[Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] Sói Bắc Yến

Chương 172




Hùuuu.

" Chết ta mất, Hoài Ngọc." Yến Oanh đang ngồi hý hoáy họa người trong khuôn viên Tú Lệ phủ. Bàn tay nhỏ nhỏ lấm lem nhiều vết mực, thậm chí còn quẹt lên cả trán mình.

Trước mặt đã nghe tiếng thở hổn hển của nha hoàn theo hầu: " Tiểu thư ơi tiểu thư, người chạy nhanh quá khiến ta suýt không tìm thấy, nhỡ người có chuyện gì ta làm sao ăn nói với lão gia đây?"

Hoài Ngọc quay đầu lại nhìn nha hoàn theo mình trong bộ dạng hớt ha hớt hải, một tay chống càm thở dốc thì phì cười, Yến Oanh bên cạnh cũng bật cười theo. Hai đứa trẻ lớn lên bên nhau, luôn quấn quýt mỗi khi không có giờ lên lớp của Thái lão sư. Phủ đệ của Sỹ Thanh tướng quân cách đây không xa, nhưng do Hoài Ngọc còn nhỏ nên đi đâu cũng cần người hộ tống. Mà đôi chân luôn thoăn thoắt hiếu động nên thường chạy trước rồi biến mất vào không gian, bởi vóc dáng nhỏ của trẻ con dễ luồn lách.

Lúc này bên lối hành lang đối diện, Yến Tuân đang rảo bước đi đến hoa viên, định tìm Yến Oanh thông báo với hắn một lát sẽ cùng đi đón A mã của hắn hồi phủ.

" Yến thế tử, huynh đang làm gì thế?" Hoài Ngọc giơ cặp mắt phụng tròn xoe nhìn Yến Oanh, hai má phúng phính hồn nhiên trong ráng chiều vàng trông như tiểu tiên đồng nhỏ vô cùng trong trẻo đáng yêu.

Yến Oanh tuy mới lên năm nhưng thần thái đã ra chiều tuấn tú, khuôn trăng tinh xảo, thông minh khiến người khác phải ngưỡng mộ thầm nghĩ sau này hắn có thể trở thành một thiếu niên vô cùng lỗi lạc như thân sinh của mình. Yến Tuân cười khẽ nhủ thầm.

" Muội không thấy sao, là A mã." Yến Oanh giơ ngón tay tròn nhỏ nhỏ chỉ vào bức họa lem luốc đặt trước mặt.

" Hở, A mã?" " Huynh đã gặp người rồi sao?" Hoài Ngọc ngước khuôn mặt bé nhỏ lên ra chiều thắc mắc.

" Vẫn chưa, ta chỉ nhớ lại thôi."

" Hừ, huynh có bao giờ gặp người đâu mà nhớ. " Hoài Ngọc nhẩu khuôn miệng nhỏ lên trêu Yến thế tử. Nhưng Yến Oanh không vội để ý, mắt vẫn nhìn vào bức họa trên bàn.

" Ta nhớ A mã theo lời A ma đã nói. "

" Hừ, vậy cũng có thể sao? " Hoài Ngọc vẫn không tin mấy vào lời Yến Oanh.

Yến Tuân từ xa đã nghe thầm cuộc trò chuyện của hai hài tử. Ánh mắt dịu dàng nhìn không thôi lên người Yến Oanh. Hoài Ngọc còn quá nhỏ làm sao hiểu hết ý tứ sâu xa của nhân tình và tình thâm. Đặc biệt với đứa trẻ lớn lên thiếu tình phụ tử như Yến Oanh. Chỉ là họa theo trí nhớ người kể lại nhưng đâu đó trong lòng vẫn có hình dáng ấy hiện hữu dù xa xôi nhưng không khó nắm bắt. Một cách tự an ủi mình rằng, hắn vẫn còn người A mã ở bên mình dù chưa một lần gặp mặt. Một sự thương cảm dâng lên le lói trong người đối với hài tử ấy. Yến Oanh làm hắn nhớ đến những năm tháng làm con tin nơi Chân Hoàng đế đô. Tuổi hắn khi ấy nhỉnh hơn Yến Oanh một chút. Ngày ngày thương nhớ cố hương cùng thân quyến, nhưng vẫn cứ vờ giả lả với bọn công tử gia phiệt hay vương tôn hoàng thất, bởi sống nơi đế đô tàn khốc ấy, huynh đệ tỷ muội cũng có thể tàn sát, phu thê cũng có thể hãm hại nhau, thì hắn phải phòng thân cho mình một chút bản lĩnh.

