Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông

Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông - Chương 59




Thời gian cứ lặng lẽ trôi, thấm thoắt đã qua ba mươi ngày.



Từ Chiêu Đệ gọi điện cho Cố Thắng Nam định hủy buổi tụ tập đã hẹn trước vào cuối tuần này. Lúc này, Cố Thắng Nam vừa nói chuyện với Lộ Tấn xong, đang chuẩn bị đi ngủ.



Bóng đêm ngoài cửa sổ rất đặc, thời tiết nhanh chóng chuyển lạnh, cửa kính bám một lớp hơi nước dày. Cố Thắng Nam vừa suy nghĩ miên man không biết thời tiết bên Thượng Hải có xấu như bên này không, vừa nghe Từ Chiêu Đệ than thở: "Vừa rồi gọi điện thoại cho bạn mà thấy báo máy bận, thế nào, lại nấu cháo điện thoại với người đàn ông của bạn à?"



"Đúng thế!" Cố Thắng Nam vừa nói vừa lật chăn, định chui vào chăn nằm trên giường tiếp tục trờ chuyện với Từ Chiêu Đệ nhưng lại phát hiện Vượng Tài đã chui vào ngủ trên giường cô từ lúc nào. Cố Thắng Nam đã quen với hành vi chiếm chỗ này của nó, đành chuyển sang ngồi trên chiếc ghế cuối giường.



Từ Chiêu Đệ bội phục, chỉ thiếu nước quỳ rạp xuống đất trước cô bạn tốt đang duy trì tình yêu xa cách này của mình: "Bây giờ hai người chỉ sống nhờ gọi điện thoại thôi à? Đúng là bạn chịu đựng cô đơn giỏi thật đấy."



Nhưng hiển nhiên Cố Thắng Nam đã có kế hoạch của mình, cô tiết lộ với Từ Chiêu Đệ: "Tuần sau sinh nhật anh ấy, tớ đã xin nghỉ phép rồi, tớ sẽ bay đến Thượng Hải cho anh ấy một điều bất ngờ."



Từ Chiêu Đệ lập tức khen ngợi: "A! Cái đứa đầu gỗ như bạn cuối cùng cũng thông suốt rồi."



Cố Thắng Nam không cầm được nhíu mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định thỉnh giáo cao thủ tình trường Từ Chiêu Đệ: "Nhưng... theo bạn thì tớ nên thực hiện điều bất ngờ này thế nào?"



Quả nhiên, đối với Từ Chiêu Đệ từng lê kế hoạch tổ chức vô số hoạt động quan hệ xã hội, vấn đề "tạo bất ngờ" này quả thực là chuyện dễ như ăn kẹo: "Việc này quá đơn giản. Tìm cách lấy được chìa khóa nhà anh ta từ sớm, lén vào nhà, chuẩn bị một bữa tiệc thật bất ngờ, nào là bánh ngọt, rượu vang, đồ ăn ngon, những thữ này bạn am hiểu lắm mà. Sau đó..." Từ Chiêu Đệ cười hết sức thần bí, giọng nói lập tức chuyển sang mờ ám: "Bật đèn chỉ vừa đủ sáng, cởi sạch ra nằm trên bàn, bày bánh ngọt lên trên người, chờ anh ta về, để anh ta thoải mái tận hưởng."



Từ Chiêu Đệ vừa nói xong, Vượng Tài đang ngủ say đã đưa tay lên che mặt rất đúng lúc, cả người co lại, dường như cũng bị đề nghị của Từ Chiêu Đệ làm cho xấu hổ.



Cố Thắng Nam lập tức đỏ mặt, liên tục xua tay: "Quá... quá quá đáng rồi, chắc chắn tớ không làm được đâu."



Từ Chiêu Đệ cảm thấy vô cùng đáng tiêc, thở dài, giọng điệu lại trở lại vẻ bình thường: "Vậy thì đừng cởi hết, mặc một bộ đồ hầu gái gì đó, như thế thì không quá đáng chứ?"



