Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 57: Trả đũa




Kết thúc bữa cơm tối, vợ chồng bà Ân Hiểu Cầm cũng vừa về. Nhân cơ hội đó, Joyce mời bố mẹ tới phòng khách đợi mình, chuẩn bị tiết lộ chuyện động trời của Thẩm Vân Hạ. Sau khi Joyce nói Thẩm Vân Hạ có thai với người đàn ông khác, ông Sở vô cùng tức giận, yêu cầu cô giải thích.

“Vân Hạ, chuyện này có thật không?”

Ngồi bên cạnh chồng, bà Ân Hiểu Cầm cũng muốn bênh con dâu nhưng lực bất tòng tâm. Nhìn Thẩm Vân Hạ ngơ ngác, bà trấn an cô một chút rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Vân Hạ, lời Joyce nói có đúng không con? Đứa con trong bụng con là của ai?”

Dù bà không muốn tin nhưng sự thật đã phơi bày ra trước mắt. Hiện tại, mọi người chỉ có thể chờ cô lên tiếng, sau đó mới tìm cách xử lý chuyện này được. Mang tiếng là tập đoàn lớn nhất nhì trong cả nước, ông Sở đương nhiên không muốn danh tiếng của mình bị ảnh hưởng.

Thẩm Vân Hạ đứng phắt dậy, cầm chặt tờ kết quả xét nghiệm trong tay mà nói: “Con không có mang thai. Kết quả xét nghiệm này không biết từ đâu mà có. Con chưa hề tới bệnh viện làm kiểm tra bao giờ.”

Thẩm Vân Hạ một mực phủ nhận, tuy nhiên, Joyce làm sao cô để đạt được mục đích. Lúc này, phòng khách lớn tiếng khiến Tiểu Thành, Tiểu Nặc nghe thấy, liền vội chạy từ tầng hai xuống. Nhìn thấy hai đứa nhỏ, Joyce nắm tay chúng rồi bảo:

“Cô nói cho con nghe nè! Mẹ con là một người phụ nữ không đứng đắn, đi lang chạ với người đàn ông khác rồi mang thai. Sắp tới hai đứa sẽ có thêm em đó!”

Vừa nói Joyce vừa nhìn Thẩm Vân Hạ với bộ dạng đắc ý. Trước mắt bố mẹ chồng, Thẩm Vân Hạ không muốn làm lớn chuyện, đã cố gắng kìm nén cơn giận của mình nhưng bây giờ thì không thể nhẫn nhịn được nữa. Joyce có thể vu oan cho cô, có thể sỉ nhục cô nhưng tuyệt đối không được động tới hai đứa nhỏ. Với tư cách là một người mẹ, Thẩm Vân Hạ quyết định dạy cho Joyce một bài học.

Thẩm Vân Hạ đặt tờ giấy xét nghiệm xuống bàn, bước tới chỗ Joyce rồi trợn mắt nhìn cô ta, sau đó vung tay lên tặng cho Joyce một cái tát.

“Bốp!”

Thanh âm chát chua vang lên, những người trong phòng khách nhìn thấy thế cũng phải giật mình.

“Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Tuyệt đối không được động tới hai đứa nhỏ mà.”

Lần trước Thẩm Vân Hạ chỉ nhắc nhở, lần này là dạy dỗ. Nhận được một cái tát đau điếng từ Thẩm Vân Hạ, Joyce cảm nhận được má mình nóng lên, vô cùng bỏng rát. Nhìn chòng chọc vào đôi mắt nâu của Thẩm Vân Hạ, mắt Joyce đỏ hoe:

“Cô dám đánh tôi?”

“Lần sau không đơn giản chỉ là một cái tát thôi đâu.”

Không im lặng được nữa, Sở Mộ Bạch đứng dậy tát cho Thẩm Vân Hạ một bạt tai, bắt đầu mắng chửi cô: “Thẩm Vân Hạ, rõ ràng cô là người sai, tại sao lại hành xử vô phép như thế? Tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”

“Vậy thì sao? Sở Mộ Bạch, tôi biết dù mình có nói gì cũng vô ích. Từ trước đến giờ, Thẩm Vân Hạ luôn là người phạm lỗi trong tất cả mọi chuyện. Nhưng anh thì sao, có bao giờ nói với tôi mời lời công bằng hay chưa?”

Bị dồn nén lâu ngày, Thẩm Vân Hạ tức tưởi nói. Suy cho cùng, khi cô đồng ý đưa hai đứa nhỏ về đây sống đã là một sự lựa chọn sai lầm. Giá mà khi đó cô cứng rắn hơn, e rằng bản thân đã có thể sống những ngày tháng thảnh thơi.

“Hừ, công bằng? Thẩm Vân Hạ, cô biết mình là phụ nữ đã có chồng tại sao còn qua lại với những người đàn ông khác. Ai mới là người nên đòi sự công bằng đây?”

Sở Mộ Bạch nhìn Thẩm Vân Hạ thì nhớ tới khuôn mặt của Đặng Tư Thành. Nghĩ tới chuyện hai người họ lên giường với nhau, anh đã không thể nào bình tĩnh được nữa. Cho dù anh có không động đến cô đi chăng nữa, Thẩm Vân Hạ ngàn lần vạn lần cũng không được rung động với bất kỳ ai.

“Nhảm nhí. Sở Mộ Bạch, nếu đã không tin tưởng nhau như vậy thì sống chung còn có ý nghĩa gì nữa. Chẳng phải hai ta chỉ cần một tờ giấy ly hôn là mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?”

Nghe đến đây, Joyce giấu một nụ cười mãn nguyện. Cứ như vậy, Joyce hiển nhiên sẽ không còn đối thủ nữa, từng bước từng bước ngồi vào ghế thiếu phu nhân nhà họ Sở mà không phải san sẻ với ai.

“Ly hôn? Lúc này cô còn mặt mũi nói với tôi chuyện đó à? Thẩm Vân Hạ, tôi mới là người có quyền quyết định tất cả, cô nhớ chưa?”

Thẩm Vân Hạ cười chế giễu. Đối với cô, bấy nhiêu đó đủ rồi, đến lúc phải nói cho bố mẹ chồng biết Sở Mộ Bạch là một gã đàn ông khốn nạn như thế nào.

“Anh nói tôi là người phụ nữ lăng loàn, còn anh thì tốt hơn tôi được bao nhiêu? Tùy ý lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào anh muốn, ngay cả bạn thân tôi anh cũng không tha. Hai đứa nhỏ thì sao? Ngay cả khi chúng bị Joyce hành hạ anh cũng không nói được một câu công bằng cho con. Sở Mộ Bạch, anh là cái thá gì mà dám lên mặt dạy đời tôi phải làm thế này, phải làm thế kia?”

Càng nhìn Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ càng chán ghét anh. Về phía mình, Sở Mộ Bạch cũng không biết bản thân đã thích Thẩm Vân Hạ nên mới nảy sinh lòng ghen tuông.