Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 3: Hôn sự bất đắc dĩ




Thời gian thấm thoát trôi đi, cũng đã hai tháng kể từ đêm oan nghiệt đó. Thẩm Vân Hạ ngày ngày vẫn đến lớp, nhưng cô chẳng còn tìm thấy niềm vui sống của mình nữa.

Bỗng có một hôm, Thẩm Vân Hạ cảm thấy cả người rệu rã, không chút sức lực. Ngay sáng hôm đó, cô ngất xỉu ngay tại lớp học.

Khi Thẩm Vân Hạ tỉnh dậy, cô đã được đưa đến bệnh viện, bên cạnh là một nữ y tá. Nữ y tá cầm bệnh án trong tay, khẽ nói với Thẩm Vân Hạ:

“Cô Thẩm, cô đã có thai tám tuần rồi, phải chú ý bổ sung sắt và canxi nhé!”

Thẩm Vân Hạ sửng sốt, bàng hoàng ngồi bật người dậy, lắp bắp hỏi:

“Có… có thai?”

Cô y tá không lấy làm ngạc nhiên, thai nhi còn nhỏ, nếu là thai đầu thì không mấy ai nhận ra, Thẩm Vân Hạ kinh ngạc như vậy cũng không có gì lạ.

“Đúng vậy, cô có thai, kết quả siêu âm cho thấy, là song bào thai.”

Thẩm Vân Hạ trợn tròn mắt nhìn tờ giấy siêu âm mà nữ y tá chìa ra trước mặt cô, cả người lạnh ngắt, da đầu cũng tê dại đi. Cô có thai, là của gã đàn ông kia, lại còn là song bào thai. Bị cướp đi sự trong trắng đã là nỗi đau đớn khôn nguôi của cô, bây giờ hậu quả của nó còn nằm sờ sờ trong bụng cô, cô phải đối mặt như thế nào đây?

Nằm cuộn mình trong phòng bệnh, Thẩm Vân Hạ chỉ còn biết khóc, tuyệt vọng nghĩ đến tương lai của chính mình và mối tình khắc cốt ghi tâm với Lê Tử Sách.

Ngày hôm sau, Thẩm Vân Hạ quyết rời bệnh viện để về nhà. Thấy ông bà Thẩm đang ngồi an vị ở phòng khách, cô liền lấy hết can đảm, run rẩy quỳ xuống đất rồi chìa tờ giấy siêu âm ra trước mặt ông bà.

“Thưa cha mẹ, con… con… có thai rồi!”

Ông bà Thẩm sửng sốt nhìn nhau, rồi run rẩy đón lấy tờ giấy trên tay Thẩm Vân Hạ. Nhìn kết quả siêu âm song bào thai đã được tám tuần, hai người họ vừa bàng hoàng, tức giận lại vừa thất vọng, đau lòng. Ông Thẩm không nhịn được, hai mắt nóng rần lên, đưa tay tát vào mặt con gái.

“Đồ hư hỏng! Nhà này nghèo túng, tao với mẹ mày dốc hết tiền bạc cho mày ăn học, để mày làm ra cái chuyện bại hoại gia phong như thế này à?”

Vừa nói, ông vừa tát liên tiếp vào mặt Thẩm Vân Hạ. Đau đớn từ thể xác đến tinh thần khiến cô không ngừng khóc lóc, lại chẳng dám xin cha mẹ tha thứ cho mình.

Bà Thẩm xót con, định can ngăn thì ông Thẩm liền giơ tay như muốn đánh luôn cả bà. Thẩm Vân Hạ liền lắc đầu mà nhìn mẹ mình, cố chịu một trận đòn roi đến tím tái chân tay.

“Mày xem mày làm xấu mặt gia đình này như thế nào! Mày còn không mau phá thai đi! Nếu không, tao còn mặt mũi nào đối mặt với dòng tộc?”

Thẩm Vân Hạ nằm sóng soài dưới đất, cơn đau buốt từ những vết thương trên thân thể không sánh được với nỗi đau từ trong lồng ngực của cô. Thẩm Vân Hạ dường như bị dồn đến không biết phải làm thế nào, một ý nghĩ tàn nhẫn đột nhiên thoáng qua trong đầu.

Đánh đập Thẩm Vân Hạ đến mỏi cả tay, ông Thẩm cũng cảm thấy lòng đau như dao cắt. Ông ngồi phịch xuống ghế, bầu không khí ảm đạm bao trùm lấy ba người.

Thẩm Vân Hạ chịu đủ vết thương chằng chịt từ thể xác tới tâm hồn. Chuyện phá thai, đó kỳ thực chỉ là một ý nghĩ thoáng qua mà thôi. Hai sinh linh trong bụng là con của cô, là nhúm ruột của cô, sau này chúng nó lớn lên sẽ gọi cô một tiếng là “mẹ”, làm sao cô nỡ tước đi mạng sống của chúng? Cô chán ghét Sở Mộ Bạch là thật, nhưng hai đứa trẻ là con của cô, đó cũng là sự thật.

