Sợi Dây Nào Nối Giữa Hai Ta?

Chương 1




Ninh Trúc Nhi ngồi trước gương để nô tì Tiểu Ái trang điểm và chải chuốt mái tóc dài của mình. Ngắm nhìn bản thân trong gương, nàng không khỏi đau lòng, mới hai tháng thôi mà trông nàng đã xuống sắc như thế này rồi.

"Càng ngày ngươi càng khéo tay nhỉ? Không có ngươi thì chẳng biết ta phải giấu quầng thâm đi đâu nữa."

Tiểu Ái tủm tỉm cười, "Tiểu thư xinh đẹp như vậy, nô tì chỉ cần dùng một chút phấn dặm lên thôi."

Hôm nay ngoài trời có vẻ sẽ nắng đẹp. Tiểu Ái nghĩ là sẽ cài những cây trâm màu sắc sặc sỡ một chút cho Ninh Trúc Nhi.

"Dạo này tiểu thư ra sức học tập ở xưởng dệt, đôi mắt cũng thâm quầng, nếu lão gia biết được, người nhất định sẽ vừa vui mừng vừa đau lòng cho mà xem."

Tiểu Ái kéo dài giọng, xem chừng rất xót xa cho vị tiểu thư của mình.

Nhắc đến ông Ninh Hải, Ninh Trúc Nhi lại thấy nhói lòng. Phụ thân nàng trượt chân té ngã, hôn mê đã gần nửa năm rồi.

Lão gia hôn mê, nửa năm nay bệnh tình không thấy có chút tiến triển nào, Ninh Trúc Nhi ngoài mặt đối với các gia nhân trong nhà không kêu than gì nhưng trong lòng chắc hẳn rất đau buồn. Nhìn thấy sắc mặt tiểu thư không vui, Tiểu Ái thầm tự trách mình không nên nhắc đến lão gia, nàng ta bèn nói sang chuyện khác.

"Hôm nay ông Tần đến thăm lão gia và xưởng dệt nhà ta..."

Tiểu Ái dừng lại nhìn nét mặt của Ninh Trúc Nhi trong gương. Ninh Trúc Nhi nhướng mày ý bảo Tiểu Ái nói tiếp đi.

"Do là đại tiểu thư sẽ tiếp đón nên phu nhân không vui, người nói rằng sẽ không góp mặt. Khánh cô cô nói nô tì báo với tiểu thư một tiếng."

Ba tiếng "đại tiểu thư" bây giờ chắc đã được tất cả các gia nhân trong nhà gọi thuận miệng rồi. Cũng đã sáu tháng rồi nhỉ? Ninh Trúc Nhi mím nhẹ môi, hạ mi mắt. Vài giây sau nàng lại ngước mặt lên, hai bàn tay vuốt lên tóc dài, nhìn Tiểu Ái trong gương, nói, "Mẫu thân không vui cũng là chuyện đương nhiên. Không góp mặt cũng không sao. Dù sao trước giờ chuyện làm ăn trong xưởng người cũng không nhúng tay vào."

Tần Thế Lang là một trong những thương lái quan trọng của Ninh gia, bao nhiêu năm liền đều nhập một lượng lớn vải dệt ở xưởng nhà họ Ninh để giao thương với với các quốc gia lân cận, giúp cho vải Ninh gia tiếng tâm ngày càng bay xa. Chuyện ông Ninh Hải hôn mê cũng đã đến tai Tần Thế Lang, sau chuyến giao thương sáu tháng trên biển, tàu vừa cập bến, biết chuyện ông liền ngỏ ý đến thăm Ninh gia.

Ninh Trúc Nhi xoa xoa chiếc vòng mã não trên cổ tay, "Đã nói cho người kia biết chưa?"

Tiểu Ái hiểu "người kia" ở đây là để ám chỉ đại tiểu thư. Từ khi "người kia" xuất hiện ở Ninh gia, Ninh Trúc Nhi chưa bao giờ dùng từ "đại tiểu thư" để nhắc đến nàng ta, cũng không gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ.

"Dạ, đã báo cho nô tì bên cạnh đại tiểu thư, cô ta chỉ báo lại là đại tiểu thư đã biết rồi. Đại tiểu thư cũng không nói gì thêm.". ngôn tình hay

"Cô ta thì dám nói gì chứ?"

