Sổ Ước Luân Hồi

Chương 170: Nhiễm Nam Là Kẻ Biến Thái?.




--- Lời Tác Thật ---

Đại Kết Cục “Nise” sắp tới - Kỳ này phải tìm cách xoay các đg như chong chóng. Ka ka ka.

- Huỳnh Ni:

youtu.be/OUUY56MHEJ0

- Meow Meow:

youtu.be/Qc8VX1ZyyhY

- Hồng Nhan:

youtu.be/fKPpq-tBn_Y

- Nguyệt Dạ:

youtu.be/CxH3vVqG6lI

- Quách Thị Hoa:

youtu.be/y_ON0rZachE

- Nhiễm Nam:

youtu.be/duAu8OgPXJs

- Chân Tâm:

youtu.be/3bh9hJLo3n4

- Huỳnh Ni Chính Thức Bên Cạnh Sinh Vật Nòng Nọc.:

youtu.be/QsyR0uRwfOE

---[0]---

“Ta? Hừ, chinh chiến bao nhiêu năm nay ta chưa từng biết chữ chết viết thế nào cả”

“Mạnh miệng”

“Mi nói cái gì đó?”

“Không nói gì cả. Ông trả cây chọc đít đó lại đây cho tôi”

Bàn tay Demon Monkey rung lên vì nộ hỏa. Nhắc tới cái thứ được Nhiễm Nam dùng để đâm hoa cúc của ông hôm qua thì ông lại hận. Thằng nhóc thất đức này, còn dám đòi lại vũ khí từ tay ông nửa chứ?

“Mi nằm mơ đi” trả cho mi để mi lại chọc chỗ đó của ta nữa sao? Ta đâu có ngu. Ta phải giữ nó chặt trong tay không để mi điều khiển nó đánh lén ta nữa.

“Xí, không trả thì thôi. Ông hỏi mấy cái trên tay ta này ấy à?” Nhiễm Nam ngó đăm đăm cây cọc nhọn bán trong suốt có ánh sao lấp lánh do thần khí Khí Bảy Màu biến thành trong bàn tay to bè của lão Khỉ. Tiếp tục dùng giọng thoải mái nói.

“Giới thiệu với ông. Trên tay tôi là ba quả bom hạch nhân mini có sức công phá vô cùng khủng bố. Loại này có thể kích hoạt từ xa trong nháy mắt hoặc nổ khi va chạm mạnh. Tầm ảnh hưởng đường kính cả cây số. Tuy là chỗ này khá vắng vẻ nhưng nếu nó mà nổ, e rằng cô khỉ vừa rồi cùng mấy nhà dân chung quanh đây sẽ chỉ còn là cặn bã đó.”

“Ngươi” Demon Monkey trừng mắt to như cái chuông, nghiến răng giận dữ.



“Ông có muốn xem thử sức mạnh hủy diệt của nó không?” Nhiễm Nam bắt đầu tung hứng ba trái bom hạch nhân qua lại khiến lão Khỉ hãi hùng sợ tên này lỡ tay làm chúng nó nổ.

“Nếu nó nổ, mi cũng sẽ chết chung, mi không sợ chết sao?” lão cố kìm cơn tức giận, hỏi Nhiễm Nam với cái giọng bực bội.

“Sợ chết? Sợ chứ, ai mà không sợ chết? Nhưng mà đến đường cùng thì phải liều mạng thôi, đúng không? Để đề phòng ông còn chưa biết sự lợi hại của nó, tôi sẽ làm nổ thử một quả trên trời cho ông xem nhé”

“Thằng nhóc khốn kiếp” bàn tay Demon Monkey nắm lại nghe rôm rốp khiến Nhiễm Nam đổ mồ hôi hột. Có vẻ như lão ta không sợ bom hạch nhân mini, chuẩn bị ra tay thì phải.

