Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng

Chương 5: 5: Lần Lượt Phản Bội Phần 1




Sương Kha đi vào trong phòng thay quần áo muốn đi ra ngoài, trước mắt cô chưa thể xoay sở 50 tỷ ngay cho ông ta được, không biết ông ta làm cái quỷ gì mà nợ Trạch Hoắc Hàn kia đến 100 tỷ, nếu ông ta không mang mẹ ra uy hiếp cô để cho ông ta chết luôn rồi.



"Tiếu Tiếu mày có tiền không cho tao mượn tạm một ít?" Sương Kha giờ chỉ có cách đi vay mượn bạn bè mỗi người một ít thôi.



Tiếu Tiếu là người bạn duy nhất mà cô chơi thân từ nhỏ tới giờ.



"Tiền thì tao có một ít, nhưng mày muốn mượn bao nhiêu?" Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt khó mở lời của Sương Kha, không biết là cô ấy gặp khó khăn gì.



Sương Kha ấp úng: "Khoảng 1 hoặc 2 tỷ mày có chứ?"

"1 đến 2 tỷ Sương Kha mày làm gì mà cần nhiều như vậy chứ?" Tiếu Tiếu hoảng hốt, cô lấy đâu ra nhiều vậy, vài trăm còn có chứ, bằng ấy chỉ có cách bán nhà thôi.



"Bằng ấy chưa là gì cả, tao đang cần gấp 50 tỷ." Sương Kha thở dài: "Vừa rồi Đường Khiên qua nhà tao nói muốn tao cho ông ta mượn 50 tỷ, nếu tao không cho sẽ đi gặp mẹ tao".



"Ông ta nghĩ mày mở ngân hàng à, để tao giúp mày thuê người giết chết ông ta." Tiếu Tiếu nghe xong còn tức giận hơn cả Sương Kha, liên tục chửi Đường Khiên, làm gì có loại cha nào như ông ta chứ.



"Ông ta thiếu Trạch Hoắc Hàn 100 tỷ cơ, nói trong 3 ngày không xoay đủ anh ta sẽ không tha cho ông ta, mày biết mẹ tao mà nếu ông ta thực sự tới tìm bà sẽ lại trở bệnh mất." Cô thực sự đang bị ông ta ép đến không còn gì cả rồi.



"Ông ta là người làm ăn, lúc làm ăn tốt vài ba chục tỷ cũng chỉ như vài triệu thôi, chẳng phải cậu chơi thân với Từ Minh Ngọc sao, nhà cô ta giàu như vậy chắc sẽ cho cậu mượn được một chút đó, còn cả Doãn Nghị nữa." Sương Kha còn có người bạn trai tài giỏi làm trưởng phòng của một công ty lớn đấy thôi, lúc cô ấy khó khăn chẳng nhẽ lại không giúp đỡ.



"Doãn Nghị đang ở nước ngoài anh ấy dạo này rất bận, nói với mình được vài câu liền tắt máy mình không tiện hỏi, để mình gọi hỏi thử Minh Ngọc xem." Từ Minh Ngọc là bạn tốt thời đại học của cô, cô thật không muốn hỏi mượn tiền của cậu ấy, nhưng trước mắt không mượn cũng không nghĩ ra chỗ nào khác.





"Minh Ngọc à cậu có bận không, mình muốn gặp mặt cậu một chút".



"Sương Kha à, sao vậy hiện tại mình đang đi công tác, cuối tuần mới trở về." Giọng Từ Minh Ngọc đầu dây bên kia vang lên.



"Vậy cuối tuần cậu về, chúng ta hẹn gặp nhau nhé." Cô và Từ Minh Ngọc nói thêm vài câu rồi tắt máy.



Tiếu Tiếu ngồi đối diện nghe được vài câu, thấy Sương Kha tắt máy, lên tiếng hỏi lại: "Không có nhà sao?"

Sương Kha chán nản lắc đầu, hôm nay là thứ 3 đến cuối tuần là 5 ngày rồi, Đường Khiên mà không thấy tin của cô nhất định sẽ lại tìm tới, con người khi vào đường cùng không biết sẽ làm ra chuyện gì.



"Không phải mày đang làm dự án của công ty Trạch Hoắc Hàn à, nhờ anh ta cho thêm thời gian chờ Từ Minh Ngọc trở về xem sao, mà mày cũng lạ thật cô ta đi công tác tiền vẫn bắn được mà, sao này không hỏi luôn".



