Phương Du Ân nắm chặt con dao trong tay áo, vừa mới giơ tay lên đã bị vệ sĩ bên cạnh vẫy tay, tách ra.
Lận Chiêu Hi lên xe, trượt cửa sổ xe xuống, vừa nhìn thấy liền khinh thường: "Hà Sở chỉ là con nuôi nhà ta, đừng tưởng rằng cùng anh ta có quan hệ tốt thì có thể lấy được cái gì từ gia đình tôi, tỉnh lại đi."
Phương Du Ân căng thẳng bả vai hít sâu vài cái, sau đó vẫy tay dừng xe một cái, đi theo xe vừa lái đi.
Chung Giang Viễn ngồi xổm ở lề đường hút thuốc, mấy người bạn dựa vào đèn đường còn đang chế nhạo hắn hôm qua suýt chút nữa bị người diệt khẩu.
Ngày hôm qua hắn đang chặn Hà Sở, kết quả đột nhiên một đám người đi tới, xuống xe đi về phía anh, nếu xe máy của anh không đủ nhanh, bọn họ đã thật sự đuổi kịp anh rồi.
Nghĩ về điều đó, hắn vẫn còn một số sợ hãi kéo dài, và hắn không thể nghĩ ra ai sẽ gây rối với hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Hà Sở.
Chung Giang Viễn đứng lên, dùng chân chạy qua tàn thuốc, bạn thân vỗ vỗ vai hắn, ý bảo nhìn chiếc xe sang trọng lái xuống phố, " Không phải lại tới tìm mày sao?"
Lúc cha nuôi của Hà Sở đến hôm qua cũng vậy.
Chung Giang Viễn đang lo lắng không biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, hắn lui nửa bước, chỉ có một người đi xuống, một thân cao lớn vạm vỡ: "Anh Chung Giang Viễn, cất bước nói."
Bạn anh cười quái dị, giễu cợt không biết anh có thật sự trèo cao với thiếu gia hay không.
Chung Giang Viễn tưởng là cha nuôi, lên xe liền phát hiện là một Omega nhỏ, nhưng biểu tình trên mặt giống hệt như Lận Hồng Tân, đều không có coi ai ra gì.
Xe bắt đầu chuyển động, Chung Giang Viễn kêu lên: " Mày làm gì vậy!"
"Đưa anh đi đón người, không phải muốn đi đón Hà Sở sao?"
Chung Giang Viễn nhìn chằm chằm Omega này một lúc lâu, thầm nghĩ người này thật là thú vị.
Hôm nay có rất nhiều người tới nhà họ Lận, các loại ô tô hạng sang lần lượt đậu ở ven đường, bên ngoài nhà họ Lận cũng chiếm đầy bãi đậu xe, còn có những nhóm khách đứng trên bãi cỏ trong vườn.
Lận Chiêu Hi trở về muộn hơn bình thường nửa tiếng, trở lại tòa nhà thay quần áo, sau đó đứng bên cạnh mẹ nở nụ cười ngọt ngào, vừa chạy tới thì thấy Nguyễn Dịch cùng bọn họ đi tới.
Hứa Nghi Đồng sau khi ốm rất ít xuất hiện trong các buổi xã giao như vậy, mấy ngày nay tâm trạng của bà ấy rất tốt, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, gương mặt trang điểm thanh tú, đứng cạnh Nguyễn Dịch, Hứa Nghi Đồng có thể cùng Nguyễn Dịch đứng cạnh xinh đẹp dịu dàng nhưng cả người không sắc sảo như thường thấy, cả hai đã thu hút rất nhiều sự chú ý ngay khi vừa xuất hiện.
Lận Chiêu Hi chạy đến bên cạnh Nguyễn Dịch nở nụ cười, giang hai tay lấy quà Nguyễn Dịch tặng cho chính mình, trông thật ngây thơ dễ thương.
“Tiểu Hi vẫn chưa trưởng thành, thật khiến người ta chê cười. Chị hai đi qua đây, không thể quấn lấy anh hai như thế này được.” Lận thái thái cười nói.
