Sở Hán Tranh Bá

Chương 507: Chiếu ngục




Nhìn văn võ đại thần muôn miệng như một, Hạng Trang cảm thấy chán ngán không gì diễn tả được. Từ bao lâu hắn đã không nhấm nháp đến mùi vị mất đi việc nắm cục diện triều đình trong tay rồi? Sợ là đã hơn mười năm rồi? Giống như từ sau khi thi hành kỳ thi quốc gia, trên triều đình đã không còn nảy sinh những sự việc không thể khống chế được. Không ngờ hôm nay lại tái diễn lại.

Hạng Trang có thể dễ dàng tha thứ cho ý kiến phản đối tồn tại, thậm chí có thể dễ dàng tha thứ cho người khác thầm mắng hắn trong lòng, nhưng hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ chuyện không thể khống chế cục diện xuất hiện trên triều đình.

Đạo lý này cũng không khác gì với những Bí thư huyện ủy, Bí thư Thành ủy của đời sau, là bọn họ có thể dễ dàng tha thứ cho những ý kiến phản đối tại hội nghị Thường ủy, nhưng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho những đề xuất tại Hội nghị thường vụ vượt qua những việc họ nắm trong tay. Nói như vậy, hội nghị thường vụ cũng rất dễ dàng không khống chế được, mở rộng đến một quốc gia, chính là thế cục một quốc gia sẽ không khống chế được.

Cho nên, mặc kệ trong lòng Hạng Trang đồng ý hay không muốn phong vương, đề nghị này cần phải chèn ép!

Rõ ràng, có người muốn thông qua chuyện này để mưu lợi bất chính ở trong đó, nếu Hạng Trang tạo áp lực bức ép triều đình đồng ý chuyện này, không chỉ làm giảm uy tín của mình, còn tăng thêm sự kiêu căng của những người đó! Càng mở ra một sự đấu tranh ác liệt, tương lai những đại thần này có thể nuôi dưỡng thành thói quen, động một chút lại "muôn miệng một lời" thực hiện áp lực đối với quốc quân?

Hiện tại cũng không phải là thiên hạ đại thống nhất như hậu thế, mà là trung ương tập quyền vừa mới xuất hiện cuối thời Tần. Nói cách khác, hiện tại nếu không thể hạn chế hòa ước bó buộc quyền lực quốc quân, ngược lại phải trăm phương nghìn kế cường hóa quyền lực quốc quân, nếu không, Hạng Trang dù thống nhất thiên hạ cũng rất nhanh một lần nữa sẽ bị phân liệt.

Cho nên vì sự ổn định và hòa bình lâu dài của quốc gia, Hạng Trang nhất định phải phòng ngừa chu đáo.

- Việc này để sau hãy bàn.

Dứt lời Hạng Trang đứng lên rời đi. Đề nghị này cũng được gác lại rồi.

Tuy nhiên, việc phân phong một khi gác lại, việc dời đô cũng theo đó mà gác lại, bởi vì hai chuyện này là cùng liên quan với nhau. Nếu Hạng Trang không giải quyết thích đáng vấn đề sau khi dời đô khỏi Giang Đông, chỉ sợ người đứng sau tấm màn nay sẽ không chịu để yên, bọn họ chắc chắn sẽ cổ động quần thần phát động từng đợt từng đợt tấn công.

Dựa vào uy vọng bây giờ của Hạng Trang, với thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn đàn áp quân thần không hẳn là không thể, nhưng hắn không muốn làm vậy.

Không phải Hạng Trang sợ hãi sẽ bị bêu danh "bạo quân" trên sử sách, mà là không muốn phá hỏng tấm gương với con cháu của hắn. Bất kể thế nào mà nói, lạm sát triều thần dù sao cũng không phải là việc hay.

Thấy Hạng Trang đứng lên rời đi, không ít đại thần mờ mịt. Không đúng, nếu Đại vương quả thật muốn phong thế tử Hạng Tri làm vương thì sao lại gác chuyện này lại? Hay là mình đã đoán sai ý rồi?