"Mượn nhiều tiền như vậy sao có thể nói qua điện thoại chứ, Trạch Hoắc Hàn tao chẳng muốn tới tìm anh ta chút nào cả, mà chắc gì anh ta sẽ chịu cho thêm thời gian." Chuyện lần trước cô đá anh ta rồi bỏ đi, khéo anh ta thù cô đến tận xương rồi ở đấy mà giúp đỡ.



"Mày cái gì cũng không muốn, vậy chỉ còn cách thuê người giết quách ông ta".



Tiếu Tiếu thật hết cách với cô.



"Hay tao làm thế nhỉ?" Sương Kha cười lớn cô muốn làm thế từ lâu rồi, nếu không có luật phát cô đã giết ông ta từ lúc ông ta đem người con trai kia về rồi.





Chào tạm biệt Tiếu Tiếu ở quán cafe, Sương Kha mệt mỏi đi trên đường, sao tất cả những gì bi thương nhất đều rơi trên người cô thế này, nhiều lúc chỉ ước được sống như những gia đình bình thường dù nghèo khổ nhưng có cha mẹ yêu thương, còn cô đây cuộc sống dường như lại lấy đi tất cả, cô chẳng còn gì cả vậy thì cần sĩ diện này để làm gì.



Cô vẫy một chiếc taxi đi đến công ty bất động sản Trạch Thị tìm Trạch Hoắc Hàn, nhưng thật đáng tiếc cho cô, lễ tân sau một cuộc điện thoại thông báo, nói anh ta đã ra ngoài rồi.



.



== ТгumTruуe Л.



vN ==

Sương Kha nghĩ anh ta cố tình tránh mặt mình, liền lấy điện thoại ra gọi: "Trạch tổng, tôi đang ở dưới sảnh công ty anh, có thể gặp mặt được chứ".



"Cô Sương sao, cô đến gặp tôi vì chuyện lần trước tôi đã nói, thật đáng tiếc nay tôi ra ngoài không ở công ty".



Chuyện lần trước, Sương Kha nghĩ ra cái anh ta đang nói tới, thật muốn đạp thêm cho anh ta mấy cái, nhưng vì chuyện trước mắt cố kiềm chế cơn tức trong lòng hạ giọng xuống, nhẹ nhàng nói: "Trạch tổng tôi thực sự có chuyện gấp muốn cùng anh nói chuyện, vậy lúc nào anh rảnh có thể cho tôi chút thời gian được không, chào anh".



"Nếu cô gấp như vậy thì tới phòng 305 khách sạn X X gặp tôi đi." Trạch Hoắc Hàn thấy cô định tắt máy trượt lên tiếng.



"Trạch Hoắc Hàn đồ đàn ông vô liêm sỉ." Sương Kha thầm mắng, ở phòng làm việc còn làm ra những chuyện kia, cô có ngu mới tới khách sạn tìm anh ta.





Mặc kệ cô không thèm nữa Đường Khiên kia thích làm gì thì làm, tìm tới mẹ cô cũng được tìm xong ông ta bị Trạch Hoắc Hàn giết chết luôn thế là hết.



Cô trở về nhà, không ăn uống gì, trèo lên giường đi ngủ, giờ chỉ mong có thể ngủ mãi luôn thì tốt rồi.



"ting tinh tinh tinh."

"Alo." Sương Kha lơ mơ nghe máy.



"Tiểu Kha, con ốm sao?" Người phụ nữ nghe giọng Sương Kha, nghĩ rằng cô đang bị cảm.



"Mẹ, con không ốm, con có chút buồn ngủ thôi, mẹ khỏe không, lúc nào rảnh con về thăm mẹ." Sương Kha nghe thấy giọng mẹ, dường như mọi mệt mỏi đều vì bà mà tan biến.



"Mẹ khỏe, hôm nay mẹ cùng cậu mợ ra ngoài đồng, bắt được rất nhiều ốc, trước kia tiểu Kha của mẹ rất thích ăn ốc mà." Lan Nhuệ giọng vui vẻ nói, lúc không phát bệnh bà không khác người bình thường là bao.



"Mẹ vài hôm nữa con về ăn, mẹ để phần cho con nhé!" Sương Kha sau khi nói điện thoại với mẹ xong liền lau nước mắt, vốn định mặc kệ tất cả nhưng nghe thấy mẹ khỏe mạnh thế này, sao cô có thể nhẫn tâm nhìn mẹ trở bệnh chứ, nhìn đồng hồ trên tường chỉ 8 giờ tối, cô quyết định tới khách sạn tìm anh ta.1

"Cốc cốc" Sương Kha đứng trước cửa phòng 305 giơ tay lên gõ cửa.