Dù có bản lĩnh thật sự đến đâu hay thông minh thế nào thì thực chất hắn vẫn là một người cô độc và thiếu vắng tình thâm, như Yến Oanh thế tử này.

Yến Tuân bước men theo lối nhỏ, hướng vào mái đình nơi hai hài tử đang "đàm đạo".

Hoài Ngọc và Yến Oanh vừa thấy người đến bèn vội đứng dậy hành lễ.

Yến Tuân khẽ gật đầu rồi ngồi xuống ghế đối diện Yến thế tử.

" Yến thế tử, sao ngươi họa người giống ta vậy? Chi bằng ta có thể chịu thiệt một chút cho ngươi dùng làm mẫu." Yến Tuân trêu chọc hài tử vì thấy hắn có chút buồn buồn.

" Ai bảo ta vẽ người chứ thúc thúc. Đấy là A mã của ta." Yến Oanh cố giải thích lần nữa.

" Haizz... tiểu hài tử không biết rồi. Người Yến thị chúng ta chẳng phải ngũ quan giống nhau tám chín phần sao? Ngươi nhìn Hoàn Hoàn quận chúa và ta đây, có giống nhau không? Cho nên A mã của ngươi cùng có vài phần tương đồng cùng ta là chắc rồi. Ta đây không ngại khổ cực cho ngươi mượn người, mà ngươi còn cố tranh cãi với ta, ta thật buồn lòng đó."

" Thúc thúc Bệ hạ, ý ta không phải thế. Chỉ là A mã là A mã, sao ta có thể mượn người khác thay thế người được chứ?" Yến Oanh vẫn ngây thơ lý luận lại.

" Thì ngươi nhìn ta họa lại, cũng có thể cho vài điểm khác nhau để... không giống ta là được." Yến Tuân cười xuề xòa cố làm hài tử chịu " chấp nhận " mình. Đường đường là Yến hoàng đến người phác họa lại mình cũng phải nài nỉ như thế, hắn thấy thật mất mặt. Nhưng làm sao bây giờ, hài tử thật đáng thương!

Hoài Ngọc nãy giờ im lặng vì thấy Yến hoàng xuất hiện nên cũng hơi e dè, bây giờ thấy Yến Oanh chật vật đối lý với Yến hoàng nên cũng chen vào an ủi một chút:

" Yến thế tử, ngươi hà cớ cố chấp như vậy. Người Yến thị há phải giống nhau sao? "

Yến Oanh chau hai mày lại ra chiều suy nghĩ đôi chút, thôi vậy, chắc thúc thúc Bệ hạ không gạt ta, " Được, ta sẽ họa người. "

Yến Tuân trong lòng mừng rơn, Yến hoàng cao cao tại thượng lừng lẫy khắp đại lục Tây Mông giờ chẳng có tý thể diện nào trước hài tử nhỏ của Tú Lệ Vương nàng. Như vậy thật quá thiệt thòi mà.

...

Ba canh giờ trôi qua. Thường họa sư chỉ tầm một canh giờ là họa xong hết cả người. Nhưng Yến Oanh thế tử tuổi nhỏ tài cao, nên đã trôi qua khá lâu mà vẫn chỉ phần người trên vẫn còn chật vật vất vả.

Yến Tuân ngồi trong ráng chiều, nắng phủ lên vai khiến người có chút mồ hôi, nóng nực. Mà hài tử kia vẫn rất hăng say hý hoáy. Hoài Ngọc bên cạnh cứ mài mực, chốc chốc lấy khăn nhỏ lau mồ hôi trên trán thế tử.

Hai hài tử bên nhau chăm chú nhìn tác phẩm đang dần hoàn thiện. Đôi mắt tròn xoe không rời tấm giấy bên dưới.

" Yến thế tử, ngươi xong chưa? " Yến Tuân khổ sở chờ đợi trong mòn mỏi.

" Sắp rồi, sắp rồi. "

Lại nữa canh giờ trôi qua.

