Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi

Chương 7




Phương Hoa bị thương rất nặng, trên ngực có ba vết thương do móng vuốt cào, từ bả vai đến dưới thắt lưng, da thịt bị lật ra hết, sâu tới tận xương.

Hô hấp của Phương Dung cứng lại, “Người hôm nay cứu tôi là cậu đúng không?”

Tách! Tách tách!

Một giọt chất lỏng nóng bỏng rơi xuống mặt, Phương Dung khó mà kiềm chế nổi.

Phương Hoa không nói gì. Nó vươn cánh tay không bị thương ra, lau nước mắt cho Phương Dung, “Sao anh lại khóc?”

Đối với nó mà nói, nước mắt là một thứ xa lạ. Chất lỏng nóng bỏng này khiến nó không biết phải làm sao, càng không biết phải làm gì để an ủi Phương Dung?

“Tôi không có khóc.” Phương Dung dụi dụi mắt, lấy cái hòm thuốc ở trong ngăn tủ ra. Bởi vì tính chất công tác đặc biệt của nhân viên chăm sóc, ít nhiều gì thì cũng sẽ bị trầy xước, vì thế hòm thuốc là thứ ắt không thể thiếu trong nhà.

“Cậu nằm xuống đi. Tôi bôi thuốc cho cậu.” Phương Hoa bị thương rất rất nặng, cánh tay còn bị răng nanh cắt đứt hết một miếng thịt. Nó vẫn còn quá nhỏ, chưa có kinh nghiệm chiến đấu, lúc đối mặt với dã thú khác nhất định phải chịu thiệt.

Nhưng nó vẫn im lặng chịu đựng tựa như một đứa con nít ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, cực kỳ chọc người thương yêu.

“Có hơi đau. Cậu kiên nhẫn một chút nhé.” Bởi vì lực phá hoại của thú nhân có hơi mạnh, Phương Dung sợ nó chịu không nổi mà phá hư đồ dùng trong nhà nên mới đặc biệt nhắc nhở.

Phương Hoa rất ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, chỉ lộ ra thân trên trần trụi. Nó rất gầy rất trắng, làn da non mịn bóng loáng tựa dư làn da của một đứa con nít vừa mới sinh, lại còn mang theo màu phấn hồng, xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo, bả vai tròn trĩnh khẽ run run.

Phương Dung đổ cồn ra khử trùng vết thương, phần thịt lật ra nổi đầy bọt khí. Cậu lại dùng cồn sát trùng thêm một lần nữa.

Bởi vì muốn rửa cho sạch, nên không tránh khỏi việc phải dùng sức vạch phần thịt ra để rửa vào bên trong vết thương. Đụng tới thịt nhất định sẽ đau, Phương Hoa không chịu nổi liền dùng tay nắm chặt hai bên thành giường, mặt lộ vẻ đau đớn, nhưng nó vẫn không kêu lên, để mặc cho Phương Dung an bài, ngoan đến mức làm cho người ta cảm thấy chua xót.

Vết thương kia thật sự quá rộng, lại kéo từ vai phải xuống tận hông trái, máu chảy ra rất nhiều, cần phải khâu lại.

Phương Dung không có kỹ năng chuyên nghiệp như vậy, nhưng lại không thể đưa Phương Hoa tới bệnh viện. Nếu để nó đi ra ngoài thì sẽ bị người ta bắt đi mất.

“Làm sao đây? Cậu chảy nhiều máu quá. Lại có một ít thịt hoại tử phải cắt nữa.” Cậu luống cuống tay chân.

Vết thương của Phương Hoa đã kéo dài lâu lắm rồi, hơn nữa trong móng vuốt của thú nhân có độc, khiến vết thương bị mưng mủ, một vài phần thịt đã bị thối. Hơn nữa, vì để vết thương không chảy máu, Phương Hoa đã đè ép miệng vết thương, khiến diện tích thịt bị hoại tử càng lớn hơn, không hề dễ xử lý.

Phương Dung dùng bật lửa nướng con dao gọt hoa quả hòng khử trùng tiêu độc, trong khi trái tim đập bùm bùm, hoảng đến luống cuống tay chân, sắp sửa làm lại lui bước, “Làm sao đây? Tôi không dám.”

Ngược lại Phương Hoa giống như đang an ủi mà nắm chặt lấy tay cậu, khống chế tay cậu, từng bước từng bước kéo gần lại ngực mình. Trong toàn bộ quá trình, nó đau đến mức phải cắn chặt răng, dừng sức ghì lấy tay của Phương Dung. Sức của thú nhân rất lớn, Phương Dung yên lặng chịu đựng.

Chờ đến khi cắt bỏ hết phần thịt thối đi, cả người nó đều ướt đẫm, phần tóc mái màu bạc dán sát vào trán, chóp mũi động đậy, không còn sức để mà giơ dao lên nữa.