"Cô Sương thật bất ngờ." Trạch Hoắc Hàn trên người mặc áo choàng tắm đi ra mở cửa, thấy người trước cửa là cô vẻ mặt liền trở lên gian xảo.



"Nếu anh không tiện, tôi sau lại tới." Sương Kha nhìn Trạch Hoắc Hàn, cách anh ta ăn mặc có phải cô đến không đúng lúc không.



"Cô nghĩ nhiều rồi, vào đi." Trạch Hoắc Hàn cười cười, anh biết Sương Kha đang nghĩ gì, chẳng qua lúc cùng đối tác uống rượu không vay bị rơi vào quần áo, trong lúc chờ áo khô mặc tạm khăn tắm thôi.



Cô vào bên trong quét qua căn phòng một lượt, sau đó đi tới ghế ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi muốn cùng anh nói chuyện, liên quan tới Đường Khiên và số tiền ông ta mượn anh." Sợ anh ta hiểu lầm cô trực tiếp vào thẳng vấn đề.





"Đường Khiên?" Trạch Hoắc Hàn nghe thấy cái tên này trở lên hứng thú, đi tới ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn Sương Kha ý bảo cô tiếp tục.



"Số tiền ông ta nợ anh, có thể ra hạn thêm vài ngày nữa được không, tới đầu tuần thì càng tốt".



Trạch Hoắc Hàn cau mày: "Ông ta với cô có quan hệ gì, số tiền ông ta nợ tôi đã hơn 2 năm rồi, 3 ngày đã là tôi nhân từ với ông ta quá rồi."

"Tôi chỉ hỏi anh có thể hay không, anh hỏi rõ như vậy để làm gì, tới thứ 2 tôi nhất định sẽ trả cho anh".



Sương Kha khó chịu, cô không muốn người khác biết mình có dính dáng tới ông ta một chút nào cả.



"Phải hỏi rõ chứ nếu là chỉ là quen biết bình thường tôi sẽ không nể mặt cô, còn là quan hệ khác như chú cháu chẳng hạn tôi sẽ xem xét." Trạch Hoắc Hàn đi tới cạnh bên Sương Kha ngồi xuống, bàn tay đặt ra sau lưng cô bắt đầu vuốt ve nhẹ mái tóc cô.



Sương Kha cắn môi, cố gắng nói ra quan hệ của bọn họ: "Ông ta là bố của tôi, anh có thể giúp tôi chứ".



"Sao có thể cô họ Sương, ông ta họ Đường, hơn nữa ông ta cùng tôi làm việc đã nhiều năm trước giờ tôi chỉ thấy ông ta có một người con trai tên Đường Trí".



"Anh bị lừa nhiều rồi sao? Tôi hà cớ gì phải lừa anh".



"Cô Sương đây là thái độ của một người đi cầu người khác sao, tôi còn rất nhiều chỗ cần dùng tới tiền như dự án Cao Ốc Vân Dương chẳng hạn." Trạch Hoắc Hàn bàn tay khẽ đặt lên đùi của Sương Kha cách lớp quần dài sờ nhẹ.



"Trạch tổng đây là thái độ anh nói chuyện với phụ nữ sao?" Sương Kha cầm lấy bàn tay đang đặt lên đùi mình của anh ta ra, đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, hít một hơi sâu rồi nói "Năm tôi 15 tuổi, đã cùng mẹ ra khỏi nhà, tôi là con vợ cả của ông ta, người con mà anh biết là đứa con hoang ông ta cùng tình nhân có được do vụng trộm".



"Nếu đã như vậy, cô còn muốn giúp ông ta làm gì, đó không phải là số tiền nhỏ, Sương Kha chuyện lần trước tôi nói bây giờ vẫn còn hiệu lực, nếu cô đồng ý tôi có thể chuyển số nợ kia thành tiền bao nhân tình." Trạch Hoắc Hàn nghe giọng buồn bã của Sương Kha khi nhắc tới Đường Khiên, bước lại gần chỗ cô đang đứng, bàn tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh, có chút cô đơn kia, đồng thời một bàn tay khác nâng cằm cô lên nhìn vào chăm chú, như muốn ghi nhớ từng nét trên gương mặt cô, anh lúc này thật muốn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, đáng yêu của cô gái trước mặt mình..