“Nè nè, ông xem nó nổ nè. Không muốn bị tôi cá chết lưới rách, kéo theo đồng bào ông gần đây chết chung thì đừng có ra tay bậy bạ đó” Nhiễm Nam tung một quả bom hạch nhân mini lên tận trời cao.

Bầu trời bỗng dưng sáng rực lên, cây cối, nhà cửa bên dưới mặt đất như rung lên, ngã nghiêng ngã ngửa. Lỗ tai ai nấy đều ong ong lên như bị điếc bởi âm thanh của vụ nổ. Khí nóng từ trên trời phả xuống như cơn gió bão cấp 6 cấp 7.

Các dị nhân Bất Nhân Hình gần đó vốn được thông báo từ trước là Phó Lão Chủ đang đấu với kẻ đột nhập, để tránh phiền toái nhức đầu nhức óc ông đã cho tắt hệ thống báo động ở khu vực này. Bởi vì cái lỗ tai khỉ của ông rất nhạy cảm với âm thanh, mấy ngày qua bị tiếng còi hú đau hết cả đầu rồi, không muốn chịu thêm nữa. Nhưng mọi người không ngờ được là, cuối cùng họ và cả ông điều phải chịu đựng tiếng ồn chứ không hề được yên ắng. Lần này còn ồn hơn cả còi báo động. Tai ai nấy đều ù lên ngỡ như là sắp điếc đến nơi.

Lão Khỉ ngước lên nhìn vụ nổ khủng khiếp trên không trung, lông lá và võ phục bay phần phật, lòng thầm tính toán.

“Xem ra mình tính không sai. Với tốc độ của mình vẫn dư sức đánh bay mấy quả bom này bay ra khỏi đảo, nhưng mà có lẽ chỉ kịp giảm thiệt hại mà thôi chứ không hoàn toàn khiến nó nổ ngoài biển được”


“Nhóc con, nói đi, mi muốn sao?”

“Đơn giản thôi, ông để tôi an toàn rời khỏi đây, tôi sẽ không đường cùng mà dùng đến hai trái bom còn lại này”

“Được, được, giỏi lắm. Ngươi đi đi. Nhưng để đề phòng ngươi tráo trở quăng bom trên đảo, ta phải đi theo mi đến khi rời khỏi đảo”

“Được thôi, không thành vấn đề” Nhiễm Nam hừ lạnh trong lòng. Ngụy quân tử. Đợi tôi rời khỏi đảo rồi ông ra tay bất ngờ diệt tôi chứ gì? Nhìn cái mặt ông có chút nào là sợ sệt mấy quả bom này đâu. Chắc chỉ là lo lắng cho bà con đang sống trên đảo của ông thôi. Hứ.

Cứ đợi đó. Không dễ hạ thằng này như ông tưởng đâu.

“Hừ” Demon Monkey hừ lạnh nhìn Nhiễm Nam leo tường ra ngoài. Lão cũng bay lên đuổi theo sát nút.

Nhiễm Nam vừa nhảy khỏi vách tường cao dày quanh đảo thì liền quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt lão Khỉ, cười tươi khoa hàm răng trắng bóng ra ngoài.

Thằng nhóc này, cười cái quỷ quái gì thế?

Demon Monkey lặp tức sinh lòng cảnh giác.

Thần khí của Nhiễm Nam trong hình dáng cọc nhọn bị lão Khỉ cầm chắc trên tay bỗng nhiên hóa lỏng trườn khỏi tay lão, vèo một cái bay ra ngoài biến thành trở lại cọc nhọn, lần nữa nhằm vào hoa cúc sau lớp quần võ phục của lão đâm tới.

Lão Khỉ há mồm ngạc nhiên. Thứ đồ chơi này còn có thể biến hóa đa dạng được như vậy à, hóa lỏng hóa rắn điều có thể, liệu nó có thể hóa khí không?

Coong…

“Ha ha ha, nhóc con khốn nạn. Ăn mãi thành quen à? Ta đã gắn vào mông một tấm chắn bằng hợp kim cực kỳ rắn chắc rồi, đừng hòng thông đít ta được nữa.”

