Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông

Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông - Chương 37




Vì vậy, Cố Thắng Nam vừa mới ra khỏi nhà chưa được ba phút đã bị lôi trở lại.



Cửa đóng lại sầm một tiếng, mặc dù trên gương mặt Lộ Tấn vẫn không có biểu hiện gì như cũ, nhưng rõ ràng anh ta vừa thở phào nhẹ nhõm. Cố Thắng Nam quan sát anh ta, lại nhìn ra ngoài qua lỗ quan sát trên cửa, người đẹp đó không hề đuổi theo qua bên này.



Cố Thắng Nam lập tức khoanh tay nhìn về phía Lộ Tấn, làm động tác bình tĩnh quan sát: "Bây giờ có thể nói rồi chứ?"



"Cô gái đó", Lộ Tấn chỉ ra ngoài cửa, có vẻ anh ta rất kiêng kị: "Là hàng xóm của anh khi anh ở Sydney, năm mười bốn tuổi cô ấy đã tuyên bố sẽ lấy anh, khi đó cả mẹ anh và bố mẹ cô ấy đều cho rằng đó là lời trẻ con nói đùa cho vui, không ngờ cô ấy lại làm thật. Thậm chí vào sinh nhật hai mươi tuổi, cô ấy còn..." Nói tới đây, đột nhiên Lộ Tấn dừng lại rồi chuyển qua chuyện khác: "Nếu không phải hôm qua anh nhận được tin lão già chết tiệt đó nhập viện nên gọi điện thoại về Sydney nói chuyện này với mẹ anh thì con bé này cũng không biết địa chỉ của anh ở Trung Quốc. Phải biết rằng anh đã trốn cô ta được ba năm rồi, không để cô ta tìm được anh".



Cố Thắng Nam nghe mà thấy đầu óc quay mòng mòng, chẳng lẽ trong thế giới của Lộ Tấn lại không một người bình thường nào?



"Anh nói là... cô ấy đi thẳng từ Sydney tìm đến đây?"



Lộ Tấn gật đầu.



"Lẽ nào cô ấy là FBI? Anh gọi một cuộc điện thoại tới mà đã bị cô ấy lần ra tung tích?"



"Cụ thể cô ta làm thế nào thì anh cũng không rõ, nhưng anh dám khẳng định là cô ta đã tìm được đầu mối qua cuộc điện thoại anh gọi cho mẹ anh. Phải biết tối qua anh từ nhà em về, nghe thấy tiếng chuông cửa, anh còn tưởng rằng em qua tìm anh cơ. Nhưng vừa mở cửa, nghênh đón anh lại là



Lộ Tấn muốn nói lại thôi.



Thái độ cực kì không muốn đề cập đến chuyện đó của anh ta làm Cố Thắng Nam càng tò mò: "Lại là cái gì?"



Lại là liên tiếp hàng chục nụ hôn tràn tới, may mà khi đó anh ta nhanh mắt nhanh tay che miệng lại, nếu không cô ta sẽ nuốt chửng cả miệng anh ta luôn...



Lộ Tấn nhìn Cố Thắng Nam trước mặt mình, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hình như mặt em đã bớt sưng hơn nhiều..."



Vừa nói anh ta vừa không quên đưa tay sờ sờ mặt Cố Thắng Nam.



Cố Thắng Nam lại đẩy tay anh ta ra, lúc này trong đầu cô toàn là bóng dáng xinh đẹp tươi tắn động lòng người của cô bé đó.



"Năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?"



Đây mới là vấn đề cô băn khoăn nhất lúc này.



Lộ Tấn lại không nhớ rõ lắm: "Hai ba hay hai tư gì đó, làm sao?"



Anh ta vừa dứt lời, đã có một con số hung ác đập thẳng vào trán Cố Thắng Nam...



Sáu...



Cô bé đó trẻ hơn mình những sáu tuổi!



Cố Thắng Nam đột nhiên cảm thấy trước mắt mình tối sầm.



"Một cô bé trẻ trung, đầy sức sống, lại chủ động như thế ở cùng một phòng với anh suốt một đêm, cô ta không làm gì anh? Hoặc, anh không làm gì cô ta?"



"Cô ta là một bóng tối cực lớn bao trùm cả thời thanh niên của anh, em cảm thấy anh sẽ có hứng thú với cô t



"Nhưng cô ta xinh đẹp như vậy..."



