Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật

Chương 25: Huyết Sắc Đường Quả - Kẹo Ngọt Màu Máu




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Kì Thời không biết cách nghĩ trong lòng chú hề, cậu nhìn sang phía anh, thấy ánh đèn ấm áp rọi lên người anh cùng tiếng ồn ào náo nhiệt cách đây không xa.

Tính cách của bản thân cậu không thích sự náo nhiệt, lúc thường ngày nhìn đám đông qua lại cũng coi như là hưởng thụ cuộc sống, nhưng hôm nay có chú hề ở phía sau, cậu chỉ muốn dắt anh ra ngoài dạo vài vòng.

Lúc đi dọc bờ sông, Kì Thời chợt nhớ lại lúc vừa bắt đầu hệ thống có nói với cậu rằng chú hề thích sự ấm áp, lúc đó thân anh tại phù thế, thế gian này đầy huyên nào, nhưng Công Viên Giải Trí lại tịch mịch, hoang vắng, không có chút hơi thở sự sống nào.

★★phù thế tựa phù sinh, trôi nổi, lênh đênh, đau lòng thay.

Mà giờ đây nhìn đối phương yên lặng cúi đầu ăn sơn tra, kèm theo ánh đèn vàng hắt lên người càng làm tăng thêm một sự ấm áp mơ hồ, cậu chỉ cảm thấy chú hề lạnh lùng ít nói lúc trước đã nhiễm lên vài phần khói lửa, có lẽ sự ấm áp mà anh muốn có cũng có thể tìm thấy được trong chốn phàm trần sôi nổi này.

Nghĩ đến đây, gió thổi tóc mái cậu vén ra sau, đôi mắt càng thêm dịu dàng.

Con đường nhỏ bên bờ sông vừa hẹp lại dài, lúc đi bộ có thể xem như dạo quanh hóng gió, nhưng đi lâu rồi thì sẽ cảm thấy lạnh, chân cũng sẽ mỏi.

Kì Thời đi bộ dọc theo con đường về nhà, cậu đi ngang qua một quảng trường, thời gian vẫn còn sớm, bên trong quảng trường có rất nhiều đèn, mọi người đang vui chơi, ngồi nghỉ tạo thành từng nhóm nhỏ, người đông nhưng không tập trung lại một chỗ, bên cạnh quảng trường là một con đường ẩm thực, mùi thơm bay trực tiếp vào mũi khơi gợi lên con sâu thèm ăn trong bụng dạ mỗi người.

Kì Thời đã ăn tối rồi, vừa nãy cũng đã uống thêm một ly nước nên không cảm thấy đói, chỉ ngồi trên băng ghế đá công cộng được bố trí cho mọi người ngồi nghỉ chân, rồi nhìn ngắm nhóm người ở quảng trường vui chơi.

Lúc nãy, Kì Thời đã phát hiện ra chú hề, nên bây giờ anh cũng không phải chạy đi trốn nữa, chỉ yên lặng đứng bên Kì Thời quan sát xung quanh, sau đó lại dời ánh mắt sang, chăm chú nhìn cậu thanh niên.

Kì Thời có thể nhìn thấy chú hề nhưng những người khác thì không, khi có một chàng trai dịu dàng lại đẹp trai xuất hiện ở nơi đông người thì sẽ không tránh khỏi việc bị bắt chuyện, bọn họ không nhìn thấy chú hề đang đứng cạnh Kì Thời nên liền cho rằng cậu đến đây một mình, trái tim nóng lên vội xin thông tin liên lạc.

Thời đại bây giờ rất cởi mở, mọi người cũng đã quen với cảnh các cặp đôi nam nam nắm tay nhau trên đường nên cũng chẳng thấy có gì kì quái cả, ngoại trừ một số nữ sinh đến xin thông tin liên lạc ra thì còn có thêm một số thanh niên, sinh viên đại học nữa, bởi vì có thiện cảm với Kì Thời nên lúc nói chuyện cứ luôn tươi cười xán lạn, còn biết dỗ ngọt khiến người vui vẻ.

Chú hề đứng yên bất động nhìn đám người cứ đi qua đi lại trước mặt Kì Thời, anh rất ít nói, chiếc mặt nạ vỡ nửa hoàn toàn không che giấu nổi đôi mắt đen trầm của anh.

