Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 27: Kỉ Viện




“ Keng” - Tiếng ma sát của kim loại vang lên chói tai, Ngọc Hân sợ đến mức nhằm rì mắt lại chờ đợi thanh gươm kia lấy đi cái mạng nhỏ của mình. Tuy không cam tâm nhưng cô có làm được gì khi không còn cách gì chạy trốn.

- Ngươi là ai, dám xen vào chuyện của bọn ta. - Thanh gươm của tên sát thủ rơi xuống nghe một tiếng “ keng” hắn ta nhìn vào người đang bịt mặt đứng trước mắt.

- Giữa chốn thanh thiên bạch nhật, lại muốn giết người… các ngươi thật là xem trời bằng vun. - Vị công tử mặc trang phục màu xám vung gươm nói, ánh mắt hằn lên sự tức giận.

- Xen vào chuyện của ta, ngươi chính là đi tìm đến con đường chết. - Hắn ta rút gươm từ người phía sau, tiến về phía vị công tử kia.

Bọn họ đánh nhau vài đường, đúng là tên sát thủ này không phải đối thủ của người đó… Chỉ chưa được một phút, gươm đã kề đầu hắn khuất phục… bọn đàn em phía sau cũng sợ hãi thoái lui…

- Vương… - Rất đông người của vị công tử kia chạy đến, nhưng vừa nói một chữ “ vương” thì đã bị người ấy ngăn lại… bọn họ cũng im bặt đi.

- Đưa bọn người này đến quan phủ hết cho ta.

Bọn người truy sát cô bị bắt đi cả, Ngọc Hân vừa hết hoàng hốt thì nhìn về phía người vừa cứu mình. Khi thanh gươm kia đưa lên nhắm về phía cô, tim cô như muốn ngừng đập và hoảng hốt.

- Tiểu huynh đê, ngươi không sao chứ. - Người vừa cứu cô quay mặt lại nói.

Cô nhìn người trước mặt mình, cổ họng cứng đờ không thể thốt ra lời… đây chính là Uy Vũ mà, vì sao hắn ta có mặt tai nơi này… lại còn có võ công cao cường như vậy. Nhìn cái cách mà hắn ăn mặc, và chuyện vừa xảy ra cô chắc chắn hắn không phải Uy Vũ mà cô từng quen biết… có lẽ lại là một người khác có dung mạo giống Uy Vũ mà thôi, trường hợp giống như Hán Thành và Thanh Duy.

- Ngươi không nói được. - Triệu Tuấn Quốc lại hỏi.

- Không… tôi… tôi nói được. - Cô ấp úng đáp.

- Nếu đã không sao… mạn phép cáo từ. - Triệu Tuấn Quốc quay lưng bước đi.

- Đa tạ huynh đã cứu tôi. - Cô nói lớn…

Triệu Tuấn Quốc không đáp cũng không quay mặt lại… đi thẳng con đường phía trước.

Ngọc Hân đến nơi này không người quen biết may mắn gặp được nhà họ Đồng bao bọc, không ngờ nhà họ Đồng gặp nạn… cô lưu lạc nơi kinh thành không có tiền bạc không chốn dung thân. Từ khi ở hiện đại, cô đã quen với cuộc sống cơ cực nên việc này không làm khó được cô… trong bộ dạng một nam nhi mà bước vào một quán ăn ven đường.

- Đại gia, cậu muốn dùng món gì...ngồi đi ngồi đi, quán chúng tôi là ngon nhất kinh thành này. - Tên tiểu nhị lanh lẹ mời đón.

- Xin lỗi… nhưng nơi này có cần người làm không? - Cô hỏi.

Nhanh như tia chớp, thái độ niềm nở kia từ gương mặt hắn ta đã đổi màu nhanh chóng… hắn ta nhìn cô đầy khinh khi liền nói:” Không có tiền thì mau cút đi, nơi này không có cần người.”

Cô cùi đầu bước ra khỏi quán ăn, đi thêm một vài quán nữa nhưng đều có một kết quả là bị đuổi từ ngay khi mở lời. Xem ra hôm nay thật là không may mắn, nhưng mà… đêm nay nếu không tìm được nơi làm việc cô sẽ phải ngủ ngoài đường mất thôi.

Trời lạnh thấu xương, bụng đói cồn cào… một cô gái đang mặc trang phục nam nhân ngồi rút lại trong một góc trước một khách điếm, chỉ là không có tiền nên không thể thuê được phòng đành ra ngoài ngồi phía trước mà rung rẫy.

