Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 30: Cô ấy có thai rồi




“Cô…”

Sở Mộ Bạch cắn chặt răng, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Với anh mà nói, đây mới là bộ mặt thật của Thẩm Vân Hạ. Để được lên làm chính thất, không có việc gì mà cô ấy không dám làm.

“Chúc hai người vui vẻ. Tôi về đây!”

Liếc nhìn họ với ánh mắt khinh thường, Thẩm Vân Hạ xoay gót rời đi. Đến lúc này Joyce vẫn dựa vào lòng Sở Mộ Bạch, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

“Mặc kệ anh.”

Dẫu ngoài miệng nói vậy nhưng Thẩm Vân Hạ vẫn có chút chạnh lòng. Nhìn người mà mình từng thương ở bên một người phụ nữ, bố của con mình sắp bị người ta cướp mất, sự tủi thân lại dâng đầy trong lòng ngực. Bao nhiêu năm qua cô đã cố gắng mạnh mẽ để sống nhưng không thể vì thế mà cho rằng trái tim cô đã đóng băng. Dù ở trên phương diện nào, đối với Sở Mộ Bạch, cô vẫn chỉ là một món đồ đã cũ, không có ý định giữ lại.

Ban nãy, khi lợi dụng Thẩm Vân Hạ để công kích mối quan hệ của hai người họ, Joyce khéo léo ngã xuống mà không để ảnh hưởng đến cái thai trong bụng. Việc gặp gỡ Thẩm Vân Hạ ngày hôm nay cũng là chủ đích của cô, tuyệt nhiên không phải là tình cờ.

“Để anh đưa em đi gặp bác sĩ nhé!”

Sở Mộ Bạch lo lắng cho cái thai trong bụng Joyce, ngỏ ý muốn đưa cô tới bệnh viện để kiểm tra. Việc cô mang thai cũng chỉ mới báo cho anh biết đêm hôm trước, hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị từ trước.

“Không sao đâu, em nghỉ ngơi một chút là được. Tí nữa mình đi ăn nhé anh, em đói rồi.”

“Cũng được. Em muốn ăn gì nào?”

Đỡ cô vào trong xe ô tô, Sở Mộ Bạch ân cần chăm sóc. Nếu không có sự xuất hiện của Thẩm Vân Hạ, có lẽ hai người họ đã rục tịch tổ chức đám cưới rồi. Không yên tâm để người mình yêu sống bên ngoài, anh muốn đưa cô về nhà mình để tiện chăm sóc.

Tối hôm đó, khi vừa về tới nhà, nhìn thấy bà Ân Hiểu Cầm đang xem tivi, anh ngồi xuống thưa chuyện:

“Mẹ, con có chuyện muốn bàn bạc.”

Bà Ân Hiểu Cầm lấy điều khiển tắt màn hình tivi, quay sang nhìn con trai mỉm cười: “Ừ, có chuyện gì vậy con?”

“Joyce có thai rồi, con muốn đón cô ấy về đây sống.”

“Mẹ không đồng ý.”

Ngay khi nghe con trai thưa chuyện, bà lập tức phản đối, thái độ vô cùng dứt khoát. Bà mới đón mẹ con Thẩm Vân Hạ về nhà này chưa được mấy ngày, bây giờ lại chứa chấp một người phụ nữ khác, điều này chẳng khác nào khiến mọi thứ trở nên rối rắm thêm.

“Tại sao vậy mẹ? Cô ấy cũng mang thai con của con mà, là cháu của mẹ đó.”

Bất ngờ trước thái độ của mẹ, Sở Mộ Bạch khó chịu lên tiếng. Anh càng muốn ở bên Joyce bao nhiêu, càng ghét nhìn thấy Thẩm Vân Hạ bấy nhiêu.

“Mẹ chỉ chấp nhận Vân Hạ là con dâu của nhà họ Sở, ngoài ra không chấp nhận ai khác. Hơn nữa, nếu con rước Joyce về nhà này, con có nghĩ đến cảm nhận của Vân Hạ không? Còn hai đứa nhỏ nữa, chúng sẽ nghĩ gì về bố của chúng đây?”

Bà giải thích rõ ràng quyết định của mình, đồng thời đưa ra giải pháp: “Con có thể sắp xếp một chỗ ở tốt cho Joyce ở ngoài, thuê người về chăm sóc nó. Joyce đã mang thai con của con, đương nhiên mẹ sẽ không đối xử tệ bạc. Tuy nhiên, mẹ không chấp nhận đưa Joyce về đây sống.”

Ân Hiểu Cầm đã nói rõ, không cần phải hỏi thêm. Không thuyết phục được mẹ, Sở Mộ Bạch bỏ về phòng, bước chân trở nên nặng nề. Một lúc sau, Sở Mộ Nhiên cầm ly nước đem nào. Ban nãy cô ta đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của hai người, đồng thời tìm cách đổ lỗi cho Thẩm Vân Hạ.

“Anh uống nước đi. Đừng tức giận mà tổn hại sức khỏe. Anh có biết vì sao mẹ lại từ chối việc anh đưa chị Joyce về đây sống không?”

“Tại sao?” Sở Mộ Bạch nghiêm mặt lại, chăm chú quan sát Sở Mộ Nhiên.

“Thì là chủ ý của chị dâu đó.”

Không hỏi rõ ngọn ngành, Sở Mộ Bạch bật dậy khỏi giường, đi tìm Thẩm Vân Hạ. Vì trong phòng còn Tiểu Thành với Tiểu Nặc, anh kéo cô sang phòng sách nói chuyện.

“Anh bị điên à?”

“Thẩm Vân Hạ, tôi không ngờ cô lại là người như vậy. Ngoài miệng thì nói không quan tâm đến vị trí thiếu phu nhân nhà họ Sở, sau lưng lại tìm cách giành lấy nó. Tóm lại là cô có biết hai chữ ‘liêm sỉ’ viết như thế nào không hả?”

Thẩm Vân Hạ trơ mắt ra nhìn Sở Mộ Bạch bởi vốn dĩ cô không biết anh ta đang nói đến vấn đề gì. Chẳng phải lúc ở trường học cô đã nói rõ ràng rồi à, anh ta lại muốn gì ở cô nữa chứ?

“Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”

“Cô đừng giả ngu với tôi nữa, không có ích gì đâu. Đừng lấy hai đứa trẻ ra để khiến tôi thương hại rồi tự cho mình có quyền bước vào cửa nhà họ Sở. Tôi nói cho cô biết, vị trí Sở thiếu phu nhân chỉ dành cho Joyce mà thôi, cô không xứng.”

Mới dọn vào đây ở, không ngày cô không bị anh ta sỉ nhục. Một hai lần cô có thể nhịn, xem như là vì hai đứa nhỏ, đến lần thứ ba thì tuyệt nhiên cô không thể để yên được.

“Tôi vốn dĩ không thèm cái vị trí đó. Anh muốn cho ai thì cho, không liên quan tới tôi.”