Có vẻ nhận ra bản thân hơi lớn giọng, Ninh Trúc Nhi nhắm mắt, đưa tay lên day thái dương. Cái từ "đại tiểu thư" mỗi khi nghe thấy luôn làm cho nàng khó chịu trong lòng.

Chuyện xảy ra vào nửa năm trước, Dương Nhã Yên xuất hiện ở Ninh gia với tư cách là đại tiểu thư nhà họ Ninh, trực tiếp đẩy cô tiểu thư độc nhất của Ninh gia lúc bấy giờ, Ninh Trúc Nhi, trở thành Ninh nhị tiểu thư.

Khi ấy, các gia nhân trong nhà ai nấy đều ngỡ ngàng, chỉ có Ninh Trúc Nhi, mẫu thân nàng và quản gia Trần là đã biết đến cái tên Dương Nhã Yên từ trước.

Vào một ngày âm u trước đó không lâu, ông Ninh Hải cho gọi Ninh Trúc Nhi đến thư phòng. Khi Ninh Trúc Nhi bước vào thư phòng thì đã thấy mẫu thân cùng quản gia Trần ở đó.

"Ta đã già rồi," Phụ thân nói, "Ninh gia cần người tiếp quản."

Ninh Trúc Nhi ngỡ ngàng, mở to đôi mắt. Đúng là ông Ninh Hải đã lớn tuổi nhưng chưa thể gọi là già đến độ "Ninh gia cần người tiếp quản" được.

"Cha, cha còn rất khoẻ mạnh mà. Sao cha lại lo lắng như vậy? Với lại, con chỉ mới mười bảy tuổi thôi." Ninh Trúc Nhi nói.

"Ta biết con còn nhỏ tuổi lại là con gái, mà ta thì cũng chẳng có đứa con trai nào," Ninh Hải thở dài, "Còn sức khoẻ của ta, nó như thế nào, ta là người hiểu rõ nhất."

Nhìn đôi mắt đã ngấn nước của Ninh Trúc Nhi, ông Ninh Hải cảm thấy chạnh lòng, "Trước giờ ta yêu thương chiều chuộng con, cũng chẳng mong con phải chịu cực chịu khổ trong xưởng..."

Bà Lâm Trúc Linh từ đầu đến giờ không nói năng gì, chỉ cúi đầu vân vê ống tay áo thêu hoa mai bằng chỉ vàng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.

"Vậy... cha muốn con sớm thành thân với Mạnh ca sao?"

Mạnh Kỳ Quân là con trai duy nhất của nhà họ Mạnh, Mạnh gia cũng là đối tác lớn nhất của Ninh gia. Hai nhà có mối quan hệ rất tốt đẹp, hôn ước hai nhà cũng đã định từ lâu, trước cả khi Mạnh Kỳ Quân và Ninh Trúc Nhi ra đời.

Mạnh Kỳ Quân lớn hơn Ninh Trúc Nhi ba tuổi. Từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, sau khi trưởng thành lại càng thân thiết. Mạnh gia chỉ có hai người con, một trai, một gái. Mạnh Kỳ Quân là đại thiếu gia cũng là người sẽ tiếp quản cơ nghiệp của nhà họ Mạnh sau này. Mà Mạnh Kỳ Quân này lại rất tài giỏi, cho nên khi đặt hắn bên cạnh tiểu thư khuê các nhà họ Ninh, một cô nương xinh đẹp dịu dàng thì càng thấy xứng đôi vừa lứa. Trai tài gái sắc như vậy, ai nhìn vào cũng khen gia môn có phúc, làm cho tình cảm hai nhà cũng ngày càng trở nên khắng khít hơn.

Biết rằng Ninh Trúc Nhi đang hiểu lầm rằng ông sẽ để phu quân tương lai của nàng nối nghiệp Ninh gia, ông Ninh Hải liền nói, "Không, chưa đến lúc." Ông Ninh Hải nhìn sang quản gia Trần, ý bảo lão Trần tiếp lời thay ông.