Cô nhìn phía trước đèn sáng trưng trong một ngôi nhà lớn, các cô gái ăn mặc vô cùng lộng lẫy đang đứng ở bên ngoài mà vẫy các vị nam nhân đi ngang qua đường. Thì ra đây chính là kỉ viện, xem ra kỉ viện ở kinh thành to lớn và nhiều mỹ nhân hơn ở chốn Thái Hòa kia.

- Mau đi đi, ai cho phép ngươi ngồi ở đây. - Bên trong khách điếm cho người ra xua đuổi cô.

Ngọc Hân không muốn thêm phiền phức, trên vai đeo tay nải mà bước đi… khi cô đi ngang qua tửu lầu liền bị bọn họ níu kéo lại… Thật tình thì, tiền ăn tiền ở còn không có, cô mà có là nam nhân thật cũng không thể bước vào chốn ăn chơi của cái thời cổ đại này.

- Vị công tử này đi đâu mà vội, vào Mộng Thu lầu uống rượu trò chuyện cùng các mỹ nữ chốn này. - Một cô gái khá xinh đẹp, giọng nói vô cùng ngọt ngào.

- Cô nương, tôi không có tiền đâu… tôi còn đang lo đêm nay không có chổ ngủ qua đêm. - Ngọc Hân chán nản nói. - Cô mau buông tôi ra mà đi tìm người khác, đừng mất thời gian đôi bên. Tôi đi ngủ ngày mai còn tìm việc làm.

- Ngươi cần tìm việc sao? - Cô gái kia liền nói, sau đó gọi các cô gái khác lại nói. - Muội thấy hắn ta cũng đáng yêu, dáng người nhỏ thật dễ sai bảo… chúng ta nhận hắn lại làm nô bộc.

Các cô gái khác bu quanh lại người cô, ai cũng nhìn cô ra vẻ thích thú vì ít khi nhìn thấy nam nhân nào vừa nhỏ con lại thấp nhỏm như cô, đã vậy gương mặt còn đường nét như một cô gái.

- Ta thấy cũng được. - Một cô gái khác nói. - Nhưng phải nói lại với bà chủ, không bà ta lại trách tội.

Cuối cùng thì bọn họ kéo cô vào bên trong tửu lầu, bên trong nơi này quả nhiên náo nhiệt hơn bên ngoài rất nhiều. Các nam nhân uống rượu tay thì ôm các mỹ nữ vào lòng một chẳng e dè điều gì. Cô đưa mắt dáo dát nhìn xung quanh, cảm thấy trong truyện họ miểu tả chốn này giống như bồng lai tiên cảnh cũng có phần đúng. Cô được đưa đến ngồi vào một góc khuất.

Một tú bà từ trên cầu thang bước xuống đưa mắt nhìn cô, bà ta tầm hơn năm muôi tuổi tuy nhiên bà ấy lại trang điểm rất kĩ càng nên nhìn vẫn còn có chút nét sắc sảo. Nhìn cô chán chê, bà gât gù mà nói:” Ốm yếu thế này thì làm được gì?”

- Tôi rất khỏe, việc gì cũng có thể làm được… chỉ cần bà chủ cho tôi ăn uống và chỗ ngủ. - cô nhanh miệng đáp.

- Bà chủ, nhìn hắn cũng có vẻ hiền lành… không giống như tên dề xồm trước kia. - Cô gái khi nãy nói chuyện với cô nói chen vào.

Bà ta nhìn cô gái kia, sau đó nhíu cặp mày lại mà nói:” Câm miệng, ta đã nói là không được phép nhìn người qua vẻ bề ngoài… đã là nam nhân thì tên nào chẳng ham muốn nữ nhân. Nếu bọn chúng không ham muốn, chúng ta sống bằng gì hả?”

- Con xin lỗi bà chủ. - Cô gái kia cúi đầu nói.

- Ngươi bao nhiêu tuổi? - Bà ta nói.

- Tôi mười tám tuổi. - Ngọc Hân đáp.

- Cha mẹ ở đâu, tên gì, người ở đâu đến. - Bà ta liền hỏi.

- Tôi tên là Đồng Lân, cha mẹ đã qua đời… tôi là người huyện Thái Hòa. - Cô liền đáp.