Đã chuẩn bị tinh thần từ sau đề nghị lúc nãy của Từ Chiêu Đệ, lần này Cố Thắng Nam cảm thấy gợi ý mặc đồ hầu gái có vẻ ổn hơn. Cô nghiêng đầu, hình ảnh này tồn tại rất lâu trong đầu Cố Thắng Nam rồi mới từ từ biến mất. Cô day trán: "À đúng rồi, bạn tìm tớ có việc gì không?"



Nghe vậy, Từ Chiêu Đệ mới nhớ ra mình mải nói chuyện mà quên mất việc chính, vội lấy lại tinh thần: "A suýt quên. Cuối tuần này tớ không đến tụ tập được."



"Hả?" Khi không cặp với ai, Từ Chiêu Đệ rất thích mấy trò tụ tập này, mấy lần trước cô chưa từng vắng mặt, vì vậy Cố Thắng Nam hơi kinh ngạc khi thấy lần này Từ Chiêu Đệ không đi được: "Có việc đột xuất à?"



Không biết vì sao Từ Chiêu Đệ lại nghẹn lời, ầm ờ một hồi rồi mới đáp: "Ờ, đúng thế!"



Cố Thắng Nam không khỏi cảm thấy cô độc: Có nghĩa cuối tuần này cô lại chỉ có một mình. Nhưng nghĩ lại, có lẽ cuối tuần cô có thể lên mạng mua mấy bộ đồ hầu gái... Vừa nghĩ đến điều này, tâm tình Cố Thắng Nam đã xao động, vừa hơi vui vẻ vừa hơi ngượng ngùng. Cứ thế, cô dừng cuộc gọi mà trong đầu vẫn còn mơ mộng. Quay lại nhìn Vượng Tài vẫn ngủ trên giường với vẻ xấu hổ, cô chỉ có thể cảm thán: Vì sao trong đêm dài đằng đẵng như vậy, ở bên cô không phải một người đàn ông mà lại là con khỉ vô tâm này chứ...



Ở đầu dây bên kia, Từ Chiêu Đệ đang ở Thượng Hải, vừa nói chuyện xong thì một cánh tay rắn chắc đã đưa ra- hiển nhiên đêm dài đằng đẵng của Celine Từ có đàn ông làm bạn. Cánh tay đó vòng qua, ôm lấy người Từ Chiêu Đệ, đồng thời một giọng nam mập mờ thầm thì vào tai cô: "Hôm nay đến sinh nhật anh, chúng ta cũng thử một lần xem?"



Từ Chiêu Đệ trừng mắt: "Mạnh tiên sinh, quan hệ của chúng ta còn chưa khôi phục đến mức độ đó."



Mạnh Tân Kiệt nhếch miệng, ngồi dậy, tay vẫn ôm ngang eo cô, dáng vẻ rất thỏa mãn: "Anh vừa nói anh bị tai nạn xe là em đã bay đến Thượng Hải ngay trong đêm, am còn phủ nhận gì nữa chứ?"



Từ Chiêu Đệ không đáp trả được.



Hình như sự yên lặng của cô đã cho Mạnh Tân Kiệt lý do để thừa thắng truy kích, thế là cậu ta lại nói: "Em hủy buổi tụ tập cuối tuần chẳng phải cũng vì muốn ở bên anh thêm vài ngày sao?"



Từ Chiêu Đệ bị vặn hỏi đến khó chịu, lườm một cái, lại thấy cậu ta nói tiếp: "Mặc dù em vẫn luôn miệng nói..."



Mạnh Tân Kiệt không nói tiếp, vì từ hcieeu đệ đã hung ác hôn lên môi cậu ta. Việc Celine Từ am hiểu nhất chính là làm cho đàn ông chết mê chết mệt, Mạnh Tân Kiệt bị hôn một hồi, quên luôn mình đang định nói gì.