Sắc mặt Lận Chiêu Hi sa sầm xuống rõ ràng là vì những lời này, khi xoay người lại, khóe miệng hoàn toàn rũ xuống.
Anh đã khóc lóc làm phiền suốt một ngày vì lễ đính hôn của Nguyễn Dịch, giờ anh có thể giả bộ không tồn tại vị hôn thê này, nhưng phải có người nhắc nhở.
Còn muốn cho nàng tới tiệc sinh nhật.
Lận Chiêu Hi tức giận mắng mẹ đang đi tới: "Tại sao lại mời chị ấy tới?"
"Cô... Dì Hứa mang tới..."
"Tôi mặc kệ, tôi không muốn nhìn thấy cô ta!"
Lận thái thái nhìn hắn u ám mà rời khỏi, hắn mỉm cười trước những ánh nhìn xung quanh.
Hứa Nghi Đồng nhận thấy được tâm trạng của Lận Chiêu Hi thay đổi, cũng thấy hắn mất bình tĩnh, đối với Nguyễn Dịch nói: "Tiểu Hi tuổi lớn rồi, sau này không thể để em ấy đi theo con như vậy, cho nên nhìn ai em ấy đều không tốt."
Nguyễn Dịch " Vâng" một tiếng, lãnh đạm nhìn về phía góc tường tìm người, thường ngày Hà Sở cũng sẽ xuất hiện loại yến tiệc này.
Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, đáng ra tới lúc Hà Sở tan học, hắn cử người nhìn Chung Giang Viễn, để hắn không quấn lấy Hà Sở.
Hôm qua Hà Sở cũng nói với hắn là hôm nay nghỉ học.
Có lẽ là không thích trường hợp này.
Hắn ngoảnh mặt đi theo Hứa Nghi Đồng gặp vài người bạn của cô.
Hà Sở trong phòng tắm, vách tường cùng cửa phòng đều chặn lại âm thanh từ bên ngoài truyền đến, cậu cũng không biết bên ngoài là mấy giờ rồi.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất, vết thương kết vảy tay trái ở trước ngực, tay phải cầm bàn chải đánh răng mài ở chỗ tiếp giáp của gạch lát, sau đó nhìn về phía đốt đuôi bàn chải đánh răng bị mài nhọn.
Theo quy trình tổ chức tiệc sinh nhật, sẽ có thời gian chụp ảnh gia đình, có khả năng gọi cậu ra ngoài.
Cậu có thể sẽ rất gần với Lận Hồng Tân, hoặc có thể không.
Xem bộ dáng đêm qua, Lận Hồng Tân cũng sợ chết khiếp.
Điều đáng tiếc duy nhất Hà Sở cảm thấy lúc này là trong điện thoại cậu bị lấy đi rất nhiều đoạn ghi âm, ý tứ của những lời đó cũng không rõ ràng lắm, nhưng nếu cậu và Lận Hồng Tân đều chết, thì nên có người nghe được từ đoạn ghi âm đó có điểm gì đó đi.
Không ai muốn sử dụng phương thức một cách thảm thiết như vậy để đổi lấy một sự chú ý.
Hai tháng nữa, Lận Hồng Tân sẽ không còn quyền giám hộ cậu, nhưng Hà Sở nghĩ, ở đây cậu sẽ ổn.
Xung quanh vết thương vốn đã sưng tấy còn bị nhiễm trùng, tối hôm qua bị một tấm nhôm chọc vào lòng bàn tay, chảy máu mới có thể khiến Lận Hồng Tân lầm tưởng thuốc có tác dụng.
Cậu dựa vào cơn đau từ vết thương để tỉnh táo.
Nghe thấy có người mở cửa, cậu từ dưới đất đứng lên, sau lưng lạnh lẽo, mắt tối sầm lại, nắm năm ngón tay đau nhức, hoảng hốt mà đứng vững.