"Thưa tiểu thư, có lẽ chuyện này nói ra tiểu thư sẽ rất kinh ngạc, thật sự là có hơi đột ngột." Giọng lão Trần ồm ồm.

Ninh Trúc Nhi vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhìn sang mẫu thân. Bà Lâm Trúc Linh nhìn nàng một cái rồi quay mặt đi, trong ánh mắt chứa đựng sự không hài lòng kèm theo một chút hờn dỗi.

Lão Trần nói tiếp, "Tiểu thư, thật ra người có một người tỷ tỷ."

Ninh Trúc Nhi lần đầu tiên nghe đến cái tên Dương Nhã Yên là lúc đó.

Dương Nhã Yên là kết quả của câu chuyện tình ái giữa phụ thân nàng và người đàn bà tên Dương Nhã Anh.

Ngày xưa, hơn hai mươi năm trước, ông Ninh Hải trong một lần đi kiểm tra vườn nuôi tằm ở thôn Trì An, trấn Thanh Hoa, ông đã gặp một người con gái. Ông và người con gái ấy nảy sinh tình cảm với nhau, họ qua lại trong hai năm rồi chia tay, đường ai nấy đi.

"Đó chỉ là tình cảm hời hợt thời trẻ", ông Ninh Hải đã nói như vậy. Sau khi từ trấn Thanh Hoa trở về, ông gặp và yêu bà Lâm Trúc Linh rồi nhanh chóng thành thân.

Ba năm trôi qua cuộc sống vợ chồng êm đẹp thì ông nhận được bức thư từ người đàn bà tên Dương Nhã Anh, cố nhân của ông. Trong thư bà nói rằng bà đã hạ sinh cho ông một đứa con gái, năm nay đã hai tuổi rồi. Bà biết ông đã thành thân nhưng cuộc sống bà đang gặp khó khăn. Từ khi mang thai và sinh đứa nhỏ, bà không thể tiếp tục công việc, số tiền dành dụm cũng đã cạn kiệt rồi, bà mong rằng ông sẽ giúp đỡ để bà trang trải cuộc sống và nuôi con.

"Đây mới chính là lý do phụ thân con và bà ta chia tay nhau, bà ta làm việc trong kỹ viện." Đó là lời mà mẫu thân của Ninh Trúc Nhi đã nói. Từ "kỹ nữ" quá thấp kém để bà có thể thốt ra lời. Ninh Trúc Nhi đương nhiên cũng hiểu, "làm việc trong kỹ viện" chắc chắn là làm cái nghề kia rồi.

Bà Lâm Trúc Linh rất tức giận, bà cho rằng ông Ninh Hải thật sự yêu người đàn bà đó, nhưng vì nghề nghiệp và gia cảnh không tương xứng nên ông mới phải rời bỏ bà ta. Bằng không ông sẽ cưới người đàn bà đó. Nếu như vậy, danh phận Ninh phu nhân bây giờ sẽ là của bà ta chứ không phải là của bà.

Sau khi nhận được lá thư của Dương Nhã Anh, ông Ninh Hải và bà Lâm Trúc Linh cãi nhau một trận to. Dù ông cố gắng giải thích bao nhiêu cũng không khiến bà chấp nhận được. Vợ chồng vì vậy mà ngày càng xa cách.

Cho đến một trận cãi vã kịch liệt nhất, bà Lâm Trúc Linh ngất xỉu. Đại phu chẩn mạch nói rằng bà đã có thai, lúc đó bà mới chịu bỏ qua, tạm thời quên đi câu chuyện về người đàn bà tên Dương Nhã Anh để toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng cái thai trong bụng.

Chín tháng mười ngày sau, bà Lâm Trúc Linh hạ sinh Ninh Trúc Nhi. Ông Ninh Hải vui mừng mở tiệc lớn để chào đón đứa con gái mới chào đời. Bà Lâm Trúc Linh cũng được dịp lên mặt, cố gắng thể hiện rõ ràng nhất vị thế của phu nhân Ninh gia, bà chỉ hận người đàn bà kia không thể chứng kiến cảnh tượng này.