...

" Òa thật đẹp. Yến thế tử, huynh thật giỏi." Hoài Ngọc bên cạnh reo lên động viên Yến Oanh.

" Xong. Thúc thúc Bệ hạ, người xem này." Hài tử vui mừng cầm tờ giấy họa mình chạy đến bên Yến Tuân.

" Ồ, cũng khá đó. A mã ngươi thật tiêu sái. Tốt. "

" Đúng vậy. A mã và A ma đều là anh hùng trên thảo nguyên. Nên ta vẽ người như thế mới xứng đáng là hài tử của người chứ." Yến Oanh giương đôi mắt trong trẻo nhìn Yến Tuân, sóng nước hân hoan xen chút tự hào về người trong bức họa, khiến Yến Tuân cũng vui lây cho hắn. Phụ mẫu hắn thật diễm phúc có được hài tử hiếu đạo và tư chất tốt thế này. Thật không uổng phí một đời người.

Sực nhớ đến chuyện quan trọng hôm nay, Yến Tuân vỗ nhẹ đầu hài tử rồi nói kế hoạch chiều nay của mình:

" Ngươi họa người xong rồi bây giờ theo ta đến quân doanh một chuyến đón A ma của ngươi hồi phủ, nhân tiện ra ngoài hóng gió một chút. Ngươi thấy sao?"

" Nhạn Bình tỷ đã về, tỷ sẽ đưa A ma hồi phủ, người không cần chúng ta qua đó." Yến Oanh ngây thơ nên không hiểu ý đồ của Yến hoàng. Hắn chật vật giải thích nhưng cũng cố không làm Yến thế tử hiểu lầm mình có ý gì khác với Tú Lệ Vương nên phải hết sức nhỏ nhẹ ân cần:

" Thật sự ta mấy hôm nay cũng buồn chán, nên mới muốn ra ngoài hóng gió một chút. Mà A Tinh hắn quá cục mịch, nên chỉ đành mượn mẫu tử nhà ngươi hộ tống ta một chuyến bên ngoài. Có như thế chẳng lẽ Yến thế tử cũng hẹp hòi với ta sao? "

A Tinh tự nhiên bị lôi làm bình phong trong chuyện này, hắn chỉ biết nhìn Yến hoàng ra chiêu dụ dỗ hài tử mà cười thầm trong lòng. Rõ là phụ tử với nhau mà không biết, đến đi dạo với thê tử của mình cũng phải xin ý kiến hài tử. Yến hoàng ơi, Yến hoàng, người nên đáng thương hay đáng trách đây? Năm năm rồi, người sao một chút cũng không nhớ người xưa vậy?

Yến Oanh tâm hồn trẻ thơ, nên sau một hồi dỗ dành cũng đồng ý. Nhưng cái đầu nhỏ nhỏ chợt nắm tay áo Yến Tuân kéo xuống vẻ tinh ranh, cười lơ trêu chọc, nói thầm vào tai hắn mấy câu khiến hắn hốt hoảng như vừa bị phát hiện ý đồ xấu xa của mình: " Thúc thúc Bệ hạ, người có phải đang thích A ma của ta chứ?"

" Ta? " Xìiii... " Ngươi nghĩ hoàng cung ta không thiếu nữ nhân sao mà lại thích A ma nhà ngươi.? haha.. thật nực cười! " Yến Tuân vừa ấp úng trả lời hài tử vừa quay người sang hướng khác để tránh ánh mắt thăm dò của hắn, chợt thấy trong người nóng nực hơn lúc nãy ngồi cho người họa mình. Hai tay giơ lên phẩy phẩy vạt áo... Thời tiết đang xuân mà như mùa hạ thế này!

" Vậy thì được. A ma là của A mã, người không nên có ý đồ gì với A ma. Mà A ma cũng tuyệt đối không thích nam nhân khác ngoài A mã đâu." Yến Oanh vừa nói vừa cười lém lĩnh nhưng ra chiều rất quả quyết, kiên định.