Trên thực tế, bọn họ thật sự là hiểu sai ý, Hạng Trang căn bản không đồng ý phân phong.

Là một người xuyên qua, Hạng Trang trước khi tham gia quân ngũ từng học qua bậc trung học, đã từng được học điển cố loạn Hán Sơ Thất Vương cùng với loạn Tấn Sơ Bát Vương.

Loạn Hán Sơ Thất Vương, là bởi vì chính quyền Trung ương hùng mạnh, hơn nữa có Chu Á Phu siêu cấp Ngưu Nhân này cũng không tạo thành sự tổn hại quá lớn đối với triều Hán, nhưng tiến đến loạn Sơ Tấn Bát Vương thì là trực tiếp bùng nổ lên từ trong triều đình, cuối cùng đã đưa Tây Tấn nhanh chóng bị diệt vong, càng làm cho nguyên khí tộc Hoa Hạ tổn thương nghiêm trọng, từ đó về sau tiến vào thời kỳ Ngũ hồ loạn hoa đen tối nhất trong lịch sử.

Cho nên, Hạng Trang tuyệt đối sẽ không phục hồi chế độ phân đất phong hầu, một khi phân phong, đem các vương tử đặt ra ngoài, tương lai chắc chắn bọn họ sẽ tạo phản, nếu không thả ra ngoài, thì việc nắm giữ quyền to tại kinh sư lại càng thêm nguy hiểm. Tây Tấn nhanh chóng diệt vong chính là vết xe đổ!

Đầu tháng long trọng, náo nhiệt cứ như vậy kết thúc, quân thần chen chúc nhau ra khỏi triều.

***

Thúc Tôn Bình Nội sử trở về phủ, liền đi thẳng đến thư phòng hậu viện.

Vào vửa hành lễ với phụ thân Thúc Tôn Quán, Thúc Tôn Bình hưng phấn mà nói:

- Phụ thân, cha suy đoán rất đúng, tuy nhiên sao cha lại dám chắc chắn Hạng Trang không muốn sắc phong cho Hạng Trị?



- Việc này còn không đơn giản.

Thúc Tôn Quán lạnh nhạt nói:

- Nếu Hạng Trang phong Hạng Trị, sang năm Hạng Quyền, Hạng Thuật, năm sau Hạng Vọng cũng chắc phải phân phong ra ngoài, tương lai khi các nước đều diệt lại ngăn thưởng quần thần, với công lao của đám người Tất Thư, Cao Sơ, Bàng Ngọc, Mông Cức, không phong vương chỉ sợ không được, tuy nhiên, Hạng Trang dám phong Tất Thư làm vương sao?

- Đúng vậy.

Thúc Tôn Bình cảm thán:

- Tất Thư có thể đánh giặc, quả thật là vô địch thiên hạ!


- Tất Thư đâu chỉ có đánh giặc thôi?

Thúc Tôn Quán nói:

- Hắn còn có tầm nhìn chính trị, đáng tiếc lại không có dã tâm gì.

Nói tới đây dừng lại một chút, Thúc Tôn Quán lại nói tiếp:

- Nếu Tất Thư có được nửa tham vọng như Hạng Trang, tương lai thiên hạ nhất thống, rốt cuộc là họ Hạng hay là họ Tất vẫn rất khó nói.

Thúc Tôn Bình nói:

- Hiện tại dù Tất Thư không có dã tâm, nhưng tương lai rất khó nói?

Thúc Tôn Quán nói:

- Cho nên, Hạng Trang nhất định sẽ đề phòng Tất Thư, nguyên nhân không phân phong cũng là vì thế.

Thúc Tôn Bình nói:

- Buồn cười là mấy người trong cung còn muốn lấy việc dời đô để áp chế Hạng Trang đi vào khuôn khổ, sợ là phải thất vọng rồi.