Tưởng chừng mọi chuyện đã êm xuôi, ai ngờ bà Lâm Trúc Linh lại phát hiện chuyện ông Ninh Hải trong một lần đi kiểm tra vườn nuôi tằm ở trấn Thanh Hoa trong lúc bà mang thai đã lén lúc gặp gỡ người kia và còn biết được ông đã chu cấp ngân lượng hàng tháng cho hai mẹ con họ. Bà Lâm Trúc Linh lại làm ầm ĩ hơn cả trước đây, khóc lóc thảm thiết đòi ôm đứa con gái ba tháng tuổi về nhà mẹ.

"Dù sao nó cũng là máu mủ của tôi, bà biểu tôi làm sao có thể bỏ mặc nó được? Tôi chỉ đi thăm nó đúng một lần thôi. Nếu bà đã không thích thì tôi sẽ không gặp mẹ con nó nữa. Con bé cũng chẳng mang họ Ninh đâu. Được chưa? Như vậy bà đã vừa lòng bà chưa hả?"

Nghe đến đây bà Lâm Trúc Linh đã có phần nguôi ngoai. Ông Ninh Hải lại nói, "Còn việc chu cấp cho con bé thì nhất định tôi phải làm, vì nó là con gái của tôi."

Về chuyện này bà Lâm Trúc Linh không thể ý kiến gì được, con bé đó đúng là con gái của ông ấy. Ngẫm đi ngẫm lại, ông Ninh Hải và người kia đã có con từ trước khi bà về làm dâu Ninh gia. Vậy nên không thể nói là ông ấy phản bội bà được. Trong lòng nảy sinh sự hổ thẹn. Từ đó, bà không còn làm ầm ĩ nữa.

Chỉ là bà không thể ngờ, mười bảy năm trôi qua, người đàn bà Dương Nhã Anh lại nuôi dưỡng được một đứa con gái tài giỏi. Dù không muốn nhưng bà Lâm Trúc Linh đành phải chấp nhận sự thật này. Trong hai năm qua, sức khoẻ ông Ninh Hải đã sa sút, một mình cai quản xưởng dệt và các vườn nuôi tằm ở các trấn đã không còn đủ sức. Bà cũng biết trong hai năm qua là ai đã giúp ông cai quản các vườn dâu và các xưởng nuôi tằm.

Cho đến khi ông Ninh Hải trực tiếp nói với bà rằng ông đã không còn đủ sức, bà Lâm Trúc Linh cũng hiểu được ông muốn nói gì. Bà chỉ cảm thấy bản thân mình thật sự vô dụng, một đứa con trai cũng không sinh ra được, đứa con gái thì lại quá yếu đuối, từ nhỏ đã được nâng niu, cưng nựng như quả trứng, căn bản là không thể giúp đỡ gì cho Ninh gia.

"Nếu ngày đó tôi để ông nạp thiếp, có phải đã tốt hơn rồi không?" Bà nói, nước mắt ngắn, nước mắt dài chảy trên gò má.

"Dù sao cũng không quay trở về lúc đó được."

Như muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, dù bà Lâm Trúc Linh có đau lòng, ông Ninh Hải cũng nói ngay, "Tôi còn có một đứa con gái, con bé Nhã Yên này cũng rất hữu dụng. Con bé cai quản các vườn nuôi tằm hai năm nay rất tốt, trong hai năm cũng học hỏi cách quản lý mọi chuyện trong xưởng dệt. Có con bé giúp đỡ, xưởng dệt Ninh gia vẫn sẽ duy trì tốt," Ông nhìn bà lau nước mắt, nói tiếp, "Con bé đến đây cũng có thể chỉ dẫn cho Trúc Nhi của chúng ta, không thể để con bé Trúc Nhi mãi ngây ngô như vậy được."

Dù là ông Ninh Hải dùng từ "giúp đỡ", ông cũng chưa nhắc gì đến chuyện sẽ giao lại Ninh gia cho ai, nhưng việc này cũng khiến lòng bà Lâm Trúc Linh nổi lên một trận bất an lớn. Con bé Trúc Nhi quả thật còn quá non nớt, làm thế nào để nó có thể học hỏi nhanh chóng các việc trong xưởng đây.

Không thể làm gì khác, bà Lâm Trúc Linh chỉ đành ngậm ngùi gật đầu.