- Huyện Thái Hòa ư? - Bà ta giãn cặp lông mày lại, sau đó quay đầu đi mà nói. - Mau dẫn hắn đến phòng của mình, chỉ dẫn hắn phải làm những việc gì.

Thế là cô được nhận vào trong chốn lầu xanh này, tất nhiên với tư cách một nam nhân. Cô cảm thấy có chút may mắn, đêm nay không phải ngủ ngoài đường rồi.

- Ngươi thật may mắn, bà chủ nổi tiếng khó tính… vậy mà ngươi lại qua được một cách dễ dàng. - Cô gái đưa cô đi về phòng mình nói.

- Tôi cũng cảm thấy như vậy. - Cô đáp. - Cô nương tên gì?

- Ngươi không cần biết tên ta, chỉ cần hằng ngày vào đầu giỡ mão phải thức dậy nấu nước sôi để cho các tỷ muội tại nơi này thức dậy có nước nóng mà tắm rữa… Sau đó là chẽ củi, quét dọn nơi này… Nếu các tỷ muội muốn mua thứ gì, sai bảo điều gì cũng phải làm theo… Có một điều tuyệt cấm, là không được vào phòng bất cứ ai cả… cũng không được trêu chọc hay hái hoa bắt bướm.

- Vâng, tôi hiểu rồi. - Cô đáp… rồi tự nghĩ, có cho thêm tiền cũng không hái hóa bắt bướm với các cô gái đó.

Buổi tối, khi cô đang say ngủ liền nghe tiếng cửa phòng mình ken két mở ra, cô mở mắt nhìn thấy một bóng người đang bước vào phòng mình… bóng dáng một cô gái đang từ từ tiến về phía cô, Ngọc Hân sợ rung người… có phải là ma không?

- Ngươi… ngươi là ai… - Cô ngồi dậy, kéo chiếc mềm run rẩy nói.

- Đồng đại ca, là ta đây. - Một giọng nói quen thuộc vang lên, là cô gái đã đưa cô vào nơi đây.

- Cô nương… cô đến tìm tôi có việc gì? - Ngọc Hân khẽ nói.

- Vì sao huynh biết bà chủ quê ở Thái Hòa mà nói mình cũng quê ở Thái Hòa để bà ấy cảm động vậy, muội thật phục huynh.

- Tôi không biết bà ấy cũng là người Thái Hòa, tôi thật sự là người ở đó.

- Vậy sao, thật trùng hợp. - Cô ta khúc khích cười…

Soi qua ánh trăng bên cửa sổ, cái bóng hình của cô ta in lên vách thường rõ mồn một… cô ta đang trút bỏ xiêm y trên người…

- Cô nương, cô đang làm gì vậy… cô đến đây vào giờ này tìm tôi có việc gì ư?

- Đồng huynh, nhìn thấy huynh muội rất thích… đêm nay, muội muốn hầu hạ huynh. - Cô gái kia tiến gần giường cô hơn mà nói.

Ngọc Hân trợn ngược mắt, cái gì mà hầu hạ… nghe đến đã nổi cà gai ốc…

Cô chưa kịp định thần suy nghĩ về hai từ “ hầu hạ” thì cô gái kia đã đi đến phía giường, bàn tay lướt lên gương mặt cô rồi vuốt lên bờ vai bé nhỏ của cô. Ngọc Hân nhanh chóng hất tay cô gái kia ra khỏi cơ thể mình… nhanh chóng chạy thoát khỏi giường…

- Cô nương, xin tự trọng. - Ngọc Hân đáp.

- Tự trọng thì muội đã không đến nơi này. - Cô ta nhanh chóng đuổi theo cô.

Giống như mèo vườn chuột, con chuột kia toát hết mồ hôi mà kinh hãi… ai đời lại bị một cô gái gạ tình.

- Tôi xin cô đó, tha cho tôi đi… tôi không có thích mấy trò này đâu? - Ngọc Hân hoảng hốt.

Cô gái kia cười khúc khích đuổi theo Ngọc Hân cho đến khi cô bị vấp cạnh bàn mà té ngã thì cô gái kia bắt được… từ từ trườn toàn thân lên cơ thể Ngọc Hân. Cô ta hơi ngạc nhiên đưa mắt nhìn Ngọc Hân, sau đó đưa miệng mình vào tai cô nói rất khẽ:” Ngươi là nữ nhân ư?|”

Ngọc Hân chịu trận, lần này chết thật rồi.