“Hà Sở, đến giờ chụp ảnh rồi, bà chủ kêu tôi gọi bà.” Người hầu dùng chìa khóa mở cửa phòng tắm, ánh mắt vội vàng liếc qua vẻ mặt thảm hại, “Bà chủ nói rằng sau khi chụp ảnh xong đưa cậu vào phòng, không cần ảnh hưởng đến những vị khách khác. "
Cô mang theo một hòm thuốc, đơn giản băng tay Hà Sở, đem quần áo cho cậu mặc vào.
Trước khi đóng cửa, cô nhắc nhở Hà Sở: "Hà Sở, phía trước có một ban nhạc đang biểu diễn, có chuyện gì gọi người bên ngoài."
Hà Sở thay quần áo, ngón tay cái xoa nắn đầu ngón tay, hơi lạnh sau lưng truyền đến đầu óc choáng váng, như có một mũi kim lạnh lẽo cắm vào mi tâm, khiến cho cậu lực bất tòng tâm, lo sợ đều áp xuống.
“Hà Sở.” Lận Chiêu Hi đột nhiên đi vào, ăn mặc tao nhã, trên mặt mang theo ý cười, “ Tôi thả anh đi.”
Cầm trên tay hai ly rượu, đưa cho Hà Sở một ly: " Tôi đã gọi bạn trai của anh rồi. Anh ta đợi anh ở cửa sau, anh đi ra ngoài là thấy được anh ta."
Hà Sở nhìn sâm panh vàng nhạt sủi bọt trước mặt không trả lời, Lận Chiêu Hi nhấp một ngụm nói: " Tôi muốn giúp anh một chuyện, đem ly rượu này giao cho anh hai, rồi đưa anh ấy đến với tôi."
Lận Chiêu Hi từ lúc xuất hiện đến lúc nói ra đều rất quái dị, thấy Hà Sở bất động thanh sắc nói: " Tôi cùng anh hai cãi nhau, anh hãy gọi anh ấy cho tôi, cho anh ấy biết tôi muốn giảng hòa. Về phần anh, tôi sẽ coi như anh làm chuyện tốt, sau khi anh ra ngoài sẽ không liên quan gì đến gia đình tôi nữa."
Con ngươi Hà Sở dần dần nhìn ra ánh sáng, cậu liếm liếm đôi môi nứt nẻ, thả bàn tay đang cắm sâu trong ngón ra, giơ tay nhận lấy ly rượu.
Khi đi theo Lận Chiêu Hi ra khỏi phòng, bên ngoài không có ai, đi qua hành lang ngắn ngủi, Lận Chiêu Hi chỉ vào bên người Nguyễn Dịch, đẩy Hà Sở, nói: " Đi, mang anh hai qua đây."
Các khách mời đều đang đứng trên bãi cỏ chăm chú lắng nghe người bạn của Lận Hồng Tân biểu diễn, còn Nguyễn Dịch thì đứng một mình, vô cảm nhấm nháp ly rượu.
Nguyễn Thời Xương vừa rồi cũng tới, hẳn là không ngờ Hứa Nghi Đồng cũng tới lần này, đi cùng với hắn là Cố Tinh Miên - Nguyễn Thời Xương cũng thật sự tốn chút sức lực, để có thể quang minh chính đại mang theo anh ta, đặc biệt giao cho anh ta chức danh trợ lý.
Bây giờ Uông Kỳ Duyệt đang cùng Hứa Nghi Đồng tản bộ, Nguyễn Dịch tính toán chờ bài này kết thúc, liền đi tìm Nguyễn Thời Xương.
Vừa rồi hắn đã không khiến Nguyễn Thời Xương tức giận, hắn muốn nâng ly rượu với ông ta trước khi hai người rời đi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Dịch khóe miệng mỏng như đao.
“Anh hai.” Hắn ngửi thấy mùi pheromone thơm phức, sau đó có người nhẹ nhàng kéo quần áo của anh.