Tuyệt đối không thích nam nhân khác ngoài A mã đâu. Hứ, A mã ngươi có bản lĩnh gì khiến Tú Lệ Vương yêu thương sâu đậm như thế. Người cũng chẳng quay về năm năm rồi còn gì? Yến Tuân nghĩ thầm trong lòng, cảm giác ghen tức khó chịu trong người. Mà ta làm sao thế này, Tú Lệ Vương là nữ nhân chỉ nên ngưỡng mộ chứ tuyệt không thể suy nghĩ gì hơn. Yến Tuân ơi Yến Tuân, ngươi đã đi quá xa rồi đấy.

" Uh, ta biết rồi. A mã của ngươi là nhất. Vậy bây giờ có đồng ý để A ma cùng ngươi ra ngoài giúp ta thoải mái một chút được không?

" Được. Nếu người không có ý đó thì chúng ta có thể đi bây giờ. " Yến Oanh cũng cười trêu chọc lại Yến hoàng.

" Hoài Ngọc, muội theo cùng ta chứ? " Yến thế tử không ngần ngại rủ thêm người cho đông vui. Yến Tuân muốn cười khổ nhìn hài tử, ra chiều hắn nên tinh tế một chút chứ? Rất tiếc hắn bất quá chỉ là hài tử năm tuổi, làm sao biết được nỗi khổ trong lòng Yến hoàng này chứ.

" Ta thấy bây giờ cũng xế chiều rồi, Hoài Ngọc tiểu thơ nên hồi phủ vẫn tốt hơn, kẻo phụ mẫu ngươi trách ta nuông chiều các người quá thể. "

Hoài Ngọc nhìn Yến thế tử ra chiều nuối tiếc, nhưng lời Yến hoàng nói không phải không có lý. Nên nàng đành theo nha hoàn quay trở về một mình.

...

Khi Yến Tuân đến Bắc Yến quân doanh thì chúng tướng sỹ đang trong trướng bàn việc cùng Tú Lệ Vương.

Mọi người thấy Yến Hoàng bước vào thì đồng loạt thất kinh. Đã hơn bốn tháng nay từ ngày quay về Bắc Yến, đây là lần đầu tiên người đến quân doanh trung ương nơi đây. Một số người đã biết mặt Yến Tuân, một số tướng quân mới lên thì chưa có cơ hội chạm mặt người, nên không khỏi không ngạc nhiên lẫn vui mừng. Gặp được Yến hoàng, vị Hoàng đế anh hùng của thảo nguyên, linh hồn Bắc Yến bấy lâu nay, dù có mơ cũng khó dịp tấn kiến. Huống hồ hôm nay người đã xuất hiện ở đây thật là niềm vinh hạnh cho bọn họ.

Cả bọn đồng đứng dậy hành lễ với Yến hoàng: Yến hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.

Yến Tuân nở nụ cười ôn hòa nhìn chúng tướng sỹ đang vây quanh vị Tú Lệ Vương nhỏ nhắn kia. Từ ngoài nhìn vào, nắng chiều xuyên qua mành cửa, len lỏi lên mái tóc dài đen tuyền của nàng, khuôn mặt mỹ lệ cùng đôi mắt sáng trong trẻo dù đã năm năm qua đi. Hình ảnh lần đầu tiên gặp ở điện Phù Nhu, Hoài Tống, một thiếu nữ trẻ trung nhưng thần thái vô cùng u sầu, đôi mắt nhìn hắn dường như có nhiều tâm sự chất chứa, nhưng hắn tuyệt không thể nhớ gì khác hơn bắt đầu từ buổi sáng hôm ấy, lần đầu tiên thức tỉnh sau một thời gian nằm liệt giường do trúng độc.

Đôi mắt sáng kia vẫn nhìn hắn nhu tình mênh mang.

" Yến hoàng, người đã đến." Sở Kiều đứng lên hành lễ vừa cười chào hỏi Yến Tuân.

" Uh, các ngươi miễn lễ. Hôm nay ta đến đây có chút việc công muốn bàn cùng Tú Lệ Vương. Các người cứ tự nhiên bàn luận. Sau đó sẽ đến lượt ta."

Hạ Tiêu bèn đứng dậy phân bua: " Bẩm Bệ hạ, vậy sao được, chúng thần nào dám để người phải đợi chúng thần, như vậy là bất kính. Bất kính."