Sau đó, giọng nói kia lại thò thẻ:” Nhanh chóng đẩy tôi ra khỏi người cô đi, không được nói ai biết cô là nữ nhân hiểu không?”

Ngọc Hân chỉ biết làm theo, đẩy mạnh cô gái kia ra khỏi người mình mà bỏ chạy ra cửa chính…

Ánh đèn sáng lên, Ngọc Hân nhìn thấy bà chủ và các cô gái kia bước vào bên trong mà cười lớn:” Đúng là người Thái Hòa.”

Thì ra đây là cái bẫy mà bà chủ kia thử lòng cô, thật ra thì cô là nữ nhân thì tất nhiên là không trúng bẫy… chứ nếu là nam nhân thì chắc là xong đời rồi. Nhưng cô gái kia biết cô là nữ nhân, lại không méc bà chủ… thật sự rất biết ơn.

Ngày tháng sau đó cô ở lại kỉ viện này, vẫn đóng giả một nam nhân thành công và làm việc không ngại nặng nhọc mặc dù cô chỉ là thân nữ nhi yếu đuối. Những lúc ra ngoài mua son phấn giúp các tỷ muội nơi này, cô nghe ngóng tin tức của nhà họ Đồng thì được biết rằng họ sắp bị định tội… chỉ còn chờ Hoàng đế mới lên ngôi chính thức ban tội.

Cô thầm mắng chửi tên hoàng đế ngu ngốc kia, lại không phân biệt được trắng đen thì lấy tài ba gì mà trị vì thiên hạ… Thiên hạ này trước sau gì cũng sẽ mất bời tên hôn quân đó… Cô mắng chửi một trận cho hã lòng, thân cô thế cô… cô biết phải làm gì để cứu Đồng gia đây.

- Đồng Lân, xem ra ngươi cũng biết lựa chọn… toàn những thứ bọn ta thích. - Tiểu Hoa khẽ nói.

- Ngươi mà là nữ nhi, có lẽ là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. - Tiểu Hồng lại khúc khích cười.

Nơi đây, chỉ duy nhất Tiểu Mai là người biết cô là nữ nhi nhưng Tiểu Mai không hề tiết lộ cho bất cứ người nào. Bà chủ là một người tốt, tuy tính tình khó gân hay mắng bọn họ nhưng lại rất bênh vực các cô gái nơi này… vì vậy họ sống chết ở lại nơi này mặc dù có rất nhiều kỉ viện khác muốn bọn họ về.

- Các tỷ thật kì, người ta là nam nhân đường đường chính chính… lại nói là nữ nhi. - Tiểu Mai ra sức bênh vực. - Ngươi còn đứng đây làm gì, mau xuống bếp phụ giúp một tay đi.

Ngọc Hân khẽ cười cùng các cô gái rồi nhanh chóng bước đi… thật ra là cô muốn quay trở lại hiện đại hơn là ở cái nơi nhàm chán này. Hằng ngày nhìn thấy những tên đàn ông tầm thường ra vào chốn này ôm ấp các cô gái lấy làm vui, lúc đầu còn e ngại về sau lại cảm thấy xem thường các tên đàn ông thấp kém.

Cô cũng nghĩ về người mang gương mặt của Uy Vũ… hắn ta võ công cao cường lại ra tay nghĩa hiệp có lẽ chẳng bao giờ đến nơi này. Không ngờ một tên biến dị cùng lớp, ở cái thời này lại oai phong như vậy.

- Người đâu, khách quý khách quý đến… Tiểu Mai Tiểu Hồng mau ra đón khách. - Bà chủ hào hứng mời hai người nam nhân đang tiến vào… là ai mà chính bà chủ lại đích thân ra tiếp.

Tiểu Mai Tiểu Hồng nhanh chóng bước ra ngồi bên cạnh hai nam nhân có vẻ rất khấn khởi.

- Đại gia, Tiểu Hồng và Tiểu Mai là hai cô gái xinh đẹp bất nhất chỗ chúng tôi… hai vị có hài lòng…

- Không còn cô nương nào xinh đẹp hơn ư? - Vị công tử có thân hình thấp bé hơn vị kia liền đập bàn nói.

- Người không hài lòng về họ ư? - Bà chủ đáp… - Không sao, chổ chúng tôi còn rất nhiều cô gái khác. - Sau đó bà ta nhanh chong gọi rất nhiều cô gái bước ra cho hai người họ chọn lựa.