Cố Thắng Nam không thể không ccamr thán, có một cô bạn gái thần thông quảng đại là một chuyện đáng để vui mừng biết bao. Cô bất ngờ nhận được chìa khóa và thẻ ra vào công căn hộ của Lộ Tấn do Mạnh Tân Kiệt chuyển phát nhanh đến. Cố Thắng Nam chỉ cho rằng đây là Từ Chiêu Đệ nhờ Mạnh Tân Kiệt giúp, mà không biết để giúp được cô việc này, Từ Chiêu Đệ đã phải tốn bao nhiêu mồ hôi trên giường cậu trợ lý họ Mạnh.





Buổi tối trước sinh nhật của Lộ Tấn.



Cố Thắng Nam đã đặt vé máy bay đến Thượng Hải vào ngày hôm sau, hiển nhiên đêm nay cô phải chuẩn bị hành lý.



Trước đó, cô đã đặ mua trên mạng một bộ đồng phục tiếp viên hàng không, một bộ y tá, một bo hầu gái. Địa chỉ cửa hàng trực tuyến cũng là Từ Chiêu Đệ cho cô. Cô ấy bảo đảm với Cố Thắng Nam với tư cách của một người từng trải, đồng phục cửa hàng này bán có kiểu dáng mới nhất, hơn nữa, chất liệu cũng vô cùng đặc biệt, với sức mạnh của đàn ông thì chắc chắn chỉ cần xé nhẹ đã rách rồi. Vì vậy, Từ Chiêu Đệ cũng chú ý nhắc nhở Cố Thắng Nam: "Tốt nhất bạn nên mua mấy bộ vào, xé rách rồi lại thay bộ mới, bảo đảm Lộ Tấn sẽ được xé đã đời luôn."



Đang thận trọng xép đồng phục vào va li, trong đầu Cố Thắng Nam vang lên lời nhắc nhở đó của từ chiêu đê. Cô cảm thấy mặt mình nóng lên, đúng lúc này...



"Khẹc khẹc khẹc khẹc!"



Vượng Tài lại đến làm phiền.



Cố Thắng Nam quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Vượng Tài đã leo từ ban công bên kia sang ban công ngoài phòng ngủ của cô. Thấy nó sắp chui qua cửa sổ vào phòng ngủ, Cố Thắng Nam lập tức cuống lên, không ngờ hôm nay cô lại quên chốt cửa sổ.



Cô vội kéo khóa va li, nhét hai bộ đồng phục còn chưa kịp cho vào va li xuống dưới gầm giường để tránh không để Vượng Tài lôi mấy thứ đồ gợi cảm của cô ra trước mặt bố cô như lần trước. Quả nhiên Vượng Tài không phát hiện ra mấy bộ đồng phục cô giấu dưới gầm giường. Nó trèo thẳng lên giường, định chiếm chỗ ngủ của cô. Cố Thắng Nam cũng không có thời gian đuổi nó đi, vì lúc này Lộ Tấn đã gọi điện đến.




Vừa mở Facetime1, ngay cả Lộ Tấn bê kia cũng nhận ra sự khác thường của cô: "Em vừa tắm xong à? Sao mặt em đỏ thế?"



1: Một ứng dụng gọi video của facebook.



Cố Thắng Nam vội vỗ vỗ mặt, bịa chuyện: "Em tắm nước nóng ấy mà."



Lộ Tấn "ờ" một tiếng, mệt mỏi tháo cà vạt. Cố Thắng Nam nhìn màn hình, thấy hình như anh ta đang ngồi trên ghế sau xe hơi, không kìm được hỏi: "Anh còn chưa về nhà à?"



Anh ta gật đầu, hình như mệt đến mức không muốn nói chuyện.



Cố Thắng Nam suy nghĩ một lát rồi dò hỏi: "Mai lịch làm việc của anh có kín không?"