Mấy người còn lại cũng hốt hoảng đưa mắt nhìn nhau ra chiều hiểu ý bèn đồng loạt nói:

" Vậy chúng thần xin cáo từ trước. Hẹn hôm khác đến thỉnh an người."

" Ái, các người làm vậy khiến ta hổ thẹn. Ta có việc công còn các người há không có sao? Sao lại bên trọng bên khinh như vậy? Các người cứ tiếp tục, đừng để ý đến ta." Yến Tuân giả lả phân bua bảo mọi người ngồi xuống.

Sở Kiều nãy giờ quan sát, cứ cười mỉm một mình. Chàng đóng kịch cũng khá lắm. Bao nhiêu năm rồi tính tình vẫn như thế. Nhớ hôm nào tiễn nhau bên bờ sông Nhật Lệ, chàng quát A Tinh khi hắn đến hối thúc mình đã trễ giờ hành quân đến Mỹ Lâm Quang: Ngươi không thấy ta đang bàn việc công với Sở Tham mưu hay sao? "Việc công" mà chàng nói là câu chuyện tỷ tê dặn dò chuyện đi đường của hai người, là chuyện nàng căn dặn chàng phải từ chối các tú nữ do quan quân dâng tặng, là chuyện nàng mè nheo đòi theo hành quân.

Còn hôm nay "việc công" mà chàng nói thực chất là buổi "hẹn hò" của bọn họ.

" Bệ hạ quá lời. Chúng thần vẫn còn nhiều ngày cùng Tú Lệ Vương. Nên không gấp, không gấp. Xin cáo từ người, chúng thần đi trước."

Miễn cưỡng không được nên Yến Tuân đành gật đầu để bọn họ rời đi. Xong quay lại nhìn Tú Lệ Vương ra chiều khổ sở: " Ta là không cố ý phá chuyện quân của ngươi, tại bọn người họ quá cố chấp. Ta không thể cản nổi."

Sở Kiều chỉ biết cười nhìn Yến Tuân. Ta bó tay chàng thật sự. Chàng thật sự quá giỏi!

" Người chờ ta chốc lát, ta đi thay chút đồ dạo để người dân không manh động khi thấy Tú Lệ Vương dạo thành, lại phiền nhiễu đến cuộc sống của họ."

Yến Tuân ra chiều gật đầu.

Một lát sau, Yến Tuân và Sở Kiều bước ra khỏi quân doanh, thì thấy Yến Oanh đang ở chỗ Nhạn Bình chơi liền ngoắc tay bảo hắn đến cùng đi. Thế là cả ba người bọn họ đi xuống trấn Thủy Châu.

Thủy Châu là tiểu đế đô mới mọc sầm uất bậc nhất Bắc Yến, chỉ thua mỗi Sở Thành mà thôi.

Từ khi Yến Tuân lên ngôi hoàng đế, ngoài việc trị quốc gia lấy dân làm gốc còn ra lệnh phá bỏ chế độ nô lệ trên toàn lãnh thổ. Nghiêm trị nặng những người có hành vi mua bán người, dùng người vào làm bia đỡ tiễn hoặc đi săn người như đế đô Chân Hoàng Đại Hạ năm xưa.

Vì thế dân chúng vô cùng hoan nghênh và tán thưởng Yến hoàng, khắp nơi nơi đều ca ngợi công đức của người. Quan lại cũng không dám cậy thế ức hiếp dân chúng do tư tưởng Đại Đồng Hành phát triển mạnh mẽ trong dân gian và những thế lực ngầm bên trong ủng hộ tuyệt đối hoàng thất Yến thị như Ô tể tướng và Trọng Vũ đại học sỹ. Do đó một đế chế vô cùng vững chắc được xây dựng trên nền móng lung lay và khốc liệt như đế đô Chân Hoàng năm ấy, khiến cho bao người kinh ngạc, bởi thành tựu vượt bậc ấy chỉ trong vòng năm năm đã xoay chuyển càn khôn. Ba phần tư lãnh thổ trung nguyên đại lục Tây Mông trừ Biện Đường phía Tây đã đi vào đế chế hùng mạnh nhất lúc bấy giờ.

