Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng

Chương 56: 56: Cô Ấy Là Người Con Yêu




Có phải khi con người ta đang yêu sẽ nhìn mọi thứ bằng đôi mắt của kẻ si tình hay không? Mà sao hôm nay cô cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều trở nên đẹp đẽ tới lạ thường.



Tình yêu đôi khi là một thứ rất xa xỉ, có những người phải mất cả cuộc đời vẫn chưa tìm được đâu mới là chân ái của cuộc đời mình.



Sương Kha khẽ đưa mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình, trên môi bỗng nở nụ cười ngọt ngào, có Trạch Hoắc Hàn ở bên cạnh dường như cô không còn e sợ con đường dài phía trước nữa rồi.



Trạch Hoắc Hàn dường như cảm nhận được đôi mắt dịu dàng đặt trên người mình, nhân cơ hội dừng đèn đỏ, anh đưa tay qua nắm chặt lấy bàn tay của Sương Kha.



Đèn xanh chuyển qua chiếc xe chầm chậm lăn bánh dần rời xa thành phố A sa hoa tráng lệ rẽ vào một con đường nhỏ, trên xe Trạch Hoắc Hàn luyến tiếc không muốn buông tay Sương Kha ra, cố chấp nắm chặt cả một đoạn đường dài.



Tự nhiên mũi Sương Kha ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ gần gũi thân quen của núi rừng, cô nhìn ra phía trước mặt khắp nơi đều phủ kín những hàng cây xanh.



Trong lòng cô có đôi chút bồn chồn lo lắng, không biết Trạch Hoắc Hàn muốn đưa cô tới gặp ai? Theo như cô được biết nhà chính Trạch gia ở khu đắt đỏ nhất thành phố A, chẳng lẽ cô đã đoán sai, anh không phải muốn đưa cô tới gặp bố mẹ mình?

Đi thêm một đoạn nữa, một ngôi nhà gỗ cấp bốn với không gian rộng rãi thoáng mát, từ từ xuất hiện trước tầm mắt Sương Kha.



Tuy cô chưa bước vào bên trong, nhưng nhìn bề ngoài cũng đủ hiểu chủ nhân của nó là người đặc biệt rất biết hưởng thụ.





Trạch Hoắc Hàn dừng xe lại, nhìn Sương Kha đang thẫn người bên cạnh mình ôn nhu nói: "Có anh đây."

Nghe lời này của Trạch Hoắc Hàn, Sương Kha ngượng ngùng cắn môi, cô biểu lộ ra bên ngoài rõ ràng tới vậy sao? Ngoài trái tim đang không ngừng đập mạnh ra mọi thứ trên gương mặt cô vẫn bình thường mà.



Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên cô cùng Trạch Hoắc Hàn tới gặp người quan trọng trong lòng anh, Sương Kha lo lắng cũng là chuyện dễ hiểu.





Xuống xe Trạch Hoắc Hàn thân mật đưa tay vòng qua ôm lấy eo Sương Kha, giọng nói ấm áp truyền vào tai cô: "Vào nhà thôi em."

Trạch Hoắc Hàn giống như một liều thuốc an thần, giúp cô bình tâm hơn, hít sâu vào một hơi cùng anh bước về phía trước, ở trong kia dẫu là hang hùm biển lửa cô cũng phải cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng mình để vượt qua.



Vào trong nhà Sương Kha nhìn thấy một người phụ nữ khoảng tầm ngoài 50 tuổi đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn trong phòng bếp, nhìn như bà ấy đã phát hiện ra có người tới, bàn tay đang rửa rau bỗng dừng lại.



Trạch Hoắc Hàn thân thiết lên tiếng chào hỏi: "Thím Hà lâu rồi không gặp."


Người phụ nữ tên Thím Hà lau tay vào tạp dề, vẻ mặt tươi cười đi ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy có một cô gái đứng bên cạnh Trạch Hoắc Hàn, nơi đáy mắt bà lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng biến mất:

"Lâu rồi không thấy cậu tới, Ông cụ đang ở trong phòng."

Sương Kha thấy bà đang nhìn mình khóe miệng hơi cong gật đầu chào hỏi, Trạch Hoắc Hàn có vẻ rất nôn nóng gặp người trong phòng kia, chưa nói được mấy câu với Thím Hà đã vội vàng đưa cô đi.



"Cốc cốc."

"Vào đi."

Đứng trước phòng, Trạch Hoắc Hàn giơ tay lên gõ nhẹ, vài giây sao bên trong căn phòng tiếng một người đàn ông có vẻ đã lớn tuổi nói vọng ra.



Anh qua sang nhìn Sương Kha nở nụ cười trấn an, nắm lấy tay cô mở cửa đi vào.



"Ông nội." Trạch Hoắc Hàn nhìn người đàn ông đang quay lưng lại với mình lớn tiếng gọi.