Vừa nhắc tới việc này, Lộ Tấn đã tỏ ra mệt mỏi, anh ta ngẩng đầu, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: "Ngày mai bận cả ngày."



"Anh đúng là cuồng công việc, sinh nhật mà cũng làm từ sáng đến tối."



Nghe cô than thở như vậy, Lộ Tấn chợt ngồi thắng lên, hai mắt sáng ngời: "Em cũng biết sinh nahajt của anh à?"



Một người đàn ông lại bị câu đơn giản này khiến tâm tình thay đổi, Cố Thắng Nam cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy trong lồng ngực. Lộ Tấn đợi một hồi cho rằng sẽ nghe thấy người phụ nữ này hỏi một câu kích động lòng người như "có cần em đến với anh không?", nhưng lại thấy cô vẫn yên lặng, anh ta mệt mỏi dựa lưng vào ghế: "Em không đến chỗ anh à?"



Cố Thắng Nam cố tỏ ra nuối tiếc: "Năm nay em đã nghỉ hết các loại phép rồi, không xin nghỉ được nữa."



Đúng là tin tức làm người ta chán nản.



Tâm tình sa sút của Lộ Tấn lập tức tràn ngập cả xe, tài xế liên tục liếc nhìn ghế sau trong gương chiếu hậu, ngay cả anh ta cũng hết sức tò mò: Từ trước đến nay chỉ thấy Lộ tiên sinh vui buồn không lộ, đây là lần đầu tiên thấy Lộ tiên sinih thể hiện tâm tình ra ngoài mặt rõ ràng như thế, lạ thật, lạ thật...



Chiều hôm sau, Cố Thắng Nam bờ phờ đến Thượng Hải.



Kéo va li hành lý chứa mấy món đồ làm người ta đỏ mặt ra sân bay, Cố Thắng Nam ngẩng lên nhìn. Không âm u như thành phố B, lúc này Thượng Hải trời quang mây tạnh, gió thu mát mẻ, quả nhiên là ngày hoàng đạo thích hợp để làm mọi việc.



Dù vẫn biết Lộ Tấn mắc bệnh yêu sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng khi Cố Thắng Nam ra khỏi thang máy tòa chung cư, thực sự bước vào căn hộ không một hạt bụi của anh ta, cô vẫn bị sàn nhà sáng như gương làm cho kinh sợ.




Cô còn chưa kịp đặt hành lý xuống thì đã nhận được tin nhắn của trợ lý Mạnh. Trợ lý Mạnh đã tìm giúp cô bản đồ đường đến siêu thị lớn gần đó. Cố Thắng Nam đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, xách túi lớn túi nhỏ về, vào phòng bếp cũng sạch sẽ đến mức không thấy chút hơi người, đã đến giờ cô giáo Cố thể hiện tay nghề.



Theo lịch trình làm việc Mạnh Tân Kiệt từ sớm thì mười giờ tối, Lộ Tấn mới có thể về đến nhà, cô có đủ thời gian chuẩn bị mọi thứ.



'



Thậm chí Cố Thắng Nam còn nhận được tin nhắn đầy hờn dỗi của Lộ Tấn: "Em không đến đón sinh nhật cùng anh thật à?"



Theo lịch trình hôm nay của Lộ Tấn, giờ này anh ta đang họp với người đại diện. Cố Thắng Nam tưởng tượng anh ta vừa nghiêm túc dự họp vừa lén gửi tin nhắn dưới gầm bàn, không nhịn được bật cười, sau đó lại nhịn cười lạnh lùng trả lời một chữ: "Không."



Sau đó, cô ném điện thoại trên sofa, vào tham quan phòng ngủ của anh ta. Ngoài cửa sổ phòng ngủ chính là cảnh sông Hoàng Phố, trên vách tường bên cạnh cửa sổ có gắn một loạt giá đỡ trong suốt, trên đó là các loại đồ sưu tầm của anh ta, có tranh vẽ, có đồ thủ công mỹ nghệ, không ngờ còn có cả... thiết bị báo động lúc đầu anh ta đưa cho cô.