Giao thương dưới sự dẫn dắt của Phong Miên chủ quản Thương Ty bộ lại ngày càng phát triển, quốc khố dồi dào, thương nhân giao bán sầm uất và dễ dàng. Lương thực, khoáng sản hay tơ lụa được liệt vào những mặt hàng trao đổi chủ yếu ở kinh đô Bắc Yến. Bắc Yến nằm trên bình nguyên nên việc trồng nông sản hơi chật vật nhất là những mùa đông kéo dài triền miên nên thường cần thu gom lương thực từ khắp nơi đổ về. Ngược lại Bắc Yến được thiên nhiên ưu đãi khoáng sản dồi dào cùng việc dệt tơ lụa thuộc hàng thượng phẩm khắp đại lục. Khắp nơi từ Ba Tư hay Cao Ly cũng đổ xuống trao đổi qua lại khoáng sản với nhân sâm của họ.

" Thiếu phu nhân người mua cái này về cầu bình an bảo đảm công hiệu thần kỳ." Một người mua bán nhang đèn cùng các loại bùa bình an kéo tay Sở Kiều lại nài mua.

" Thiếu gia, người mua cho phu nhân mình cùng lệnh công tử đi. Gia đình luôn sum hợp vui vẻ đó." Hắn lôi kéo không được thì chuyển qua Yến Tuân. Yến Tuân nghe hắn nói thì nhất thời há miệng thất thần, nhưng lúc sau ngữ khí xem chừng vui vẻ đắc ý, " Uh, lấy hết."

" Thúc thúc Bệ hạ sao người không nói với họ người không phải là phu quân của A ma mà ta cũng không phải là nhi tử của người?" Yến Oanh bé nhỏ giựt giựt ống tay áo Yến Tuân vặn vẹo.

Sở Kiều đứng kế bên chỉ cười nhìn phụ tử họ. Đứa trẻ Yến Oanh này luôn yêu thương A mã dù chưa một lần gặp gỡ. Khó trách hắn luôn để ý đến lời nói kia.

Yến Tuân khổ sở giả vờ khuyên nhủ hài tử:

" Suỵt... nơi này đừng gọi ta là Bệ hạ, kẻo mọi người kinh sợ. Yến thế tử, ngươi không thể giả vờ đóng kịch được hay sao? "

" Đóng kịch?"

" Uh, thì là giả dạng... như hoàng đế đi vi hành khảo sát tình hình dân chúng. Thái lão sư không dạy các người à?"

" Là đóng giả một người khác đó sao? Uhmmm... cũng được. Ta đồng ý."

" Vậy ngươi đừng gọi ta là Bệ hạ nữa. Mà là A mã mới đúng. Được không?"

" Nhưng ta... ta không quen gọi người khác là A mã, vì ta chưa gặp A mã thật sự bao giờ... chỉ là aaa..." hài tử có vẻ buồn cho mình. Yến Tuân thấy thế liền bế thốc nó lên, nhẹ nhàng xoa đầu rồi thủ thỉ: " Thì bây giờ ta có thể cho ngươi mượn đỡ để đóng kịch. Sau này A mã ngươi về rồi có thể thoải mái gọi. Có được không?"

" Thế cũng được. Vậy là gọi A mã." Hì hì hái má phúng phính hài tử căng tròn, cười tươi quá độ sung sướng khiến nam nhân cũng vui lây.

" Nói lại lần nữa xem nào. Tập lại. " Yến Tuân cố dẫn dụ cho hắn vui thêm chút. " A mã, A mã, A mã." Hi hi hi...

Yến Tuân bây giờ quay qua nhìn Sở Kiều nãy giờ đang nhìn bọn họ cười ôn nhu.

" Ngươi cũng nên gọi ta là... là..." " Là phu quân thì mới đúng đó."

" Tùy người vậy. Chỉ là một tên xưng hô thôi mà. Ta không để tâm." Sở Kiều đáp lại cố tỏ vẻ không có gì đặc biệt để Yến Tuân đỡ bối rối. Chàng cứ đang giả vờ đủ kiểu diễn trò, mà nàng thì quá biết rõ những mánh khóe ấy, nên không nỡ vạch trần người.

" Vậy người cũng gọi ta là Sở Kiều đi."

" Được. Sở Kiều chúng ta đi." Nam nhân nói nhanh và gọn cứ như đã chuẩn bị sẵn trong đầu mình kịch bản cho buổi chiều hôm ấy.