Sổ Tay Công Lược Vạn Người Mê

Chương 122: Công lược thiếu tá lãnh khốc (12)




Edit: Aya Shinta

Beta: Kỳ Vân

Nhưng ngay lập tức, Mộng Nhã cảm thấy một luồng không khí mát mẻ đang lan ra từ sâu trong dây thần kinh.

Mang theo mùi vị quen thuộc.

Là dịch dinh dưỡng!

Đây là dịch dinh dưỡng lúc trước Lục Minh đưa cho cô!

Lẽ nào Lục Minh biết cái gì rồi?

Mộng Nhã đã không kịp đoán nữa.

Cô làm bộ mình sắp té xỉu.

Sau đó thể lực không chống đỡ nổi ngồi xuống dưới đất.

"Thủ trưởng... Tôi..."

"Cô làm sao?"

"Đầu tôi rất choáng."

"Không sao, tôi hỏi cô cứ trả lời là được. Trả lời xong, cô sẽ quên đoạn đối thoại này đi."

Cuối cùng Mộng Nhã cũng đã biết Thiếu tướng cho mình uống thuốc gì!

Hóa ra đây là thuốc của cảnh sát dùng để thẩm vấn phạm nhân.

Có điều tất nhiên là đã được cải tiến, thuốc này còn có thể làm cho cô quên đi những gì đã xảy ra trước đó.

**

Cô lập tức biết được hiệu quả của loại thuốc này.

Mộng Nhã ngoan ngoãn tựa vào trên tường, rũ đầu: "Vâng, thủ trưởng."

"Lần này cô làm nhiệm vụ là nghe theo mệnh lệnh của ai?"

"Bởi vì Đại đội trưởng xuất chiến, chúng tôi nghe mệnh lệnh của Trương Đại đội trưởng."

"Rất tốt, vậy tổng cộng điều động bao nhiêu người?"

"Tổng cộng mười tám người."

"Trừ cô ra còn có ai sống sót không?"

"Không... không có."

"Vậy tại sao tôi không thấy thi thể vị hôn phu của cô - Lý Minh?"

"Bởi vì anh ấy bảo vệ tôi, dùng bom đem mình và tang thi đồng quy vu tận."

Khi Mộng Nhã nói câu này, đôi mắt đỏ ngầu.

Trên gương mặt đều là nước mắt.

"Tôi... Tôi có lỗi với anh ấy."Thủ trưởng gật gù, tiếp tục hỏi: "Vậy cô có phát hiện ra chuyện khác thường gì không?"

Trong lòng Mộng Nhã nhảy lên một cái thật mạnh.

"Chuyện khác thường?!" Lẽ nào là những tang thi cấp cao có ý thức kia?

Đúng, hầu như những tang thi kia đều đứng ôm cây đợi thỏ.

Hoàn toàn có thể phân biệt ra được bọn họ thoa lên người để cách trở mùi huyết dịch.

Chỉ có điều tang thi còn tồn tại bản tính --

Ai phát ra âm thanh trước thì cắn kẻ đó.

**

Thủ trưởng dụ dỗ từng bước: "Đúng, cô có phát hiện ra gì hay không?"

Mộng Nhã ngẩng đầu lên.

Trong đôi mắt đào hoa diễm lệ chỉ đầy mờ mịt.

"Không có."

"Tôi không biết."

"Thật sự không có gì khác thường cả."

"Nếu không có Thiếu tá, tôi đã chết rồi."

Thủ trưởng nhìn ánh mắt của cô, không giống như là đang nói dối.

Huống chi đã uống thuốc này, muốn nói dối thì cũng phải nhìn xem mình có năng lực đó hay không. Nếu không có phát hiện gì, vậy thì cũng có thể giữ lại một mạng cho cô ta.

**

Mộng Nhã mới ra khỏi cửa phòng làm việc của thủ trưởng.

Ngay lập tức bị Đại đội trưởng chặn ở cửa.

"Mộng Nhã, nha đầu, không có sao chứ?"

Mộng Nhã vừa mới khóc, vào lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã trắng bệch.

Chỉ là khóe mắt có một vệt ửng hồng.

Đặc biệt mê người.

"Không có chuyện gì, Đại đội trưởng... huhu..."

Ở trong chiến đoàn này, Đại đội trưởng giống như người cha của cô vậy.

Đặc biệt chăm sóc cô.

Nhưng lúc huấn luyện cũng rất nghiêm khắc, hoàn toàn không bởi vì cô là một cô gái mà nhân nhượng.

Đại đội trưởng vỗ vỗ lưng Mộng Nhã an ủi: "Không có chuyện gì, đều qua rồi."

"A Minh... A Minh... Anh ấy..."

Vừa vặn Lục Minh đi ngang qua bên cạnh.

Hắn vẫn không yên lòng cho Bạch Mộng Nhã, sợ rằng cô sẽ bị ông già kia giết chết.

Thật ra chính hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại để bụng tới một cô gái chỉ mới quen biết có một ngày như thế.

Nhưng trong từ điển của Lục Minh không có chữ "tại sao."

Hắn muốn tới nhìn cô thì cứ vậy mà làm theo thôi.

Không nghĩ tới lại nghe được cô gọi tên của mình.

"A Minh?"

Lục Minh cảm thấy hai chữ này đặc biệt thần kỳ.

Thần kỳ đến mức làm lòng hắn nhảy lên một cái.

Bỗng nhiên có một loại gọi là "Hormone" từ trong đầu lan truyền ra.

Phải biết rằng, hai mươi bảy năm qua, thậm chí hắn cũng không biết cái cảm giác này là gì!

Hắn nhanh chóng chạy đi.

Cũng không có ai nhìn thấy cả.