Phải biết trừ các ngôi sao điện ảnh, Cố Thắng Nam chưa bao giờ thấy một sinh vật giống cái nào xinh đẹp động lòng người hơn Từ Chiêu Đễ. Vậy mà bây giờ cô bé đó xuất hiện, ngay cả sắc đẹp của Từ Chiêu Đễ cũng lập tức bị đẩy xuống thứ hai.



Hiển nhiên Lộ Tấn không cho rằng như vậy: "Đẹp à? Anh hoàn toàn không thấy thế".



Cố Thắng Nam không cầm được quan sát anh ta thật kĩ để suy đoán xem anh ta có nói dối hay không. Thần sắc anh ta lại tỏ ra hết sức chân thành, hơn nữa, Cố Thắng Nam suy nghĩ lại, hình như lần đầu tiên gã Lộ Tấn này nhìn thấy Từ Chiêu Đễ cũng không thèm nhìn lại lần thứ hai.



Chẳng lẽ người đàn ông này miễn dịch người đẹp bẩm sinh?



Quả thật không phải người bình thường.



Cố Thắng Nam đang cố gắng sắp xếp lại luồng suy nghĩ trong đầu, đúng lúc này cô thoáng liếc thấy kim đồng hồ treo tường sắp chạy đến số 9, Cố Thắng Nam lập tức cuống lên.



"Em phải đi làm đây. Anh bảo trọng nhé!"



Nói xong Cố Thắng Nam định đi ngay, Lộ Tấn giơ tay cản đường cô lại: "Ngày nào Lê Mạn chưa đi thì ngày đó anh phải ăn nhờ ở đậu bên nhà em, em đã chuẩn bị tốt chưa?"



"Chuẩn bị cái gì?"




Ánh mắt Lộ Tấn mang ý tứ sâu xa, nếu không phải Cố Thắng Nam còn đang đeo khẩu trang thì cô không dám cam đoan mình có bị anh ta nhìn đến đỏ mặt hay không. Đến lúc Cố Thắng Nam sắp bị nhìn không chịu nổi, sắp không nhịn được phải bịt mắt anh ta lại, rốt cục anh ta cũng mở miệng: "Chuẩn bị sống chung ấy".



Sống chung? Cố Thắng Nam lập tức



Đột nhiên mọc ra một cô gái đến chiếm nhà, sau đó là yêu cầu sống chung của anh ta... Tại sao Cố Thắng Nam cứ có cảm giác tất cả những chuyện này đều là một âm mưu?



Nhưng cô đã không còn thời gian để suy nghĩ chuyện này, vội đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường: "Em sắp muộn giờ thật rồi, việc này chờ em đi làm về nói tiếp nhé!"



Lần này Lộ Tấn không ngăn cản cô nữa mà để cô mở cửa ra ngoài.



Cố Thắng Nam bước nhanh đến chỗ thang máy không quay đầu lại, đi qua cửa nhà Lộ Tấn, cô lập tức cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm rất căm thù. Cô bất ngờ quay mặt sang nhìn cửa nhà Lộ Tấn, chỉ thấy lỗ quan sát đang tối đột nhiên sáng lên...



Rõ ràng là có người đang nhìn cô qua lỗ quan sát, cô vừa quay lại nhìn, người đó đã nhanh chóng tránh ra, lỗ quan sát không bị che nữa nên mới sáng lên như thế.



Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy lạnh buốt, cô xoa xoa cánh tay, nhanh chân rời khỏi chỗ này.



***



Một người phụ nữ cao ráo với dáng người hấp dẫn bước nhanh vào nhà hàng Tử Kinh.



Trên đường đi, vô số ánh mắt người ngoài dõi theo.



Mới đi từ kho hàng ra, Loa Phóng Thanh quay về bếp sau, đi được nửa đường chợt nhìn thấy người phụ nữ có dáng người tuyệt vời phía trước.



Loa Phóng Thanh lập tức trợn tròn mắt nhìn, ánh mắt cậu ta cứ dính chặt vào người đối phương, lẽo đẽo đi theo phía sau đối phương về phía nhà hàng.



Thấy người đẹp đó sắp đi vào bếp Âu, Loa Phóng Thanh lập tức chạy vội lên kéo cửa ra cho đối phương.