Phía trước đang biểu diễn lấn át thanh âm của Hà Sở, Nguyễn Dịch chỉ nhìn được mội cậu lúc đóng lúc mở, chú ý tới tay cậu bị thương, tay trái quấn băng vải, năm ngón tay tái nhợt tinh tế.
Lúc Nguyễn Dịch gặp lại Lận Hồng Tân vừa rồi, trên cổ ông ta cũng nhìn thấy một cuộn băng y tế, mà ông ta sơ ý làm xước.
Nguyễn Dịch uống vài hớp rượu đặt ly xuống, đưa tay đẩy vai anh nói: " Đi ra chỗ khác nói chuyện."
Bọn họ từ trong vườn đi bộ trở về phòng Hà Sở ở phía sau, là một tòa nhà đối diện với bãi cỏ phía trước, ở đây yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nguyễn Dịch nhìn thấy Hà Sở vào phòng liền khóa cửa lại, càng thêm cau mày.
Theo logic mà nói, Nguyễn Dịch sẽ không ở một mình trong một căn phòng với một Omega chưa bị đánh dấu, và người mà hắn từng thấy trước đó đã nhắc nhở Nguyễn Dịch rằng hắn ghét Omega ngây thơ và mềm yếu đến nhường nào.
Nhưng Nguyễn Dịch hiện tại cũng không muốn cự tuyệt người, ví như có Hà Sở ở đây.
Hắn cũng thử chán ghét Hà Sở, lại cảm thấy Omega này đáng thương, lại duỗi tay ra.
Sự tồn tại của Hà Sở chính là muốn nói cho hắn biết không phải ai cũng giống Cố Tĩnh Miên, có người thật sự đáng ghét, cũng có người thật sự bất lực không có ai giúp.
Trong phòng, Nguyễn Dịch cau mày kiểm tra vết thương tím bầm trên trán, thu tay lại nhìn, hỏi: "Hà Sở, sao lại thế này?"
Khi nhìn Hà Sở, không biết tại sao lại ngây người một hồi, cảm thấy pheromone của Hà Sở so với lúc trước rõ ràng hơn nhiều, khẽ nhíu mày: " Lận Hồng Tân đã làm gì em?"
Hắn không nên hỏi như vậy, vì nhà họ Lận và nhà hắn là quen biết lâu năm, vì Hà Sở, hắn không nên suy đoán về chú của mình như vậy.
Hắn nhìn Hà Sở hỏi từng chữ một, " Hà Sở, em nói cho anh biết, tất cả có phải là sự thật không?"
Lúc Hà Sở nắm lấy tay trái của anh, Nguyễn Dịch vô thức nắm lấy bàn tay mềm mại và lạnh lẽo kia, như có một luồng lạnh lẽo vô hình chạy vào trong lòng anh, đè nén không biết khô khốc nơi đó, mà anh theo sát ngọn lửa thiêu đốt đột nhiên phản kích, Nguyễn Dịch lồng ngực đang đập bất thường và hơi thở của anh ấy trở nên rất nặng nề.
“Anh hai, làm ơn giúp em, em… Anh hai, anh có chuyện gì vậy?” Hà Sở còn đang loay hoay sắp xếp ngôn ngữ của chính mình, đột nhiên phát hiện Nguyễn Dịch lòng bàn tay nóng đến dị thường, tin tức tố trào ra nồng đậm làm cậu bất giác bất an.
Lận Chiêu Hi đang đứng trên hành lang quan sát, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Dịch từ bên kia đi cùng Hà Sở, lập tức đi theo.
Không thích hợp.
Bên ngoài phòng đợi ba phút đồng hồ, Lận Chiêu Hi chạy ra gõ cửa, hắn cho Nguyễn Dịch uống một hơi cạn sạch rượu, không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Không thể để Nguyễn Dịch và Hà Sở ở cùng nhau.
"Anh hai! Anh đi ra ngoài một chút, em có chuyện muốn nói với anh."
“ Phanh!” Có một âm thanh bị bóp nghẹt từ cửa, “ Ra ngoài!”