“Giúp tôi với.” Nó nhìn Phương Dung, lộ vẻ tràn ngập hy vọng và tín nhiệm.

Trên tay Phương Dung đầy máu, mồ hôi trên trán chảy xuống tận cổ nhưng cậu không dám lau đi, toàn tâm toàn ý đều đặt lên hết miệng vết thương kia. Đây đều là do cậu nên mới bị thương, nếu không phải vì cậu, Phương Hoa sẽ không bị…

Hiện giờ cậu lại y như một đứa nhỏ phải chịu ủy khuất, vừa khóc vừa gào, yêu cầu Phương Hoa một đứa nhỏ thực thụ cầm dao.

Mũi Phương Dung chua xót, nước mắt càng lúc càng mất khống chế mà rơi xuống, tầm mắt mông lung, chỉ mơ hồ thấy Phương Hoa đang nhìn cậu không chớp mắt, không an ủi, cũng không vuốt ve, nó chỉ nhìn như thế, giống như không biết nên làm cái gì bây giờ?

“Tôi không có khóc. Tôi không có khóc thực mà.” Phương Dung bị cậu nhìn tới phát ngại, nhanh chóng lau sạch nước mắt, thuận tay cầm kim chỉ ở trên bàn lên. Cây kim kia quá mảnh, cậu xỏ chỉ bao nhiêu lần cũng không xỏ vào được, vẫn là do Phương Hoa nắm chặt lấy tay cậu, ổn định lại nỗi bối rối trong lòng thì mới xỏ được chỉ vào rồi khâu lại miệng vết thương dữ tợn kia.

Chờ ba miệng vết thương kia đã được khâu hoàn tất rồi, cả hai người đều không còn sức lực mà nằm soài lên giường, qua một hồi lâu mới có sức mà ngồi dậy.

Phương Dung dọn dẹp công cụ chữa bệnh, lại dùng băng gạc băng từng tầng từng tầng cho nó, y như cái bánh chưng. Bởi vì bị thương ở ngực, lúc băng bó phải quấn toàn bộ lưng, mỗi lần băng bó không khỏi cách nó rất gần.

Phương Dung có thể ngửi được mùi mồ hôi và mùi tanh trên người nó. Mùi mồ hôi là do đau quá mà đổ mồ hôi, còn mùi tanh là do máu trên miệng vết thương kia.

Ngoài ý muốn chính là cậu cảm thấy mùi kia rất dễ ngửi, trộn lẫn với mùi cồn, mùi hương tươi mát của thiếu niên và mùi vị hormone trong thời kỳ trưởng thành.

Lại nói tiếp, ở tuổi này của Phương Hoa, dựa theo phép tính của thú nhân thì nó đã là thiếu niên rồi, thêm hai năm nữa thôi là có thể cưới vợ sinh con. Đáng tiếc, bởi vì từ nhỏ đã bị nhốt nuôi trong lòng nên tính cách bị thay đổi, có lẽ ngay cả bản thân nó cũng chưa biết sau này sẽ phải làm gì đâu.

Phương Dung không hỏi nó sau khi vết thương lành rồi thì nó có bỏ đi không, cậu chỉ quan tâm tới hiện tại, ít nhất thì bây giờ Phương Hoa vẫn ở đây.

Trên chăn đều là cồn và máu. Phương Dung muốn thay chăn, nhưng nghĩ hôm nay Phương Hoa chắc đã mệt muốn chêt rồi, nên không thay nữa.

Phương Hoa rất hiểu chuyện. Nó dịch người vào bên trong, chừa ra một vị trí cho Phương Dung nằm rồi mới bắt đầu ngủ.

Phương Dung sợ đè lên vết thương nên không chịu nằm lên, “Cậu ngủ đi. Tôi chưa buồn ngủ.” Cậu lại tìm cho mình một cái cớ, “Tôi muốn viết nhật ký, viết xong mới ngủ, cậu ngủ trước đi.”

Có lẽ Phương Hoa đã mệt lắm rồi, nó kéo chăn lên tận mũi, hít vào một hơi thật sâu rồi mới thỏa mãn mà ngủ. Không hề có tâm cảnh giác của dã thú, cũng không hề cảm thấy xa lạ mà đề phòng, nó tựa hồ rất an tâm ở nơi này nên ngủ rất say, trong lúc ngủ mơ còn mỉm cười.

Mái tóc bạc dưới ánh đèn bàn hơi sáng lên, đầu nghiêng nghiêng ngoài ý muốn có vẻ rất đáng yêu. Ngũ quan của Phương Hoa rất tinh xảo lại lập thể, dưới ánh đèn càng rõ ràng hơn, giống như búp bê thủy tinh bán trong suốt vật, không hề có một chút tì vết.

“Phương Hoa, cậu nhất định là món quà mà ông trời tặng cho tôi.” Đây là câu cuối cùng mà Phương Dung viết xuống nhật kí.