Thúc Tôn Quán âm hiểm cười, nói:

- Phụ nữ vẫn chỉ là phụ nữ, sao có thể hiểu rõ tâm tư nam nhân? Nàng nghĩ Hạng Trang sẽ vì chuyện dời đô dễ dàng bỏ qua việc phân phong, nào ngờ trong lòng Hạng Trang, việc phân phong so với việc dời đô còn càng khiến hắn không dễ dàng bỏ qua, ha hả, nàng muốn dùng lão phu làm đao ư, vẫn còn non lắm.

***

Trong Thi Mạn Cung Tây Ái các, thế tử Hạng Vọng tay trái xách áo, tay phải múa bút vẩy mực, trên giấy Công Thâu trải rộng trước mặt đã để lại một hàng thể chữ lệ đẹp đẽ.


Tuy Hạng Vọng mới mười sáu tuổi nhưng vóc dáng rất cao, so với bốn vị ca ca thì cậu có tài năng xuất chúng hơn, hơn nữa còn luyện được thư pháp rất đẹp, nếu sinh ở cuối thời Minh, tuyệt đối là công tử thế gia được gia kỹ hoan nghênh trong thời đại hỗn loạn nhất.

Tuy nhiên ở thời đại này, Hạng Vọng tất nhiên không thể được hoan nghênh rồi, hơn nữa mẹ của hắn cũng không thích!

Viết thư pháp được một nửa, Doanh Trinh đã tức giận xông vào, sau đó chộp giấy Công Thâu trên bàn, xé thành hai ba mảnh nhỏ ném vào sọt rác.

- Mẫu thân?

Hạng Vọng rất tức giận, lại không dám tức giận.

- Cả ngày chỉ biết luyện chữ luyện chữ, luyện thì được lợi ích gì chứ?

Doanh Trinh không để ý tới cảm thụ của Hạng Vọng, khiển trách:

- Đã nói với con bao lần rồi, con phải đọc nhiều sách, hơn nữa phải đọc nhiều binh thư, còn phải học cưỡi ngựa, bắn cung, tương lai mới có thể tranh thủ chiến công trên chiến chường, nếu không có chiến công thì con dựa vào gì để được phong vương?

Hạng Vọng dỗi nói:

- Con không cần phong vương, con chỉ muốn luyện chữ!

- Làm càn!

Doanh Trinh nghe vậy giận dữ, tát Hạng Vọng một cái.


Một cái tát này của nàng khiến Hạng Vọng sững sờ, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Doanh Trinh tát cậu. Nhìn Doanh Trinh ngẩn người, Hạng Vọng cúi đầu không rên một tiếng mà đi thẳng ra ngoài. Nhìn Hạng Vọng ỉu xìu đi ra cửa, trong lòng Doanh Trinh cũng khó chịu, có lòng muốn gọi quay lại dỗ dành vài câu, nhưng cuối cùng cũng không gọi ra lời.

Sự việc trên triều hôm nay đến lúc này Doanh Trinh vừa biết, có câu hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, lúc này tâm trạng Doanh Trinh là vậy, vốn tưởng rằng Hạng Trang vì dời đô sẽ có thỏa hiệp, sắc phong Hạng Trị làm Vương, như vậy các thế tử còn lại cũng có cơ hội theo lệ được phân phong vương, Hạng Vọng cũng có tư cách được phong vương rồi.

Nhưng Hạng Trang thà rằng gác lại dời đô chứ không muốn phân phong, thật sự ngoài suy đoán của Doanh Trinh.

Họ Thúc Tôn và đám đại thần có liên can âm thầm phản đối việc dời đô cũng không cố gắng gì trên điện, điều này càng khiến Doanh Trinh không kiềm chế được sự tức giận. Nàng bắt đầu muốn thông qua những đại thần này để đạt được mục đích của mình, nào ngờ kết quả ngược lại, những đại thần này lại mượn sự ảnh hưởng Diêu Dặc cung và nàng để đạt thành mục đích của bọn họ, loại cảm giác bị người khác trêu chọc này khiến nàng vô cùng giận giữ.