Nếu không nhìn thấy thứ này, có thể Cố Thắng Nam đã quên mất khi đó Lộ Tấn sợ gặp cô đến mức nào. Khi đó, ai ngờ cuối cùng cô và anh ta lại phát triển thành quan hệ như bây giờ?



Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Cố Thắng Nam nằm trên sofa xem phim suốt một buổi chiều. Bầu trời ngoài cửa sổ tối dần, nhà cửa đường sá đã sáng đèn, màn đêm sâu dần. Thấy sắp đến mười giờ, Cố Thắng Nam vào bếp, xắn tay áo, bắt đầu cầm muôi.



Một tiếng sau, một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị đã được bày ra. Tiếp theo là đến phần chăm sóc bản thân...



Trang điểm cần thận, kéo rèm cửa sổ, mở va li ra, lấy bộ đồ đồng phục gợi cảm dễ rách đó ra thay. Tối qua bị Vượng Tài quấy rối, hai bộ đồng phục bị Cố Thắng Nam nhét xuống gầm giường vẫn không dám lấy ra mang đến Thượng Hải, bây giờ cô chỉ có một bộ đồng phục, đương nhiên phải hết sức cẩn thận để tránh bị rách- bộ này là của Lộ tiên sinh, phải để anh ta tự tay xé.



Cuối cùng, đứng trước gương lớn xem lại chính mình, Cố Thắng Nam lại hơi do dự: Cổ áo thấp quá, đường xẻ bên hông váy lại quá cao, có phải hơi quá không?



Cô cắn răng, thôi kệ, cứ thế mà mặc. Cô nằm trên sofa nhìn thẳng ra cửa như lời Từ Chiêu Đệ dạy, tạo hình xinh đẹp như một món quà để đợi người nào đó về mở quà.



Nhưng...



Nhưng...



Tại sao anh ta vẫn chưa về?



Cố Thắng Nam vẫn nằm ở đó giữ nguyên tạo hình này, eo đã mỏi, chân đã tê, nhưng sợ váy áo bị căng rách nên không dám cử động mạnh, chỉ có thể quay mặt lại thật nhẹ nhàng, nhìn về phía đồng hồ để trong góc.




Đã mười giờ mười lăm phút.



Chẳng phải trợ lý Mạnh đã nói mười giờ anh ấy sẽ về sao? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng người...



Trong lúc cô đang rất sốt ruột này, đột nhiên một tiếng động vang lên bên tai. Trong yên lặng tuyệt đối đột nhiên vang lên tiếng động đó, Cố Thắng Nam giật mình, lập tức quay lại, động tác quay đầu hơi nhanh một chút, và...



...Trẹo cổ.



Cố Thắng Nam kêu đau một tiếng, vội nghiêng đầu, đưa tay đỡ lấy cổ, động tác đưa tay hơi mạnh một chút, và...



...Xoạt một tiếng, bộ đồng phục trên người rách một đường từ cổ áo đến tận vạt váy.



Cố Thắng Nam lập tức đã trở thành bán khỏa thân, cô không nhịn được rủa thầm mọt tiếng, lại không có thời gian để ý đến bộ đồng phục, vừa đỡ cổ vừa tìm chiếc điện thoại nằm trong góc sofa.



Là Mạnh Tân Kiệt gọi cho cô.




Cậu ta mang tin dữ đến cho cô...



"Cô giáo Cố, thực sự xin lỗi, tôi bận quá, quên mất cô còn đang ở nhà Lộ tiên sinh. Tình hình là thế này, tối nay Lộ tiên sinih phải họp đột xuất, không biết đến lúc nào mới về được..."



Cố Thắng Nam chán nản buông điện thoại, nhìn tình trạng nhếch nhác của mình, lại nhìn phòng bếp xa xa, chắc đồ ăn đã nguội hết rồi.



