Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông

Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông - Chương 25




Lộ Tấn ngồi trên sofa xem ti vi rất đại gia, còn chưa đến mười phút, bếp bên kia đã gọi: "Ăn cơm đi!"



"Nhanh thế à?" Lộ Tấn ung dung đứng dậy, khoanh tay đi thong thả đến nhà ăn, nhìn thấy hai đĩa mì Ý lẻ loi đặt ở trên bàn ăn, lông mày nhíu lại: "Đây là cái trò đùa quỷ quái gì?"



"Mì Ý đấy!"



"Tôi biết đây là mì Ý", Lộ Tấn vẫn chưa hết hi vọng, thỉnh thoảng lại liếc vào phòng bếp: "Đồ ăn kiểu Pháp của tôi đâu?"



Cố Thắng Nam bưng hai chiếc dĩa từ trong phòng bếp đi ra, nhét một chiếc vào tay anh ta, sau đó cô không thèm quan tâm đến Lộ Tấn nữa, tự mình ngồi xuống cạnh bàn ăn cắm đầu ăn lấy ăn để.



"Đồ ăn kiểu Pháp của tôi..."



"..."



"Đồ ăn kiểu Pháp



Anh ta đứng bên cạnh cô, không ngừng niệm chú siết vòng kim cô.



Cố Thắng Nam ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh khẳng định là anh sẽ không ăn đĩa mì Ý này?"



"Khẳng định, tôi chỉ cần đồ ăn kiểu Pháp".



Cố Thắng Nam hoàn toàn không định khuyên nhủ anh ta, cô giật ngay đĩa mì của anh ta lại: "Vậy tôi sẽ ăn giúp anh đĩa này, tối nay anh nhịn đói vậy".



Cô vừa mới chuẩn bị trút đĩa mì vào đĩa của mình thì người đàn ông này đã đè tay cô lại nhanh như chớp. Anh ta nhìn cô ai oán, cô nhìn lại với ánh mắt gọi đòn.



Sau hai giây chiến đấu bằng ánh mắt, Lộ Tấn cắn răng giành lại đĩa mì Ý của mình, kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi xuống, ăn miếng đầu tiên, đồng thời vẻ mặt đã biến từ cực kì miễn cưỡng thành cực kì hưởng thụ.



Không quá năm phút, đĩa mì của anh ta đã bị ăn sạch. Cố Thắng Nam liếc nhìn chiếc đĩa cực kì sạch sẽ của anh ta, hết sức hoài nghi anh ta đã bưng đĩa lên liếm một lượt trong lúc cô không chú ý.



Cố Thắng Nam còn đang nhìn trộm chiếc đĩa sạch sẽ đến mức đáng sợ của anh ta, đột nhiên cổ tay cô đã bị anh ta tóm lấy. Cố Thắng Nam giật nảy, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta kéo đứng lên.





"Tôi còn chưa ăn xong!" Cố Thắng Nam kháng nghị, anh ta ngoảnh mặt làm ngơ.



Mắt thấy anh ta sắp kéo mình ra đến cửa, Cố Thắng Nam thắc mắc: "Đi đâu?"



"Cùng tôi đến bệnh viện thăm Mạnh Tân Kiệt".



Cố Thắng Nam quay đầu lại xem đồng hồ treo tường: "Sắp mười giờ rồi, hết giờ thăm hỏi từ lâu rồi".



"Hôm nay tôi tháo bột, chẳng mấy khi động lòng từ bi, nói sẽ đến thăm hỏi hắn, nhưng thằng cha này không những không cảm kích mà còn dùng trăm phương ngàn kế để ngăn cản không cho tôi đến thăm. Chắc chắn phải có vấn đề gì đó".




Cố Thắng Nam vội bám chắc vào cửa, mặc kệ anh ta kéo thế nào cũng không chịu dời chân nửa bước: "Lộ Tấn! Bây giờ tôi hoàn toàn có lí do để nghi ngờ anh thích cậu trợ lí của mình. Người ta có vấn đề gì thì cũng mặc kệ người ta, chẳng lẽ anh còn định đến bệnh viện bắt quả tang?"



Lộ Tấn sửng sốt quay lại nhìn cô, ánh mắt cực kì nguy hiểm: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Tóm lại cô có đi cùng tôi hay không?"



"Một mình anh đi là được! Ngày mai tôi còn phải đi làm, muộn lắm rồi, tôi không muốn đi ra..."