Sau khi nghe đến người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, Ninh Trúc Nhi thật sự ngỡ ngàng đến không nói nên lời.

Nghe giọng mẫu thân ngắt quãng do tiếng nấc khi kể về người đàn bà tên Dương Nhã Anh và cô con gái Dương Nhã Yên của bà ta, lần đầu tiên trong cuộc đời Ninh Trúc Nhi biết được cảm giác đau khổ là như thế nào. Từ nhỏ, nàng đã luôn sống trong một gia đình ngập tràn hạnh phúc, có phụ mẫu yêu thương và nuông chiều. Nàng cũng từng cảm thấy rất vui sướng khi nhận thức được rằng phụ thân nàng không nạp thiếp, nàng nghĩ vì phụ thân yêu mẫu thân, cả đời chỉ có mẫu thân.

Dù rằng chuyện qua lâu như vậy, mười tám năm trôi qua rồi, bà Lâm Trúc Linh cũng đã có phần nguôi ngoai, nhưng đối với Ninh Trúc Nhi lần đầu được biết đến chuyện này, nàng không thể nào có thể chấp nhận được.

"Ta biết ông ấy thật sự yêu người đàn bà đó, bằng không tại sao ông ấy lại ra sức bồi dưỡng một đứa con hoang thành thạo việc cai quản xưởng như vậy? Đừng nói là ta ngu ngốc không biết gì cả. Cái gì mà để sau này nhỡ ông ấy có xảy ra chuyện gì thì có con bé đó giúp ông ấy chỉ dạy cho con. Nó chỉ hơn con có ba tuổi thôi, tại sao không bồi dưỡng cho con mà lại bồi dưỡng cho nó. Nói như vậy bắt ta làm sao mà tin đây?"

Bà Lâm Trúc Linh vừa khóc vừa nói với Ninh Trúc Nhi, hai tay bà bóp mạnh hai bên cánh tay của nàng, "Con gái ngốc nghếch của ta, chúng ta không thể để hai người kia được lợi như vậy. Không thể như vậy được..."

Mười ngày sau cái hôm Ninh Trúc Nhi được thông báo về việc "tỷ tỷ" của nàng sẽ đến sống ở Ninh gia, Dương Nhã Yên xuất hiện.

Về chuyện này bà Lâm Trúc Linh đương nhiên không chịu ngay từ đầu, bà nói, "Không phải chỉ nói là nó sẽ giúp việc trong xưởng thôi sao? Tại sao lại phải đến nhà chúng ta làm gì? Cho nó ở đại một ngôi nhà nào đó không phải được rồi sao? Chúng ta đâu có thiếu gì nhà cửa ở trấn này chứ?"

"Như vậy rất bất tiện, cho nó ở đây thì có làm sao? Nó ở đây sẽ thuận tiện đi ra đi vào xưởng dệt, có việc gì giải quyết cũng nhanh hơn. Mà bà cũng thôi cái kiểu nói chuyện đó đi, cái gì mà "nhà chúng ta", con bé cũng là người của Ninh gia!"

Ông Ninh Hải nhìn sang Ninh Trúc Nhi, "Nó cũng dễ dàng chỉ dẫn Trúc Nhi xử lý các việc trong xưởng."

Bà Lâm Trúc Linh muốn cãi tiếp nhưng không biết nói gì nên cũng đành thoả hiệp.

***

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Ai đó?" Tiểu Ái hướng mặt về phía cửa phòng đóng kín hỏi.

"Là nô tì."

Tiểu Ái nghe được giọng nói của Mặc Tâm, nô tì bên cạnh Dương Nhã Yên.

"Có chuyện gì à?"

"Đại tiểu sai nô tì nói với nhị tiểu thư hãy chuẩn bị sớm một chút, ông Tần là người rất quan trọng."

Ninh Trúc Nhi hất nhẹ cằm về phía cánh cửa, Tiểu Ái hiểu ý liền đi đến mở cửa ra, nhìn thấy Mặc Tâm đứng ngay trước mặt.

"Nhị tiểu thư đã dậy từ sớm rồi, người đang chuẩn bị bên trong. Ngươi đi nói với đại tiểu thư là không cần phải lo lắng, chúng tôi sẽ ra ngay đây."