Mà khoan đã, biến thành chất lỏng? Không xong!

“Khặc khặc khặc… Ặc á.. Ú ú ú” Cười trào phúng chưa hết câu lão đã phải rú lên đau đớn lần nữa.

Chính phủ có quyết sách thì địa phương có đối sách. Lão Khỉ đeo tấm sắt che mông thì Nhiễm Nam có thể biến thần khí thành dạng lỏng, luồn qua kẽ hở, bám vào hoa cúc rồi một phần của nó được hồn lực và mệnh lực tác động, theo ý nghĩ của Nhiễm Nam mà mọc ra một châm nhọn, phụt một phát chọt thẳng vào đoạn cuối của ruột người trong Demon Monkey.

Vừa định nhịn đau tấn công lấy mạng Nhiễm Nam thì khóe mắt lão đang nheo lại vì đau đớn cũng phải mở to ra vì bất ngờ. Từ bao giờ mà hai chân Nhiễm Nam lại lơ lửng thế kia? Vừa rồi nó còn phải trèo tường ra mà, sao lại biết bay rồi?

“Ha ha ha, tạm biệt lão nhé” Nhiễm Nam khi ở trong Thời Không Giới đã suy nghĩ cách đối phó ở lần thứ ba ra ngoài này rồi. Lần này hắn quyết định chạy khỏi đảo, rời ra biển xa tránh tầm quét sóng của hệ thống phòng vệ trên quần đảo. Sau đó sử dụng bài tẩy gửi bên phía Niệm để xử lý năm tên “ngũ hành” rồi mới đột nhập lại đảo lần nữa sau.


Dĩ nhiên như đã nói từ trước, muốn đối phó năm tên đó không thể tự bay thì vô cùng khó. Nhiễm Nam quyết định đối phó bọn chúng thì hắn đã có thể tự bay bằng mệnh lực được rồi. May mắn làm sao, trời độ trời thương cho hắn lết một phát tăng tận 10 cấp bậc, từ 40 nhảy đến 50. Mở ra Giới Cấp Mới và nhất là khả năng có thể triệt tiêu lực hút trái đất để tự bay bằng năng lượng của mình.

Khi bay như vậy, tốc độ sẽ chậm hơn là chạy trên đất rất nhiều nhưng ít ra nó cũng nhanh hơn gấp trăm lần dùng thần khí tự chở mình bay đi.

Giới cấp mới cũng nhảy vào ô may mắn, mang tới cho hắn một thuộc tính phụ thêm là khả năng thích nghi của mệnh lực khi giải phóng ra ngoài cơ thể giúp cho Nhiễm Nam có thể tăng tốc độ bay lên thêm 170 phần trăm. Kết hợp với giới cấp trước đó tạo lớp mỡ bóng giảm ma sát tăng 1,7 lần tốc độ. Nhiễm Nam lúc này có thể bay với tốc độ gấp 3,4 lần so với cơ bản.

Khi lên cấp 50, hắn có thể bay 2 kilomet trên giây. Bây giờ gấp 3,4 lần lên, Nhiễm Nam có thể bay với tốc độ gần 7 cây số một giây. Đó là chưa kể đến sử dụng Sinh Sinh Công Phòng Tốc Nhị Biến - Biến hai về phần tốc độ, nếu vận dụng đến thì cậu nhóc có thể bay nhanh như chớp, gần 21 cây số một giây.

Dù vậy thì vẫn không thể thoát khỏi cái tốc độ bay hơn 30 kilomet một giây của lão Khỉ. Không biết thay vì lão bay thì đổi thành chạy thì Nhiễm Nam có thể thoát khỏi lão ở hai lần trước không nữa? Chỉ là khi đó Nhiễm Nam có chạy dưới đất cũng không nhanh bằng lão nên lão khoái bay hơn chạy mà thôi.