Hơn nữa sự việc đổi thành như vậy, không biết nên giải thích thế nào cùng Diêu Dặc cung đây.

Nghĩ đến đây, Doanh Trinh lại chộp lấy chặn giấy trên bàn quẳng xuống mặt đất.

***

Vẻ mặt Hạng Trang trầm ngâm, hỏi Khuất Bất Tài: truyện được lấy tại Truyện Full

- Lão Khuất, đã điều tra xong chưa?


Sau khi tan triều, Hạng Trang trong lòng tức giận đã phái Khuất Bất Tài điều tra rõ việc phân phong, lập tức, tổng bộ mật thám Ô Mộc Nhai tại Tỷ Lăng dốc toàn lực lượng thăm dò xung quanh, hiệu suất xử lý vụ việc của Ô Mộc Nhai của nhiên là không phải đồn thổi, chỉ cần mấy canh giờ đã điều tra xong toàn bộ chân tướng sự việc.

- Đã điều tra xong.

Khuất Bất Tài nói:

- Sự việc là do Diêu Dặc cung dựng lên, trong đó có Thi Man cung tham dự. Tuy nhiên thật sự ra mặt liên lạc với quan viên trong triều chính là Nội Sử Thúc Tôn Bình.

Dừng một chút, Khuất Bất Tài lại nói:

- Trong tất cả quan viên tán thành việc phân phong, đã xác định đực ba mươi sáu quan viên, các quan viên còn lại đang đợi điều tra.

Hạng Trang nói:

- Danh sách xác định quan viên tham dự đâu?

Khuất Bất Tài lấy trong người ra một bản danh sách quan viên.

Hạng Trang xem xong, dữ dằn nói:

- Hay lắm, đều là quan viên vùng kinh kỳ và Ngô Quận.

Trong chốc lát, Hạng Trang đã hiểu tất cả, với tính cách Ngu Cơ khó mà làm ra chuyện như vậy, chắc chắn là do Doanh Trinh dựng lên, còn lão Thúc Tôn Quán này chỉ là mượn cơ hội để làm việc, lợi dụng cơ hội Doanh Trinh và Ngu Cơ muốn tranh thủ vương vị cho Hạng Trị để ngăn chặn mục đích dời đô của mình.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, trong lòng Hạng Trang thở nhẹ ra, chỉ cần vài người phủ Quốc Công, phủ Lệnh Doãn cùng với phủ Thái úy không tham dự trong đó, cục diện đơn giản hơn. Trước đó, Hạng Trang còn lo lắng những người trong phủ Quốc Công, phủ Lệnh Doãn cùng với phủ Thái úy cũng tham gia sâu vào việc này, nếu thật sự như vậy, cục diện càng phức tạp.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bối cảnh chuyện này tuy rằng đơn giản, nhưng xử lý lại có chút phiền toái.

Dựa theo pháp luật quốc gia, quan viên phạm tội đương nhiên là phái phủ Đình Úy đi thẩm vấn, nhưng việc này rõ ràng không thích hợp, nếu thay thế tử tranh thủ vương vị thì coi như là một tội danh, vậy nên vu tội cho ai, việc này lại còn liên lụy tới ba mươi sáu quan viên trong thành, nếu xử lý không tốt sẽ khiến lòng người rung chuyển, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự ổn định triều chính.

Nhưng không phái phủ Đình Úy đi thẩm vấn, vậy thì phái ai đi thẩm vấn?

Ô Mộc Nhai sao? Nếu để cho Ô Mộc Nhai có quyền hạn đi thẩm vấn quan viên, chẳng phải là được chiếu ngục rồi sao?

Cái gọi là chiếu ngục chính là vượt qua phủ Đình Úy hoặc là Đại Lý Tự, trực tiếp phụ trách nhà giam đối với Hoàng Đế, ví dụ trong lịch sử hung danh rõ ràng là Cẩm Y Vệ Đại Minh, chính là chiếu ngục kinh điển nhất!