Cố Thắng Nam còn chưa nói xong, đột nhiên Lộ Tấn bước tới sát bên người cô. Cố Thắng Nam cả kinh, lập tức đổi giọng: "Anh định làm gì?"



Anh ta nhìn cô một cái lạnh nhạt, trong lúc Cố Thắng Nam còn đang suy đoán xem anh ta muốn làm gì, đột nhiên anh ta cúi người xuống, một tay tóm cánh tay cô, tay kia vòng qua sau gối cô, không nói không rằng vác cô lên vai.



Chiều cao một mét bảy ba, tuổi hai tám phẩy tám, lần đầu tiên một người phụ nữ bị người khác vác lên vai thoải mái như vậy, Cố Thắng Nam kinh hoàng không nói được gì cũng không có gì đáng trách.



Đến tận lúc bị vác ra khỏi cửa nhà, Cố Thắng Nam mới tìm lại được âm thanh của mình: "Này! Này này! Này này này!"



Để mặc cô thoải mái phản đối, từ đầu đến cuối Lộ Tấn vẫn không nói không rằng, đến tận lúc vác cô đi vào thang máy.



***



Lần trước mình bị người khác đưa tới khách sạn bắt gian, lần này lại bị người khác dẫn tới bệnh viện bắt gian, Cố Thắng Nam còn đang cảm thán sự đời biến đổi thì xe đã chạy vào cổng bệnh viện.




Dù đã đi theo anh ta vàhang máy tầng trệt khu điều trị nhưng Cố Thắng Nam vẫn không quên tấn công anh ta: "Đã hết giờ thăm hỏi, chắc chắn anh không thể vào được".



Lộ Tấn chỉ lạnh nhạt liếc cô, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.



Cố Thắng Nam nhanh chóng được biết nguyên nhân tại sao anh ta lại chắc chắn mình có thể đi vào phòng bệnh như vậy, thì ra anh ta là một ông chủ nhân đạo hơn cô tưởng nhiều, cậu trợ lí của anh ta đã được chuyển sang nằm phòng VIP.



Đi vào phòng bệnh giống như đi vào một căn hộ cỡ nhỏ, trong phòng khách có đủ các loại đồ gia dụng - Cố Thắng Nam không ngừng than thở - thậm chí còn có tiếng nhạc sàn vang lên từ phòng ngủ.



Cô không thể không thăm dò Lộ Tấn bên cạnh: "Trợ lí của anh mở pạc ty trong bệnh viện à?"



Lộ Tấn ra hiệu cho cô im lặng, sau đó vẫy tay gọi cô đi theo anh ta vào phòng ngủ.



Đi tới ngoài cửa phòng ngủ, Cố Thắng Nam đang định đẩy cửa đi vào thì lại bị anh ta ngăn lại. Lộ Tấn vừa ra hiệu cô đừng lên tiếng, vừa nhẹ nhàng hé mở cửa phòng ra.



Nhìn qua khe cửa vào trong phòng, Cố Thắng Nam lập tức cả kinh suýt nữa rụng mất cằm.



Chỉ thấy một phụ nữ mặc đồ y tá đang nhảy múa ở cuối giường bệnh theo tiếng nhạc, còn cậu trợ lí thì nằm yên trên giường bệnh, đôi mắt nhìn người phụ nữ đó chằm chằm.



Người phụ nữ bỏ chiếc mũ y tá xuống, Cố Thắng Nam giật mình: Người phụ nữ này sơn móng tay cùng màu với Từ Chiêu Đễ.




Người phụ nữ lẳng lơ hất tóc, Cố Thắng Nam lại giật mình: Người phụ nữ này có mái tóc quăn dài giống như Từ Chiêu Đễ.



Người phụ nữ hất chân vẩy chiếc giày cao gót ra, Cố Thắng Nam không còn giật mình nữa, cô đã khẳng định được thân phận của người phụ nữ nhảy thoát y này chính xác một trăm phần tr



Từ Chiêu Đễ tháo móc đeo tất.



Từ Chiêu Đễ bắt đầu kéo khóa chiếc áo y tá xuống.



Ngay cả đứng cách xa như vậy, một người phụ nữ như Cố Thắng Nam nhìn thấy cảnh này mà huyết áp cũng vẫn tăng vọt, khó trách bệnh nhân Mạnh Tân Kiệt đang nằm trên giường bệnh quan sát ở cự li gần lại lặng lẽ trào máu mũi.