Nhiễm Nam cũng biết điều đó, vì vậy, lúc này đây, lão Khỉ vừa định xuất thủ, mặc kệ cái đau khốn khổ ở lỗ cúc hoa do thần khí đang ngoáy bên trong, thì Nhiễm Nam liền làm một hành động khiến lão vừa tức vừa ức mà không thể làm gì khác hơn là mặc kệ cho hắn bỏ chạy.

Tên này bay lên không trung cực nhanh và...

Sự việc dài dòng lòng thòng nhưng mà diễn biến thì chỉ trong một hai giây ngắn ngủi mà thôi.

Nhiễm Nam vừa ra khỏi nội thành liền biến thần khí thành chất lỏng chui vào trong mông lão Khỉ khiến lão vừa giận lòi gân xanh khiến lão lỡ một nhịp.

Tiếp đó cả người bay lên trước mặt lão khiến lão ngớ ra. Trước đó không bay mà chỉ trèo tường chính là để tranh thủ thêm một tích tắc lỡ nhịp này của lão ta. Nếu không có chiêu này, Nhiễm Nam rất có thể bị lão lạm dụng ưu thế tốc độ của chính lão mà đánh hai cái quả bom bay ra ngoài biển rồi quay sang thanh toán hắn.

Rồi Nhiễm Nam vứt hai quả bom hạch nhân mini về hai hướng khác nhau, bay thẳng vào bên trong nội thành trên đảo. Nếu chúng nổ, không biết bao nhiêu sinh linh sẽ bị xóa sổ?

Demon Monkey cay lắm, nhưng mà không thể bỏ mặc sống chết của mấy em vợ, mấy cô bồ và mọi người được. Thế là lão gầm lên một tiếng, khí thế bừng bừng khiến sóng biển cũng phải dội ngược ra. Cả người ông ta bay lên, dồn hết tốc lực đuổi theo hai quả bom đang bay vào giữa đảo với tốc độ như điện quang kia. Không thể, nhất định phải bắt kịp chúng, vứt chúng lên trời cao…

Thần khí của Nhiễm Nam cũng từ trong lỗ hậu của lão bay ra, tự làm sạch mình rồi bay về tay chủ nhân.

Lòng lão gắp lên khi nhớ tới Nhiễm Nam đã từng nói có thể điều khiển từ xa khiến chúng nổ ngay lập tức. Nước mắt uất ức như muốn túa ra. Bản thân mình mạnh hơn nó không biết bao nhiêu lần, tại sao hết lần này tới lần khác bị nó gây khó khăn như vậy chứ?

Lão đã không thể ra tay giết Nhiễm Nam để tránh hắn kích hoạt bom được, bởi vì bom va chạm cũng sẽ nổ. Nếu bỏ thời gian giết nó thì sẽ không kịp chặn lại thảm kịch nổ bom mất.

Nhiễm Nam quệt miệng nhìn Demon Monkey vội vàng quay lưng bỏ đi mà cười. Hừ, chúc ông vui với hai món quà đó, ha ha ha… Ặc…

Hự một tiếng, Nhiễm Nam vừa nhúc nhích định bay đi ra ngoài biển thì liền dính một chiêu độc ác của lão Khỉ, trọng thương tại chỗ, cả người bị đánh bay vù vù ra khơi.

“Trong đời ta, chưa có khi nào chịu thiệt mà không trả đũa lại cả. Lần tới gặp lại ta thề sẽ lấy cái mạng chó của mi” lão Khỉ thầm hứa trong lòng, bàn tay lão với thẳng hết mức ra ngoài chụp lấy quả bom hạch nhân mini gần lão nhất. Trái còn lại lại bay ở hướng xa hơn, đành trơ mắt nhìn mọi người ở hướng đó hóa ra tro rồi, không còn kịp ngăn chặn lại nữa.


Hai tiếng nổ chát chúa vang lên, trong đảo phụ lớn hai ngày qua Nhiễm Nam quậy phá xuất hiện hai quầng sáng trắng chói mắt như hai cái mặt trời nhỏ.