Cứ như vậy, Cố Thắng Nam bị trẹo cổ vừa than vãn vừa mặc quần aso vào, ném mớ vải rách đó sang một bên. Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao điều bất ngờ cô định dành cho Lộ Tấn cuối cùng lại trở thành thê thảm thế này.



Đỡ cổ, nghiêng đầu nghĩ rất lâu, cuối cùng Cố Thắng Nam quyết định đóng hộp các món ăn mình đã làm và mang thẳng đến công ty Lộ Tấn.



Lộ Tấn không có chút nhạy cảm nào với sắc đẹp, cho nên so với đồng phục gợi cảm, chắc chắn anh ta còn thích đồ ăn cô làm hơn. Nhìn thấy cô mang đồ ăn "nhảy dù" xuống trước mặt, chắc chắn anh ta sẽ cực kỳ vui mừng. Vừa nghĩ như vậy, Cố Thắng Nam lại thấy bừng bừng khí thế. Cứ thế, cô giáo Cố nghiêng đầu, đỡ cổ, đi ra khỏi tòa nhà, bắc taxi đi tới công ty...



Sau khi đến công ty, Cố Thắng Nam gọi điện cho Mạnh Tân Kiệt. Bây giờ lộ tẫn còn đang họp. Cố Thắng Nam đành phải đợi trong văn phòng của anh ta.



Trên bàn làm việc của anh ta đặt ảnh của cô, mặc dù không biết anh chụp trộm tấm ảnh này lúc nào, mặc dù cảm thấy góc độ của tấm ảnh chụp trộm này quá kém, nhìn mặt cô to hơn bình thường khá nhiều, nhưng Cố Thắng Nam vẫn không thể không mỉm cười, cầm lên, vuốt ve bên mép khung ảnh.



Không bao lâu sau, Mạnh Tân Kiệt gửi tin nhắn: "Cuộc họp đã kết thúc, Lộ tiên sinh đang trên đường về văn phòng."



Cố Thắng Nam vội đặt khung ảnh xuống, nghiêng đầu ngồi trên ghế giám đốc của Lộ Tấn và xoay ghế quay lưng ra cửa - khi Lộ Tấn về đến văn phòng, cô sẽ quay lại một trăm tám mươi độ để làm anh ta bất ngờ.



Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên sắp sếp bất ngờ cho người khác, Cố Thắng Nam suy nghĩ rất hưng phấn.



Nhưng...



Nhưng...



Nhưng tại sao anh ta lại muộn giờ một lần nữa?



Cố Thắng Nam nhìn đồng hồ, đã quá ba mươi phút, tại sao Lộ Tấn còn chưa trở lại văn phòng?



Giờ khắc này, cuối cùng Cố Thắng Nam cũng nổi giận!



Cô đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng tông xửa xông ra, đi thẳng đến phòng hội nghị tìm người.



Lộ Tấn không ngờ mình lại bị người khác chặn ngang trên đường về văn phòng. Nhìn người trước mặt, mắt Lộ Tấn trợn tròn: "Tại sao cô lại đến đây?"



Lê Mạn không nói gì, cắn răng, dáng vẻ hoang mang, lo lắng. Vị thiên kim tiểu thư luôn luôn ngạo mạn xảo quyệt này chưa bao giờ thất thần như lúc này, Lộ Tấn không kìm được, chau mày: "Làm sao vậy?"



Một giây sau, đột nhiên Lê Mạn tiến lên, ôm lấy Lộ Tấn.



"Em... Em, em có thai rồi..." Giọng Lê Mạn tràn đầy hoảng sợ: "Lộ Tấn, em... em phải làm gì đây?"



Lộ Tấn sững người.



Đương nhiên, không chỉ có Lộ Tấn mới sững người.



Mà còn cả Cố Thắng Nam chết đứng cách đó không xa.