Ông cụ Trạch đang đứng bên cửa sổ dùng bình xịt tưới cây, nghe tiếng Trạch Hoắc Hàn sau lưng mình, ông tiếp tục tưới nốt chậu cây cuối cùng giọng ông có phần trách móc:

"Hoắc Hàn cháu nghĩ ông chỉ biết ở nhà ngồi chơi thôi sao? Tới cũng không gọi điện trước cho ông một câu?"


Đặt bình xịt trên tay xuống bàn, lúc này cụ Trạch mới quay lại nhìn mặt cháu trai, thái độ của ông chợt thay đổi khi thấy trong phòng xuất hiện thêm một người.



"Cô bé này là người cháu đã nói với ông đây sao?"

"Cô ấy là Sương Kha, bạn gái của cháu." Trạch Hoắc Hàn khi nói ra những lời này trên mặt tràn đầy hạnh phúc.





Anh cúi xuống nhìn cô nói tiếp: "Đây là ông nội của anh."

"Cháu chào ông." Ông nội? Sương Kha giờ mới để ý thầm quan sát ông cụ Trạch, tuy tuổi trẻ đã không còn hiện hữu trên khuôn mặt ông, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra Trạch Hoắc Hàn rất giống ông nội của mình.



"Cô gái ra ngoài cùng ông uống chén trà đi." Trạch Phong Vĩ im lặng chống gậy đi về phía trước, lúc đi ngang qua người cháu trai nhỏ giọng nói.



"Dạ." Sương Kha hiểu ý vòng qua người Trạch Hoắc Hàn, tới bên cạnh đỡ ông cụ Trạch ra bên ngoài.



.




Truyện Teen Hay

Trạch Hoắc Hàn đưa tay gãi đầu, nhìn hai người kia đi khuất xa tầm mắt, lẩm bẩm: "Ông nội mới thế mà đã quên đi sự tồn tại của mình rồi sao?"

Anh có chút cô đơn nhanh bước theo chân người đã bỏ lại mình.



"Thằng cháu kia của ông tính cách rất khó ưa, sau này cháu phải thay ông xử lý nó."

Những lời mới lọt vào tai khiến Trạch Hoắc Hàn cau mày, ông nội có phải đã quên kịch bản rồi không? Anh nhớ mình nói rất rõ ràng muốn ông nội giúp lấy lòng Sương Kha, mà những lời kia của ông khác gì đào hố chôn cháu trai mình.




"Ông nội à, tính cách cháu rất tốt, ông nhớ nhầm người rồi." Sợ rằng ông nội còn tiếp tục ở sau lưng mình nói xấu, Trạch Hoắc Hàn vội bào chữa cho mình.



"Cái thằng này đang chê ông đãng trí à?" Trạch Phong Vĩ trừng mắt với cháu trai, ông nói sai gì à? Nói khó ưa là còn giữ thể diện cho nó rồi đấy, làm gì có người cháu nào cả tháng không tới thăm ông nội mình.





Tình huống này Sương Kha chỉ biết bên cạnh cười trừ, không biết Trạch Hoắc Hàn có nhận ra không, khi ở bên cạnh ông nội anh ấy chẳng khác gì một đứa trẻ.



Ông cụ Trach lâu ngày chưa có người tới thăm nhất quyết muốn giữ cháu trai và cháu dâu tương lai ở lại dùng bữa, việc này đối với Sương Kha rất ngại từ chối, còn về phía dừng như có ý đồ Trạch Hoắc Hàn lại rất nhanh đã đáp ứng.



"Nghe nói cháu mới cùng con dâu ông cãi nhau, là vì Tiểu Kha à?

"Mẹ cháu rất cố chấp muốn giới thiệu cho cháu một cô gái cùng tầng lớp với mình."

Trạch Hoắc Hàn đưa mắt nhìn qua thấy Sương Kha đang ở bên cạnh Thím Hà phụ nấu nướng, yên tâm kể lại chuyện hôm trước cho ông nội nghe.



Trạch Phong Vĩ nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tính cách cháu và mẹ cháu khác nhau sao? Đâu phải cái gì cũng theo ý cháu được, phải từ từ."

Người con dâu này của ông đúng là có hơi bảo thủ, nếu cả hai cùng có thái độ kiên quyết như nhau, chẳng bao giờ có kết quả tốt cả.



Trạch Hoắc Hàn mệt mỏi: "Mẹ cháu mắt rất cao, đâu cần biết Sương Kha có tốt hay không, chỉ cần sinh ra trong gia đình không tốt là mẹ cháu đã đánh trượt rồi."

Anh chỉ muốn sống bên người con gái mình yêu, tại sao lại nhiều thử thách chông gai tới vậy? Hạnh phúc không phải là điều mỗi người luôn hướng tới hay sao? Tiền bạc địa vị chỉ là lớp áo mặc bên ngoài, bên trong có bao nhiêu đau khổ ai hay biết.



So với mặt một chiếc áo đẹp để mọi người chiêm ngưỡng, anh thích một cuộc sống bình dị hơn..