Thẩm Vân Hạ ngồi thu lu ở một góc tường, nghĩ ngợi về tương lai tăm tối của chính mình. Cô mang thai khi còn đang đi học, gánh nặng kinh tế lại chất chồng trên đôi vai gầy của cha mẹ cô. Xuất thân con nhà nghèo, Thẩm Vân Hạ có thể ăn học đến bây giờ đã là làm khó cho cha mẹ cô lắm rồi. Nếu còn đèo bòng theo hai đứa trẻ, không biết họ phải làm thế nào đây. Thẩm Vân Hạ càng nghĩ càng cảm thấy bế tắc, cuối cùng cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi.

Thẩm Vân Hạ quyết định gọi điện cho Sở Mộ Nhiên, rất may, lần này cô ta đã chịu nghe máy.

“À, cậu hỏi về Sở Mộ Bạch sao? Đó là anh trai của tớ. Sao cơ? Cậu… cậu có thai rồi à?”

Giọng Sở Mộ Nhiên lảnh lót vang lên bên kia đầu dây, dường như chẳng có chút xót thương nào đối với tình cảnh éo le của Thẩm Vân Hạ. Cô ta có chút sửng sốt khi biết Thẩm Vân Hạ mang thai, liền nhanh chóng báo tin này cho anh trai mình là Sở Mộ Bạch.

Vừa nghe Sở Mộ Nhiên nhắc đến Thẩm Vân Hạ, sắc mặt Sở Mộ Bạch lập tức đanh lại. Hắn nhớ đến dáng vẻ phóng túng của Thẩm Vân Hạ đêm hôm đó, vô cùng đối lập với sự yếu ớt, đáng thương vào sáng hôm sau. Sở Mộ Bạch nhếch miệng cười khinh bỉ, quả nhiên là một ả đàn bà giỏi đóng kịch.

“Cô ta nói cô ta có thai rồi, anh tính sao đây?”

Sở Mộ Nhiên nhắc đến chuyện này, Sở Mộ Bạch càng thêm chán ghét Thẩm Vân Hạ. Tuy vậy, Sở Mộ Bạch vẫn quyết không để con mình trở thành con ngoài giá thú, bị người đời rẻ rúng. Sở Mộ Bạch gọi quản gia đến, cẩn thận phân phó:

“Đưa cô ta đi xét nghiệm ADN bào thai, nếu đúng là con của tôi, vậy thì phải cho con tôi danh phận đàng hoàng.”

Trong thời gian đó, Sở Mộ Bạch cũng tranh thủ điều tra gia cảnh của Thẩm Vân Hạ. Biết được cô xuất thân nghèo khó, anh càng khẳng định cô muốn dùng đứa trẻ trong bụng để ép buộc anh. Sở Mộ Bạch kỳ thực rất bất mãn, xưa nay anh chưa từng để bất cứ người đàn bà nào mang thai con mình, vì đối với anh, con cái phải kết tinh từ tình yêu đích thực, chứ không phải là công cụ để những ả đàn bà toan tính một bước lên mây.

Mấy ngày sau đó, Sở Mộ Bạch nhận được kết quả không ngoài dự đoán. Cái thai trong bụng Thẩm Vân Hạ là con của anh. Chuyện đến nước này, Sở Mộ Bạch liền liên hệ với người nhà Thẩm Vân Hạ, đặt vấn đề cưới hỏi. Anh chỉ có thể làm được cho con mình như vậy, còn Thẩm Vân Hạ, anh không muốn nhìn thấy cô nữa.

“Cậu chủ, nhà họ Thẩm đồng ý rồi.” Người quản gia lên phòng làm việc của Sở Mộ Bạch báo tin.

“Không ngoài dự đoán!” Sở Mộ Bạch khinh miệt nói, sau đó sai quản gia đưa sính lễ đến nhà họ Thẩm.

Nhìn cỗ sính lễ vừa vặn, không thiếu cũng chẳng thừa, Thẩm Vân Hạ lại suy sụp tinh thần. Cô nằm trên phòng cả ngày dài, cơm chẳng buồn ăn, nước chẳng buồn uống. Kết hôn với người mình không yêu, tình yêu khắc cốt ghi tâm lại đứt gánh giữa đường, tương lai thì mờ mịt, thanh xuân khép lại trước mắt, Thẩm Vân Hạ chẳng biết phải sống tiếp như thế nào.

Thấy con gái đau khổ tột cùng, bà Thẩm và ông Thẩm không còn cách nào khác, vừa giận lại vừa thương. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, bọn họ không nỡ để cô héo mòn như thế.

“Vân Hạ, ăn chút gì đi con. Con cứ như vậy thì hai đứa trẻ trong bụng phải làm sao?”

Bà Thẩm đưa muỗng cháo lên môi Thẩm Vân Hạ, nhỏ giọng khuyên nhủ, ông Thẩm nhìn con gái, đau lòng đến nỗi vành mắt đỏ hoe lên.

Nhìn cha mẹ cả đời lam lũ, lại nghĩ đến hai đứa con, Thẩm Vân Hạ nuốt ngược nước mắt vào trong, hé miệng đón lấy muỗng cháo từ tay mẹ.