Cái bóng dưới chân chú hề càng đậm màu hơn khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của những người đến bắt chuyện kia, ánh sáng của đèn bị nó che khuất một nửa, nhưng quảng trường có trồng rất nhiều cây nên chẳng có ai có thể nhận ra sự dị thường này.

Người khác không nhận ra được hơi thở nguy hiểm nhưng Kì Thời lại phát hiện ra ngay sự bất thường của chú hề, cậu khước từ những người muốn xin thông tin liên lạc, chờ đến khi xung quanh tĩnh lặng như cũ thì ngẩng đầu lên hỏi chú hề: "Làm sao vậy?"

Chú hề đang đứng, Kì Thời thì ngồi trên ghế đá, lúc nhìn anh thì cậu phải ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt ôn hòa như nước đó có ánh sáng, có bóng cây rung chuyển, còn có cả hình bóng của anh nữa.

Cao lớn, đeo mặt nạ, tàn tật.

Dù là lúc làm nhân loại hay lúc làm chú hề thì anh cũng chưa bao giờ là người giỏi ăn nói, tính tình u ám không giống nam sinh đại học rực rỡ khi nãy, cũng chẳng thể nói ra những lời ngon ngọt dỗ dành người.

Yết hầu anh lăn lộn, rũ mắt nhìn Kì Thời, thẳng thắn nói: "Đừng ở cùng với bọn họ."

Lời nói bá đạo lại không có lý lẽ.

Cái bóng dưới chân chú hề giương nanh múa vuốt với người qua đường, muốn xua đuổi mỗi một người đến gần Kì Thời, nhưng người qua đường chỉ cảm thấy trước mắt sượt qua một trận gió, sau đó thì chẳng còn gì nữa.

Ngoại trừ Kì Thời, không có ai có thể nhìn thấy chú hề, cái bóng đen hung dữ đó thấy không có ai để ý đến mình thì liền muốn rời khỏi bản thể, đi tìm mấy tên đáng ghét vừa xin thông tin liên lạc của Kì Thời để cắn chúng vài phát, nhưng lúc này Kì Thời lại ở bên cạnh chú hề, chú hề giẫm lên cái bóng nên nó không đi được.

Cái bóng mất hứng, cuộn lại dưới chân chú hề, không chuyển động nữa.

Nghe chú hề nói vậy, cậu đưa chiếc điện thoại trống rỗng cho anh: "Không có kết bạn với bọn họ, những người đến xin thông tin liên lạc vừa nãy tôi đều từ chối hết rồi."

"Cho nên, lúc nãy anh không vui đúng không?"

Kì Thời nhiệt tình hỏi.

Chú hề mím đôi môi tái nhợt không trả lời.

Thấy bộ dạng này Kì Thời làm sao mà không hiểu chứ, cậu mỉm cười, trêu đùa nói: "Nhưng nói không chừng một ngày nào đó tôi gặp được người mà mình thích thì chúng tôi sẽ ở bên nhau."

Kì Thời chọc ghẹo chú hề.

Đây là lần đầu tiên chú hề nghe Kì Thời nói cậu thích cái gì đó, cho dù chỉ là giả thiết nhưng từ trước đến nay cái từ này hoàn toàn xa lạ với chú hề.

Thích là gì?

Ý nghĩa nổi bên ngoài chính là sinh ra thiện cảm và tính chiếm hữu đối với một người hay một vật nào đó.

Nếu như Kì Thời trước mắt này thích một nhân loại nào đó, rồi sinh ra tình cảm và lòng chiếm hữu, sau đó sống chung và cười đùa với một người nào đó thì sẽ là khung cảnh như thế nào?

Chú hề không nghĩ và cũng chẳng muốn nghĩ đến, vì anh vĩnh viễn sẽ không cho phép loại việc đó xảy ra.

Giọng chú hề trầm trầm, anh nói: "Không được thích."

Kì Thời hỏi ngược lại: "Tại sao?"

"Phải mãi mãi bầu bạn bên tôi."

Kì Thời lại cười, bị lý do của chú hề chọc cười: "Thích và bầu bạn đâu có xung đột với nhau."

Làm sao mà không xung đột.

Chú hề nghĩ, trên người cậu thanh niên này cái gì cũng là của anh, ngay cả trái tim đang đập cũng vậy, cho nên đương nhiên là cậu không thể thích người khác rồi.

Chỉ có thể là anh, chỉ có thể thích anh.