đấu sĩ mỗi lần thấy máu đều không phải những chỗ yếu hại, còn hơn trăm người man rợ thì mỗi khi thấy máu, không phải cổ họng thì chính là tim hoặc là thi thể.
Chiến đấu kịch liệt hơn nửa canh giờ, người man rợ chỉ còn lại mười mấy người, giác đấu sĩ vẫn còn sáu người, số lượng người song phương đã rõ ràng như vậy rồi, còn buổi biểu diễn giác đấu cuối cùng cũng tiến vào hồi kết, bởi vì mười mấy người man rợ này đều là người giỏi chân chính, mà hơn sáu giác đấu sĩ cũng là tinh anh trong tinh anh.
-Hú...
Một người man rợ một quyền đánh ra làm tấm lá chắn trước mặt giác đấu sĩ vỡ vụn, thiết quyết to lớn lại theo thế đập vào mặt giác đấu sĩ, người xem trên bốn phía khán đài tuy rằng không nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn nhưng vẫn có thể nhìn thấy được rất rõ đầu giác đấu sĩ vỡ vụn, óc tủy bắn ra khắp nơi.
Tuy nhiên giác đấu sĩ trước khi chết một kiếm cũng xiên qua cắt ngang bụng người man rợ. Khoang bụng người man rợ bị toác ra, một đoạn ruột máu me nhầy nhụa từ giữa bụng chảy tuồn ra, người man rợ gào khóc thảm thiết, ra sức nhét ruột trở lại, kết quả càng nhiều ruột từ trong bụng tràn ra, tình cảnh cực kỳ máu tanh.
-Hú...
Người xem bốn phía trên khán đài lập tức hô to gọi nhỏ, rơi vào sự điên cuồng.
Tự quý phi cũng kích động đến mặt đỏ bừng, nàng thích những cảnh máu tanh như vậy, nàng thích màn biểu diễn giác đấu bạo lực tuyệt vời như vậy, không vì gì cả, nàng thích là thích. Khi nàng nhìn thấy một đám người man rợ cường tráng hoặc là giác đấu sĩ bị ngã trong vũng máu, hoặc là bị cắt đứt thủ cấp thì nàng hưng phấn đến mức trong lòng run rẩy.
Nhìn Tự quý phi quốc sắc thiên hương mặt đỏ ửng, Hạng Đà khẽ cười, có lẽ có thể thông qua Tự quý phi để khiến Đại vương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, phải biết rằng Tỷ Lăng có chợ phồn hoa, có biểu diễn giác đấu kích động nhân tâm, mà Lạc Dương hay là Đại Lương lại không có gì cả, nơi đó ngoại trừ tro bụi bùn đất, thì không có gì hết.