Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 72: Cưỡng ép




Không quan tâm đến Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ cùng với Đặng Tư Thành đi ăn tối. Vì là chỗ quen biết với chủ nhà hàng nên Đặng Tư Thành không cần đặt trước mà vẫn có một chỗ ngồi vô cùng thuận lợi.

“Em muốn ăn gì cứ chọn nhé! Món ăn ở đây cũng được lắm.”

Đặng Tư Thành đẩy menu về phía Thẩm Vân Hạ, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nghĩ đến chuyện hai người họ sắp ly hôn, anh càng có thêm động lực để tỏ tình.

“Vâng.”

Thẩm Vân Hạ mở thực đơn ra rồi chọn vài món cho có lệ. Cô không phải là người kén ăn, chỉ cần thức ăn đảm bảo vệ sinh là được.

“Phục vụ! Cho tôi món này, món này và cả món này nữa.” Đặng Tư Thành chỉ tay vào những món Thẩm Vân Hạ vừa chọn để cho phục vụ ghi lại. Riêng mình, anh ăn theo sở thích của cô, không phải chọn món.

Trong lúc chờ phục vụ đi ra, Đặng Tư Thành dành lời khen cho nhan sắc của Thẩm Vân Hạ: “Dạo này tôi thấy em xinh đẹp hơn trước nhiều.”

“Cảm ơn thầy. Em cố gắng thay đổi một chút để tốt hơn mà thôi.”

Thẩm Vân Hạ hơi ngượng khi bàn ăn chỉ có hai người, xung quanh họ toàn những cặp tình nhân thân mật, âu yếm với nhau. Sau khi phục vụ lên món, họ cùng ăn tối rồi kể về cuộc sống của đối phương. Lúc này, Đặng Tư Thành lấy một bó hoa chuẩn bị sẵn để tặng cho cô:

“Tặng em.”

Thẩm Vân Hạ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đón nhận món quà của Đặng Tư Thành. Sau khi cô nói tiếng cảm ơn, Đặng Tư Thành nhân dịp đó hít một hơi thật sâu rồi thừa nhận:

“Tôi thích em. Có thể cho tôi một cơ hội được theo đuổi em không?”

Thẩm Vân Hạ hơi bối rối. Thú thật, sau một khoảng thời gian tiếp xúc với Đặng Tư Thành, cô thấy anh là một người rất tốt, biết quan tâm, chăm sóc và đặc biệt là rất thương yêu Tiểu Thành với Tiểu Nặc. Hơn nữa, cô cũng có cảm tình với anh nên không nỡ từ chối. Với lại… cô cũng muốn bù đắp cho Đặng Tư Thành sau chuyện công ty anh bị Sở Mộ Bạch mua và chèn ép.

“Em… không xứng đáng với anh đâu.”

Nghĩ lại, Thẩm Vân Hạ đành từ chối lời tỏ tình của Đặng Tư Thành. Cô là phụ nữ đã có chồng, lại có hai đứa con, không nghề nghiệp. Đặng Tư Thành thì khác, anh là trai tân, chưa có vợ, công việc vô cùng thuận lợi và có thể thăng tiến trong tương lai. Do đó, nếu phải lấy một người như cô, Đặng Tư Thành sẽ là người chịu thiệt thòi.

“Anh không quan tâm quá khứ của em như thế nào, anh chỉ nhìn vào hiện tại thôi. Anh muốn cùng em có một sống vui vẻ, bình dị thế là đủ rồi.”

Thẩm Vân Hạ vô cùng cảm động trước tấm chân tình của Đặng Tư Thành nhưng hiện tại đây không phải là lúc thích hợp để cô đồng ý cho anh bước vào cuộc đời của mình.

“Bây giờ em vẫn đang là phụ nữ có chồng, không phải lúc thích hợp để nói chuyện này. Cho em thêm chút thời gian được không?”

“Được, anh sẽ đợi.”

Sau khi ăn tối xong, Đặng Tư Thành chủ động đưa cô về nhà.

“Hẹn gặp lại em.”

Đặng Tư Thành vừa lái xe rời đi, Sở Mộ Bạch đứng ở ban công đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Biết Thẩm Vân Hạ vừa đi ăn tối cùng với Đặng Tư Thành, anh vô cùng tức giận.

Ngay khi Thẩm Vân Hạ vừa bước lên cầu thang, cô đã nhìn thấy Sở Mộ Bạch đứng đó: “Anh làm cái gì ở đây?”

Sở Mộ Bạch không nói không rằng liền kéo Thẩm Vân Hạ và phòng, bắt đầu cưỡng hôn cô. Anh vừa chạm lên môi Thẩm Vân Hạ chưa bao lâu liền bị cô cự tuyệt đẩy ra, tặng cho Sở Mộ Bạch một bạt tai:

“Bốp!”

“Anh bị điên rồi à?”

Sở Mộ Bạch thở hồng hộc, nhìn thẳng vào mắt cô rồi chất vấn: “Có phải em đã yêu Đặng Tư Thành rồi đúng không? Không yêu thì tại sao lại đi ăn tối với hắn chứ?”

“Tôi yêu ai thì liên quan gì đến anh. Sở Mộ Bạch, tôi nhắc lại một lần nữa cho anh nhớ, anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi.”

“Em nói gì cơ?”

“Tôi và anh không liên quan gì tới nhau. Anh nhớ chưa?”

Thẩm Vân Hạ đẩy Sở Mộ Bạch sang một bên, định bỏ về phòng thì bị anh kéo lại. Sở Mộ Bạch nhận ra mình không thể buông tay cô được nữa, nhất quyết phải giữ Thẩm Vân Hạ bên mình.

“Thẩm Vân Hạ, để tôi nói cho em biết. Người mà Sở Mộ Bạch này muốn, phải có cho bằng được.”

Vừa dứt lời, Sở Mộ Bạch đã ép Thẩm Vân Hạ vào đường, định giở trò đồi bại với cô. Đêm nay, Sở Mộ Bạch anh sẽ làm cho Thẩm Vân Hạ nhớ mãi không quên, từ đó ngả vào lòng anh như đêm định mệnh của bốn năm trước.

“Sở Mộ Bạch, mau buông tôi ra!”

Thẩm Vân Hạ dùng hết sức chống cự nhưng bản thân Sở Mộ Bạch cứ như một con mãnh thú ghì chặt lấy cô. Sở Mộ Bạch đã dùng hết mọi cách để Thẩm Vân Hạ tha thứ cho mình nhưng hình như đều không có tác dụng, không thể khiến cô thay lòng đổi dạ trở về bên anh. Vậy thì… Sở Mộ Bạch anh chỉ còn cách dùng đến hạ sách này thôi. Càng đứng gần nhau, Thẩm Vân Hạ càng cảm nhận được mùi rượu quanh chóp mũi mình. Đêm nay… không lẽ cô lại lặp lại sai lầm của bốn năm trước sao?