Lão Khỉ đau khổ trơ người ra tại chỗ. Hết rồi, tất cả đã kết thúc!

Thân thể Nhiễm Nam trọng thương trầm trọng, vài đoạn ruột lòi ra lòng thòng trong không trung. Một chiếc giày tan nát không ra hình dạng gì, phần vì bị ma sát đốt cháy thành tro, phần thì nằm gọn trong ổ bụng của Nhiễm Nam.

Lão Khỉ quá cay tên này vì vậy dù phải dốc sức chụp lấy hai quả bom hạch nhân mini thì chân lão vẫn vùng vằng một cái, đá chiếc giày của chính mình bay ngược ra ngoài tấn công Nhiễm Nam với sát thương không kém gì chính lão tận tay đấm một phát.

Cả người nhóc mập bay vèo qua hòn đảo nhỏ mà nó định ghé xem ở hướng Bắc. Thần trí tỉnh táo khiến vết thương trả về tín hiệu đau đớn không khác gì thụ tội nhục hình.

Như thế này không được, phải ra ngoài biển rồi tìm chỗ núp đợi mở cổng Thời Không Giới trốn vào mới được. Đúng là lần này tính sai rồi a. Lão già chết tiệt, chơi khăm “éo” chịu được.

Theo như tính toán của hắn thì với từng ấy trò bản thân sẽ an toàn bỏ chạy, sau đó tìm nơi hẻo lánh mở cổng Thời Không Giới ra. Hai lần chui vào đó trước mặt lão Khỉ khiến lão biết được hạn chế của nó rồi. Giống lần này vậy, lão ngồi ngay chỗ lần trước mình trốn vào Thời Không Giới đợi mình chui ra luôn còn gì. Cho nên phải không cho lão biết nơi mình mở cổng không gian nếu không lần sau chết chắc với lão.

Ai ngờ một chiếc giày liền khiến tính toán có nguy cơ hỏng bét. Cổng Thời Không Giới thì chưa đủ thời gian khởi động, người thì trọng thương. Với vết thương này mà bay ra biển, lão sẽ theo vết máu mà tìm đến mất, không lẽ vừa chạy trốn vừa băng bó vết thương bằng thần khí sao? Nếu như vậy thương thế sẽ không thể hồi phục được khi có vật lạ cản địa. Không hồi phục được thì mệnh lực không thông thuận, không thể bay hết tốc lực được.

Lão Khỉ rất nhanh sẽ đuổi trở lại, làm thế nào bây giờ?


“Chị ơi, chị ơi, có người bay, có người bay kìa”

Một thằng nhóc đang chơi bán đồ hàng với chị nó trên hòn đảo nhỏ phía Bắc nhìn Nhiễm Nam lướt qua trên không mà thấy lạ, hô hoán lên rùm trời.

Tiếng hô của thằng nhóc khiến Nhiễm Nam chú ý tới. Cậu ta tò mò nhìn lướt qua hòn đảo bên dưới, người thì vẫn cứ bay thẳng ra khơi. Ở phía đảo phụ to tướng kia, tiếng gầm khủng bố như bao nhiêu cảm xúc giận dữ kìm nén không chỗ phát tiết phải thả ra ngoài qua tiếng hét căm phẫn.

“NHIỄM NAM”

“...” Nhiễm Nam cười khổ, giờ phút này chắc là lão đã phát hiện ra rồi. Hai quả bom hạch nhân hắn vứt ra chỉ là hai thứ đồ giả mà thôi, nó sẽ nổ ra một cái búp bê đầu hề giống thứ đã dùng để trêu Quách Phong khi trước. Khác cái là thứ này nó còn phát sáng cường độ cao lên khiến kẻ khác lóa mắt nữa.

“Ý, không đúng” Nhiễm Nam gồng người dừng lại trên không trung, động mạnh làm hắn đau đến nhăn răng xuýt xoa.