Ngọc Hân đứng phía sau rèm cửa, không nhìn thấy gương mặt hai vị khách quý kia. Bọn người này chắc giàu có nên bà chủ mới đích thân ra tiếp đón… chỉ là theo cô thấy thì Tiểu Mai và Tiểu Hồng bọn chúng còn chê bai, thì nơi này còn ai đẹp hơn hai cô gái đó.

- Mang rượu lên trước đi. - Vị công tử dáng người cao to nói. - Đệ đừng quá phá phách.

Bà chủ hét lên:” Đồng Lân, mang rượu thượng hạng lên cho ta.”

Cô nhanh chóng chạy vào kho rượu mà lấy loại rượu thượng hạng nhất… cô vào đây cũng có cái lợi chính là biết cách phân biệt được rượu và mùi vị… mặc dù đã khá nhiều lần cô say khướt chỉ vì ngửi mủi của chúng.

- Kính mời. - Cô đặt bình rượu hảo hạng nữ nhi hồng lên bàn… không dám nhìn mặt hai người họ, vì đây là luật cấm của bà chủ.

Triệu Tuấn Quốc ngước mắt nhìn vị tiểu nhị bưng rượu lên có chút quen mặt, đây chẳng phải là người lần trước anh cứu hay sao… không ngờ lại là tiểu nhị trong chốn lầu xanh. Nhưng một tiểu nhị vì sao lại có thù oán với bọn sát thủ khét tiếng kia… thật là quá thắc mắc, thật ra thân phận hắn ta là gì.

- Ngươi… tên gì. - Triệu Tuấn Quốc bắt cánh tay cô lại, cảm thấy cánh tay quá nhỏ nhắn so với một nam nhân.

- Tôi.. tôi.. tên Đồng Lân. - Cô cúi đầu nói.

- Đại ca, có việc gì sao? - Thanh Vân công chúa đang mặc trang phục nam nhân quay đầu sang hỏi.

- Các người lui hết cho ta, chỉ cần để lại tên tiểu tử này. - Triệu Tuấn Quốc nói.

Cả đám người kinh ngạc… chẳng lẽ bao nhiêu mỹ nhân hắn ta không chọn lại thích đàn ông ư… Nhưng mặc kệ hắn ta thích ai, miễn là trả tiền đầy đủ.

- Đại ca, huynh quen tên này sao? - Thanh Vân công chúa đưa mắt nhìn cô mà hỏi.

Ngọc Hân nhìn về phía người bắt mình lại, cũng có chút thắc mắc vì sao hắn ta không chọn mỹ nhân mà lại chọn tiểu nhị… chẳng lẽ vào thời này đã có thể loại “gay”.

Nhưng khi nhìn thấy đó là người mang gương mặt Uy Vũ thì giật mình, trong lòng lại thầm nghĩ:” Nhìn hắn ta nam tính oai phong vậy, chẳng lẽ lại thích nam nhân ư?”

- Nói ta biết, người là ai… vì sao bị bọn sát thủ truy sát hiện tại lại giả mạo một tiểu nhị mà tá túc nơi này? - Triệu Tuấn Quốc nói.

Cô nhíu mày lại, cô tìm được cái công việc này thật sự rất vất vả… xém một chút nữa là bị nữ nhân cưỡng bức… hắn ta lại nói cô giả mạo cái gì. Thật là tức chết mà, nếu hắn là Uy Vũ của ngày bình thường… cô sẽ… sẽ… đá vào chân hắn cho hắn bớt nói nhảm.

- Tôi là Đồng Lân, bọn người kia vì sao truy sát tôi tôi làm sao biết được. Tôi là tiểu nhị ở Mộng Thu lầu này, chẳng hề giả mạo điều gì… còn vị công tử này, chẳng lẽ ngài thích nam nhân hay sao lại nắm tay tôi chặt như vậy?

Triệu Tuấn Quốc nghe xong liền buông tay mình ra khỏi tay cô… ánh mắt nhìn Ngọc Hân có chút nghi ngờ.

- Huynh ấy không thích nam nhân, nhưng ta thích… - Thanh Vân cảm thấy hứng thú với Đồng Lân, một người có ngữ điệu sắc bén khiến Tuấn Quốc đại ca im bặt không thể trả lời… - Bà chủ đâu, ta cần bàn bạc.

- Vâng, người cần gì ạ.?

- Ta muốn mua hắn ta. - Thanh Vân công chúa chỉ về phía Ngọc Hân.