Người đẹp lập tức quay đầu lại nhìn cậu ta.



Người đẹp đeo khẩu trang làm người khác không nhìn thấy tướng mạo, Loa Phóng Thanh có chút tiếc nuối trong lòng nhưng vẫn ân cần hỏi: "Người đẹp cần tìm ai vậy?"




Người đẹp đó liếc cậu ta một cái, lại liếc thêm cái nữa, hình như thở dài. Loa Phóng Thanh nhíu mày nghi hoặc, người đẹp chậm rãi bỏ khẩu trang xuống: "Cậu nghĩ là tôi tìm ai?"



Loa Phóng Thanh lập tức giống như bị sét đánh, cả người run lên, bàn tay đang kéo cửa hoảng sợ từ từ buông xuống: "Giáo viên... Cố..."



"..."



Sáng sớm đã bị trúng đòn nặng như thế, cả ngày Loa Phóng Thanh đều cảm thấy trạng thái tinh thần rất kém.



***



Loa Phóng Thanh không ồn ào như mọi ngày khiến bếp sau trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Cố Thắng Nam rất hài lòng với kết quả này, hiệu suất làm việc của cả bếp sau cũng được nâng cao hơn không ít. Lúc nghỉ trưa, thấy cô đang làm bánh ngọt, vốn Loa Phóng Thanh còn định đi tới hỏi xem vì sao không còn khách gọi đồ mà cô còn làm bánh ngọt cho ai, nhưng vừa nghĩ đến cú sốc tâm lí buổi sáng, Loa Phóng Thanh lại quyết định lặng lẽ thưởng thức vẻ mặt chăm chú của giáo viên Cố khi làm bánh ngọt... Tại sao trước đây mình không phát hiện gương mặt giáo viên Cố nhìn nghiêng lại mê người như vậy? Cho dù mang khẩu trang cũng vẫn cứ rất mê người.



Vì vậy Cố Thắng Nam có thể bình yên làm xong chiếc bánh.



Sabayon vừa ra lò, cho thêm sô cô la, cả mùi thơm khi vừa nướng xong cũng được Cố Thắng Nam giữ kín trong chiếc hộp đựng bánh ngọt.



Cô xách hộp bánh ngọt đi thẳng đến tòa nhà hành chính.



Đáng tiếc là Cố Thắng Nam đến không đúng lúc, thư kí Tổng giám đốc nói với cô: "Tổng giám đốc Trình đang họp".



Cố Thắng Namgiao bánh ngọt cho thư kí rồi quay về.



Cô mới vừa đi ra cửa tòa nhà hành chính, đột nhiên một tiếng quát to vang lên sau lưng: "Đứng lại!"



Giọng nói này nghe quen quen, Cố Thắng Nam dừng lại, quay người.



Lộ Tấn chậm rãi đi tới trước mặt cô, bước chân phóng khoáng.



"Tại sao... anh lại ở đây?" Cố Thắng Nam không thể tưởng tượng được người nào đó buổi sáng còn tử thủ trong nhà cô, buổi chiều lại xuất hiện ở nơi cô làm việc.



"Họp".



"Họp?"




Cố Thắng Nam vừa hỏi ra miệng đã tự trả lời cho anh ta - anh ta là cổ đông Tử Kinh, tới đây họp là chuyện hoàn toàn hợp lí.



Nhưng hiển nhiên còn có một nghi vấn mà Cố Thắng Nam không thể tự giải đáp được: "Không phải có một nữ ma đầu trông coi anh à? Làm sao anh chuồn ra khỏi nhà em được?"



Vừa nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Lộ Tấn đã xấu đi, sắc mặt sa sầm, hàm cắn chặt, sau đó mới bật ra mấy tiếng: "Leo ống nước".



"Nhà em ở tầng bốn cơ mà?"



Lộ Tấn nhếch miệng, dáng vẻ rất coi thường: "Dạo ở Sydney, để tránh cô ta, anh đã từng leo xuống từ tầng sáu".



Cố Thắng Nam phải mất một thời gian mới tưởng tượng được những gì anh ta đã làm.



Cô đang yên lặng, đột nhiên nghe thấy Lộ Tấn hỏi: "Em hỏi xong rồi chứ?"