Đảo phụ lớn kia không có còi báo động thì có thể hiểu là do lão chết tiệt đó cho tắt. Nhưng còn đảo nhỏ này sao vẫn không có còi báo động vang lên khi mình bay lướt ngang qua nhỉ? Nếu nó không có hệ thống báo động vậy thì tốt quá rồi, chi bằng ta núp trên đảo này đi vậy!

Nghĩ liền làm, Nhiễm Nam hạ nhanh xuống đảo, chui vào một bụi lùm rậm rạp. Đảo này tuy nhỏ nhưng cây cối lại nhiều hơn các đảo khác, có lẽ do đảo nhỏ nên chúng chụm lại thành từng nhóm, chật hẹp làm người ta có cảm giác nó nhiều lên.

Nhiễm Nam núp vào rừng chuối nhỏ, bò qua bò lại tìm chỗ nào kín đáo ngồi xuống trị thương. Thời Không Giới Lệnh cũng ngừng kích hoạt, không cần mở cổng không gian nữa, mất công lão Khi chạy ngang qua nhìn thấy thì mệt.

Nhóc mập ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, cảm thấy phiền phức khi lão Khỉ cứ bay đi rồi bay lại tìm hắn ở vùng biển quanh đảo nhỏ này. Thậm chí lão ta còn đáp xuống đảo hỏi thăm mấy người dân ở đây về tung tích Nhiễm Nam. Vòng qua vòng lại cả buổi lão mới không cam lòng trở về vòng tay mấy cô khỉ cái của mình.

“Là hắn đó”

“Ừ, đúng rồi, mặt y chang trong bức ảnh luôn.”

“Chạy đi, cẩn thận từ từ thôi kẻo hắn điên lên đè em ra hiếp tới chết đó”

“Eo ôi, em mỏng manh lắm, bị dùi cui của hắn chọc vào có nước chết mất, anh phải bảo vệ em đó”

“Chạy thôi em, theo anh, mấy người kia nữa, cũng chạy đi, không nghe mấy người bảo vệ Niệm cảnh báo hay sao?”

“Suỵt, đừng có lớn tiếng, hắn phát hiện chúng ta bây giờ, nghe mấy vệ sĩ của Niệm nói cả con trai hắn cũng không tha đâu. Nam nữ hắn điều hiếp chết hết”

“Lùi lại, từ từ thôi, mau về báo với mọi người”

“Có cần chia ra không, mày về báo với mọi người, tao tìm báo cho bọn phản loạn đến xử lý hắn”

“Cũng được, nhưng mà nghe nói hắn mạnh lắm, liệu bọn đó có làm gì được không”

“Không sao, bọn chúng không được thì bọn chúng báo lên Lão Chủ hoặc Phó Lão Chủ. Chẳng lẽ hai người đó không đủ mạnh để giết hắn hay sao?”

Hai cái lỗ tai Nhiễm Nam cà giật cà giật. Mẹ kiếp chứ cái bọn nào cứ rù rì ở đằng kia thế. Ta nghe thấy hết đó à nha!

“Ta mà biến thái tới vậy sao?”

“Á, chạy mau, tha em anh ơi, em không biết gì hết, đừng hãm hiếp người yêu em”

“Tổ cha mày” Nhiễm Nam giận quá quát “Nói ai là kẻ biến thái hả? Tên nào đồn bậy bạ như thế, nói, không nói ta biến thái cho các ngươi xem”

Thần khí của Nhiễm Nam lượn một cái, biến thành sợi dây dài trói hết 5 kẻ thiếu niên trước mặt. Tên nào tên nấy sợ tới mặt tái xanh lên.

Năm tên này là năm kẻ nhìn thấy Nhiễm Nam bị đánh bay ngang qua đảo, tò mò đi theo hướng này mà tới, ai ngờ lại có thể bắt gặp tên mập đang thiền định trị thương ở đây kia chứ?