Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 97: Mãi mãi không chạm tới




Sau khi Tiểu Thành tỉnh lại, Thẩm Vân Hạ túc trực bên giường bệnh của cậu bé không rời. Thẩm Vân Hạ xin nghỉ làm một tuần để được ở chăm sóc con. Sự việc lần này xảy ra nằm ngoài ý muốn, tuy nhiên cô vẫn tự trách bản thân dù Sở Mộ Bạch luôn nói đó không phải là lỗi của cô.

Hết một tuần, Tiểu Thành xuất viện, bác sĩ cho rằng nên để cậu bé ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn. Thấy cô không có thời gian chăm sóc con trai, Sở Mộ Bạch đề nghị:

“Tạm thời cho Tiểu Thành về sống với anh được không? Bên này cũng có người chăm sóc nó, khi nào em đi làm về thì qua thăm là được.”

Không còn sự lựa chọn nào khác, Thẩm Vân Hạ đồng ý với Sở Mộ Bạch.

Về cơ bản, đương nhiên anh nghĩ đến sức khỏe của con nhiều hơn. Tuy vậy, Sở Mộ Bạch cũng vô cùng phấn khởi khi được gặp Thẩm Vân Hạ thường xuyên, là cơ hội tốt để hai người làm lành với nhau.

Từ sau khi Tiểu Thành bị tai nạn, Thẩm Vân Hạ ít gặp Đặng Tư Thành hơn. Mỗi khi có thời gian rảnh, cô đều toàn tâm toàn ý lo cho con. Vì vậy, Đặng Tư Thành cảm thấy mối quan hệ của hai người họ càng ngày càng xa cách, bản thân cũng không giấu được nỗi buồn trên gương mặt.

“Có lẽ… hai người họ sẽ trở về bên nhau.”

Đó là nhận định của Đặng Tư Thành, không phải sự xác nhận của Thẩm Vân Hạ. Vạn bất đắc dĩ, cô mới quay trở về nhà họ Sở một thời gian.

Những ngày gần đây, Sở Mộ Bạch toàn tâm toàn ý với mẹ con Thẩm Vân Hạ mà quên đi sự tồn tại của con Joyce. Mỗi ngày, đứa nhỏ đều quanh quẩn bên bà nội với vú em, ít khi được gặp bố. Thấy Sở Mộ Bạch có vẻ thờ ơ, bà Ân Hiểu Cầm lên tiếng nhắc nhở:

“Dù sao nó cũng là con của con. Con nên dành thời gian cho con bé nhiều hơn một chút.”

“Con biết rồi mẹ.”

Sau khi Tiểu Thành gặp tai nạn, Sở Mộ Bạch dần dần hiểu được cảm giác của Thẩm Vân Hạ. Khi xưa, lúc Joyce bạo hành hai đứa nhỏ, thái độ của anh còn mập mờ. Bây giờ thì khác rồi, Sở Mộ Bạch bắt đầu ra dáng một người bố thật sự.

Vừa đi làm về, Sở Mộ Bạch qua phòng thăm cô con gái nhỏ. Bế đứa trẻ trên tay, anh vui vẻ chơi đùa với nó, thỉnh thoảng lại trò chuyện:

“Sau này lớn lên, con gái bố chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.”

Tuy con bé không có mẹ kề cận nhưng anh tin nếu Thẩm Vân Hạ đồng ý quay lại, cô cũng sẽ là một người mẹ tốt.

Đã hai tháng trôi qua, cuối cùng Tiểu Thành cũng có thể đi học trở lại. Nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ nắm tay nhau đến trường, Thẩm Vân Hạ vô cùng hạnh phúc. Khoảng thời gian vừa qua cô đã rất vất vẻ, cũng rất mệt mỏi nhưng sự hy sinh đó là xứng đáng.

Tối hôm đó, Thẩm Vân Hạ nói với Sở Mộ Bạch:

“Bây giờ con đã khỏe rồi, từ ngày mai tôi sẽ dọn về bên kia sống.”

“Nhưng mà anh muốn…”

Thẩm Vân Hạ lắc đầu.

Nói xong những gì cần nói, Thẩm Vân Hạ thu dọn đồ của Tiểu Thành rồi trở về nhà của mình. Biệt thự này không phải nhà của cô, chỉ là một trạm dừng chân mà thôi. Hai tháng qua, Sở Mộ Bạch đã cố gắng vun đắp tình cảm với Thẩm Vân Hạ nhưng thái độ của cô vẫn như vậy, chưa hề vượt quá giới hạn bản thân cho phép.

Đến cuối tuần, Thẩm Vân Hạ chủ động gọi điện cho Sở Mộ Bạch:

“Ngày mai anh có thời gian không?”

“Anh có.” Sở Mộ Bạch tưởng rằng cô đang cho mình cơ hội nên vô cùng phấn khởi. Lần này, anh nhất định sẽ tỏ tình với cô một lần nữa.

“Vậy chúng ta đi biển chơi đi. Lâu rồi Tiểu Thành với Tiểu Nặc cũng chưa được đi chơi xa lần nào.”

“Cũng được. Em không cần chuẩn bị gì cả, mai anh sẽ tới đón ba mẹ con em.”

“Quyết định vậy đi.”

Sáng sớm hôm sau, Sở Mộ Bạch đã có mặt trước nhà Thẩm Vân Hạ từ sớm, đợi cô thức giấc. Anh đứng bên chiếc xe mui trần ôm theo bó hoa hồng, cảm giác hồi hộp như theo đuổi mối tình đầu. Một lúc sau, khi mặt trời lên, ba mẹ con Thẩm Vân Hạ xuất hiện.

“Bố!”

“Bố ơi!”

“Anh đến lâu chưa?”

“Cũng vừa tới. Tặng em!”

Khác với lần trước, lần này Thẩm Vân Hạ nhận bó qua, nói lời cảm ơn anh. Hy vọng bắt đầu nhen nhóm lên trong lòng Sở Mộ Bạch, tâm trạng của anh càng phấn chấn hơn nữa.

Đến biển, Thẩm Vân Hạ và Sở Mộ Bạch cùng chơi đùa với hai đứa nhỏ, không quên lưu lại những tấm hình làm kỷ niệm. Trong lúc bọn trẻ đang xây lâu đài cái, Sở Mộ Bạch đến trước mặt Thẩm Vân Hạ, bắt đầu thổ lộ tình cảm với cô một lần nữa:

“Vân Hạ, trước đây anh không tốt, không biết trân trọng mẹ con em. Bây giờ anh hiểu điều gì là quan trọng nhất với mình rồi, em có thể… cho chúng ta một cơ hội được không?”

Thẩm Vân Hạ nhìn anh mỉm cười: “Sở Mộ Bạch, sau khi anh hiến máu cứu con, em đã không còn nhớ gì đến những chuyện trước kia nữa. Bó hoa lúc nãy anh tặng, em đã nhận, đồng nghĩa với việc em cũng tha thứ cho anh rồi. Tuy nhiên, tình yêu thì không thể cưỡng cầu, chúng ta vẫn có thể làm bạn.”

“Anh hiểu rồi.”

Sở Mộ Bạch thở phào một hơi, hướng tầm mắt về phía biển. Hoàng hôn hôm nay thật đẹp, nhưng lại có cảm giác rất xa vời, mãi mãi không chạm tới được.