"Tạm thời chưa có câu hỏi nào khác



Nghe vậy, Lộ Tấn gật đầu, chợt chuyển giọng: "Vậy bây giờ đến phiên anh hỏi".



Tư duy của Cố Thắng Nam không theo kịp tư duy của Lộ Tấn.



"Vì sao em phải làm sabayon cho Trình Tử Khiêm?"



Cố Thắng Nam lập tức trợn mắt.



Lộ Tấn tự động đánh đồng dáng vẻ này của cô với vẻ chột dạ khi bị người khác bắt quả tang làm chuyện xấu, giọng nói càng trở nên trầm thấp: "Em làm như vậy là quá đáng, dùng đồ ăn dụ dỗ một người đàn ông khác đã là quá đáng rồi, mà quá đáng hơn là em còn chưa bao giờ làm sabayon cho anh ăn cả".



"Hôm qua anh ấy giúp em, em cảm ơn anh ấy thôi. Hơn nữa..."



Cố Thắng Nam càng nói càng cảm thấy không đúng. Dụ dỗ? Thế này mà gọi là dụ dỗ?



Cô lập tức đưa tay chỉ vào mũi anh ta, biện hộ cho chính mình: "Anh cho rằng ai cũng giống như anh, hoàn toàn không phản ứng gì với ngoại hình của phụ nữ, vậy mà lại bị tay nghề nấu ăn của một phụ nữ làm cho mê mẩn không biết trời đâu đất đâu à?"



Lộ Tấn lắc đầu: "Cũng chả biết được".



Một người như Trình Tử Khiêm lại đứng chảy nước miếng nhìn người đẹp, hoặc đứng chảy nước miếng nhìn một bàn đồ ăn cộng thêm một đầu bếp nữ với gương mặt dị ứng sưng vù... Cố Thắng Nam hoàn toàn không thể tưởng tượng ra bất cứ hình ảnh nào trong hai hình ảnh nói trên.



"Có điều vẫn còn may..." Khóe miệng Lộ Tấn khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Cố Thắng Nam mang theo vẻ thần bí, sau đó anh ta giơ bàn tay đang giấu sau lưng lên trước mặt Cố Thắng Nam.



Không ngờ trên tay Lộ Tấn lại là hộp



Cố Thắng Nam sửng sốt, sau khi bừng tỉnh lập tức sợ hãi kêu lên: "Ngay cả bánh ngọt mà anh cũng ăn trộm?"



Lộ Tấn lập tức lia ánh mắt hình lưỡi dao tới.



"Sau khi anh và bọn họ họp xong, Tổng giám đốc Trình của bọn em hẹn anh đến văn phòng của anh ta trao đổi. Thư kí của anh ta mang bánh ngọt đến cho anh ta, anh chỉ liếc nhìn vài lần mà thôi, vậy mà Tổng giám đốc Trình của bọn em đã hào phóng cho anh chiếc bánh này rồi. Anh vừa mở hộp ra đã đoán được là em làm nên đuổi theo ra đây. Lí do gì mà em bảo anh ăn trộm?"



Cố Thắng Nam đã không còn có ý định tranh luận gì với một đối thủ có tâm lí vững vàng, hành động nhanh nhẹn, hơn nữa còn theo đuổi mĩ thực không có giới hạn như anh ta nữa.



Đúng lúc này hai người đồng thời nghe thấy tiếng chuông điện thoại.



Cố Thắng Nam lấy điện thoại ra, nhìn thấy là điện thoại của ban quản lí chung cư, không cầm được nhìn Lộ Tấn.



Lộ Tấn lấy điện thoại ra, nhìn thấy là điện thoại từ Sydney xa xôi gọi tới, cũng không cầm được ngẩng đầu nhìn Cố Thắng Nam.



Hai người đồng thời nghe điện thoại.



Cố Thắng Nam: "Chú Trương, có việc gì vậy?"



Lộ Tấn: "Mẹ à!"



Trong điện thoại của Cố Thắng Nam, quản lí Trương cực kì sốt ruột: "Tiểu thư Cố, có người đứng bên ngoài rào chắn ban công nhà cô, hình như là một tên trộm. Hơn nữa còn là một tên trộm nữ... trẻ tuổi!"



Trong điện thoại của Lộ Tấn, giọng nói bình tĩnh cao quý của bà mẹ vẫn mang theo>