Mặc Tâm liếc mắt vào trong phòng nhìn thấy Ninh Trúc Nhi đang ngồi bên bàn trang điểm, nhẹ giọng nói, "Vậy nô tì xin phép."

Mặc Tâm không nhìn Tiểu Ái, cúi đầu một cái rồi quay người bước đi.

"Thật là quá đáng, tiểu thư còn chưa nói gì mà cô ta đã đi luôn rồi." Tiểu Ái hậm hực.

Ninh Trúc Nhi chỉ nhớp nhẹ mi mắt, đoạn bảo Tiểu Ái tiếp tục chỉnh tóc cho mình. Nàng nhìn Tiểu Ái nhẹ nhàng xuyên đầu kim của bông tai vào tai mình, sau cùng lại nhìn mình trong gương một lần nữa, kiểm tra tổng thể xem bản thân đã tươm tất hay chưa rồi mới đứng dậy.

Trước tiên là đến thỉnh an mẫu thân. Từ sau khi phụ thân xảy ra chuyện phải nằm hôn mê, ngày ngày, vào mỗi buổi sáng Ninh Trúc Nhi đều đến thỉnh an mẫu thân. Nàng muốn ám chỉ cho người kia biết rằng, ngoài phụ thân ra, ai mới chính là chủ nhân của nhà họ Ninh này.

Sau khi thỉnh an mẫu thân xong, Ninh Trúc Nhi cùng Tiểu Ái đi đến hoa viên, Dương Nhã Yên nói sẽ tiếp đón ông Tần ở đó.

Từ xa, Ninh Trúc Nhi đã nhìn thấy Dương Nhã Yên ngồi bên bàn tiếp khách dưới mái che, tay nâng nhẹ ly trà đưa lên môi, nô tì Mặc Tâm đứng ở bên cạnh. Có vẻ như bọn họ cũng đã trông thấy nàng, nhưng Ninh Trúc Nhi không bước đến chỗ họ ngay bởi vì chưa thấy ông Tần xuất hiện, mà bản thân nàng cũng không muốn tiếp chuyện với Dương Nhã Yên.

Ninh Trúc Nhi dừng chân bên hồ nước, quay sang nhìn Tiểu Ái, "Đứng ở đây đi, ta muốn ngắm nhìn hoa cỏ một chút."

Tiểu Ái ngước lên nhìn bầu trời, hôm nay tưởng rằng trời sẽ nắng đẹp nhưng bây giờ vẫn chưa thấy nắng lên. Tiểu Ái cúi xuống chậu hoa linh lan dưới chân, hái một bông đưa cho Ninh Trúc Nhi.

"Từ hôm Mạnh công tử đem chậu hoa này đến đây cũng đã đã hơn bốn tháng rồi. Ngài ấy chắc cũng sắp trở về rồi tiểu thư nhỉ?"

"Chắc là vậy."

Trong Ninh Trúc Nhi cũng dấy lên nổi nhớ nhung đối với Mạnh Kỳ Quân. Đã bốn tháng rồi, huynh ấy lên Kinh Thành nơi đại thúc mình sinh sống để học hỏi kinh nghiệm, chuẩn bị cho xưởng thêu mới của Mạnh gia.

"Trời ơi, hoa linh lan thơm quá đi mất, Mạnh công tử thật sự là rất quan tâm đến người đó tiểu thư."

Tiểu Ái nói giọng cảm khái, nàng ta đưa bông hoa lên mũi hít một hơi thật sâu, "Tiểu thư, người cũng ngửi thử đi."

Ninh Trúc Nhi cũng đưa hoa lên ngửi, thật sự là rất thơm. Khóe miệng nàng không tự chủ mà nở một nụ cười. Vô tình ánh mắt Ninh Trúc Nhi chạm phải Dương Nhã Yên, phát hiện thấy nàng ta cũng đang nhìn mình. Chỉ là, nàng đọc không ra trong ánh mắt đó đang ẩn chứa điều gì. Nụ cười trên môi của nàng tắt ngấm, tâm trạng liền trở nên xấu đi. Ninh Trúc Nhi chuyển ánh mắt sang hướng khác, quyết định không nhìn Dương Nhã Yên nữa.