Một giây trước khi Từ Chiêu Đễ cởi sạch bộ đồ y tá, Cố Thắng Nam đã đưa tay che mắt Lộ Tấn lại.



Đến tận lúc kéo Lộ Tấn ra khỏi phòng bệnh, nhịp thở của Cố Thắng Nam vẫn còn chưa trở lại bình thường. Trái lại Lộ Tấn lại mặt không đỏ, tim không đập, thậm chí còn khinh thường cô: "Cô lại xấu hổ đỏ mặt thế cơ à?"



"Nửa đêm thấy một tiết mục kích thích như vậy, có đỏ mặt cũng là chuyện rất bình thường". Cố Thắng Nam che hai má, ngước mắt nhìn anh ta: "Còn anh, có phải anh thật sự có vấn đề về xu hướng giới tính không? Nhìn thấy một người phụ nữ ngực to eo thon chân dài, nếu là đàn ông bình thường thì tuyệt đối sẽ không phản ứng giống như anh bây giờ".



"Ngực to? Eo thon? Chân dài?" Lộ Tấn ngẫm nghĩ lời cô nói, đột nhiên quay sang quan sát cô như đang đánh giá.



Cố Thắng Nam cảnh giác lui lại một bước, chỉ thấy anh ta yên lặng một lát như đang suy nghĩ gì đó, sau đó đột nhiên hỏi cô: "Vừa rồi người phụ nữ đó cũng được coi là eo thon chân dài à? Tại sao tôi lại thấy chân còn không dài bằng cô, eo không thon bằng cô? Còn ngực..." Ánh mắt như máy scan của anh ta lập tức quét về phía ngực Cố Thắng Nam.



Cố Thắng Nam vội bắt chéo hai tay che trước ngực nhưng vẫn muộn một bước, lúc này Lộ Tấn đã scan được thông tin anh ta cần, thản nhiên thu ánh mắt lại và đưa ra kết luận: "Ngực thì quả thật to hơn cô không ít. Không đúng, là rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều..."



Cố Thắng Nam bị tấn công.



Ôm chặt ý nghĩ Tuyệt đối không thể để người đàn ông này nhìn thấu linh hồn đã bị tấn công thủng lỗ chỗ của mình", Cố Thắng Nam vẫn duy trì tư thế hai tay che ngực, vênh mặt thật cao nhìn anh ta, lại phát hiện trước mặt anh ta, chiều cao một mét bảy ba của mình hoàn toàn là đồ đệ gặp sư phụ, đành phải chuyển sang dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự cao thâm của mình: "Nông cạn!"



Lộ Tấn đút hai tay vào túi quần, lại đi vòng qua người cô ra ngoài: "Tôi không khen cô ta thì cô nói khuynh hướng của tôi có vấn đề, tôi khen cô ta thì cô lại bảo tôi nông cạn".



Cố Thắng Nam nhìn bóng lưng anh ta, suy nghĩ một chút, sau đó lặng lẽ kéo cổ áo mình ra, lặng lẽ ngó vào trong cổ áo một chút. Thôi được, sự thật rành rành ra đó, Cố Thắng Nam không thể không thừa nhận những gì anh ta nói đều là lời nói thật.



Sáng sớm hôm sau lại phải dậy sớm đi làm, Cố Thắng Nam mặc quần bò áo phông trắng như thường lệ, xỏ chân vào đôi giầy thể thao chuẩn bị lao ra khỏi nhà, đột nhiên cô dừng lại.



Trong đầu thoáng hiện lên câu nói của người nào đó: To hơn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều...



Hai từ "rất nhiều" này quấn chặt lấy Cố Thắng Nam như ác mộng. Cô suy nghĩ một chút rồi quay đầu chạy vào phòng ngủ, lục tung đồ đạc, cuối cùng tìm được chiếc áo "Victoria's secret" ở góc trong cùng của tủ quần áo.



Một lát sau, đã mặc Victoria's secret, Cố Thắng Nam nhìn chiếc áo lót thể thao vừa cởi ra trên tay, đấu tranh tư tưởng một hồi, mang cảm giác cực kì tội lỗi như một người đàn ông thi trúng giải nguyên vứt bỏ người vợ hiền bao năm cùng chung đói khổ, cô nhắm mắt lại, ném chiếc áo lót thể thao đã đi cùng mình gần hai năm này vào trong thùng rác.