Sợi Dây Nào Nối Giữa Hai Ta?

Chương 6




Mạnh Ý Hinh cùng Mạnh Kỳ Quân ở lại Ninh gia một chút rồi mới về. Trước khi đi họ cũng không quên nói với Dương Nhã Yên rằng sẽ sớm trở lại thăm Ninh Trúc Nhi.

"Tội nghiệp Trúc Nhi quá."

Trên đường trở về, Mạnh Ý Hinh nói với Mạnh Kỳ Quân.

"Muội ấy chắc là vất vả lắm." Ánh mắt Mạnh Kỳ Quân nhìn xa xăm, như đang nghĩ suy điều gì.

"Nghe Tiểu Ái nói là tối nào Trúc Nhi cũng xem sổ sách đến tối khuya mới ngủ. Dương Nhã Yên cũng dạy cho cô ấy rất nhiều việc."

"Dương tiểu thư thật sự giúp đỡ muội ấy sao?"

"Đúng vậy. Dương Nhã Yên nhiệt tình lắm, chính Trúc Nhi đã nói vậy mà. Các sổ sách hay công việc cô ta giao cho Trúc Nhi lúc nào cũng đều ghi chú cẩn thận kỹ lưỡng, còn nói nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ đến gặp cô ta."

"Vậy sao?" Hắn có hơi bất ngờ.

"Nhưng mà Trúc Nhi không hiểu cũng không đến hỏi Dương Nhã Yên đâu."

"Sao vậy?"

"Trúc Nhi đâu có ưa cô ta."

Chuyện này Mạnh Kỳ Quân có thể hiểu được.

"Vậy là những khi không hiểu muội ấy sẽ đi hỏi những người khác?"

"Đúng vậy! Ninh gia thiếu gì người, đâu phải chỉ có một mình Dương Nhã Yên mới biết những thứ đó. Trúc Nhi không thích cô ta nên cũng chẳng muốn tiếp xúc nhiều với cô ta." Dừng một lúc, Mạnh Ý Hinh nói tiếp, "Muội cũng vậy."

"Muội?"

"Muội cũng không thích cô ta. Muội nghĩ Dương Nhã Yên chắc chắn là có âm mưu gì đó."

Mạnh Kỳ Quân phì cười, "Âm mưu gì?"

"Muội không biết, nhưng chắc chắn là vậy đó. Muội không tin người ta có thể yêu thương tỷ muội khác mẹ với mình đâu. Huống hồ Ninh Trúc Nhi và Dương Nhã Yên chỉ mới gặp gỡ nhau tầm nửa năm thôi, họ đâu có ở với nhau từ nhỏ, làm sao có cái gọi là tình cảm tỷ muội ruột thịt thân thiết giữa họ được."

Mạnh Kỳ Quân ngẫm nghĩ một lúc mới mở miệng, "Nhưng trông nàng ta không có chút đố kị gì với Trúc Nhi cả."

Sáng nay ở trong phòng bệnh của ông Ninh Hải, Dương Nhã Yên cũng không có mặt. Nếu thật sự có ý đồ gì đó, chẳng phải nên bỏ chút sức lực giả vờ phụ tử tình thâm trước mặt mọi người sao?

"Ai mà biết được. Cô ta lúc nào cũng giữ cái bộ mặt lãnh cảm nhạt nhẽo đối với tất cả mọi người, lúc cười trông cũng chẳng có chút chân thật. Không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa."

Mạnh Kỳ Quân lại im lặng không nói gì.

"Đại ca!" Mạnh Ý Hinh nhỏ giọng gọi.

"Hửm?"

"Huynh còn nhớ người bạn gần nhà mà muội hay kể với huynh trước đây không?"

"Là ai nhỉ?" Mạnh Kỳ Quân nhíu mày.

"Con gái của Mặc đại phu."

"À, là gia đình họ Mặc chuyển đến gần nhà ta không lâu rồi lại chuyển đi đó hả?"

"Đúng rồi, chính là người đó." Đôi mắt Mạnh Ý Hinh sáng lên.

Mạnh Kỳ Quân nhớ đến khoảng thời gian Mạnh Ý Hinh lúc nào cũng bám theo hắn mỗi buổi tối hắn trở về nhà để kể cho hắn nghe về người bạn hàng xóm mới quen.

"Tên gì ấy nhỉ? Huynh quên mất rồi."

"Mặc Khả Chân!"

"Phải rồi." Mạnh Kỳ Quân gật gật đầu. "Mà sao hôm nay đột nhiên nhắc đến người đó?"

"Nô tì bên cạnh Dương Nhã Yên trông rất giống với Khả Chân tỷ."

"Cô nương mà muội nhìn suốt bữa cơm có phải không?"

Không ngờ là đại ca để ý thấy. Mạnh Ý Hinh thấy hơi mắc cỡ, nàng gật nhẹ đầu.

"Vậy sao?" Mạnh Kỳ Quân nói, "Mà huynh cũng không còn nhớ mặt mũi cô nương Mặc Khả Chân đó trông ra sao nữa."

Mạnh Ý Hinh mỉm cười, "Huynh làm sao mà nhớ được, huynh có bao giờ gặp mặt tỷ ấy đâu. Huynh chỉ nghe muội kể về tỷ ấy thôi mà."

"À... Nhưng mà, cô nô tì đó tên là Mặc Tâm thì phải? Có chắc là Mặc Khả Chân cô nương không?"

Mạnh Kỳ Quân khẽ nhíu mày nghĩ đến dáng vẻ trầm mặc có phần lạnh lùng của Mặc Tâm. Là nữ nhi, tại sao nàng ta lại mang trên người cái thần thái vô cảm cứng nhắc như vậy nhỉ? Lại còn vác cây kiếm bên hông, trông chẳng có chút nữ tính nào. Thần thái toát ra khác hẳn với khuôn mặt vô cùng thanh tú.

"Muội không chắc, nhưng mà... giống lắm!" Lại còn là họ Mặc nữa. Dù rằng họ Mặc không phải là hiếm nhưng Mạnh Ý Hinh vẫn coi như đây là một "manh mối".

Mạnh Ý Hinh gặp gỡ Mặc Khả Chân lần đầu tiên năm nàng mười hai tuổi, Mặc Khả Chân mười năm tuổi.

Năm đó, đại ca của nàng bắt đầu đến xưởng thêu cùng phụ thân để học hỏi, bỏ lại một mình nàng không có ai chơi cùng. Huynh ấy không dẫn nàng đến Ninh gia chơi với Ninh Trúc Nhi nữa. Mà Ninh Trúc Nhi khi ấy lại đam mê đạo trà và đàn tranh, cả ngày nếu không cùng mẫu thân học trà đạo thì cùng lão sư học đánh đàn đến tối. Khoảng thời gian đó đối với Mạnh Ý Hinh rất đỗi buồn chán.

Rồi một hôm, khi người đàn ông họ Mặc dẫn theo cô con gái đến nhà họ Mạnh, họ giới thiệu là hàng xóm mới chuyển đến. Khi ấy nàng đã nhìn thấy Mặc Khả Chân.

"Muội muốn đi chơi với ta không? Ta mới đến đây, không biết đường xá gì cả. Muội dẫn đường cho ta nhé?"

Mạnh Ý Hinh như người đuối nước vớ được phao. Đó chính xác là suy nghĩ của nàng, sự buồn chán đối với một cô nương mười hai tuổi như nàng khi ấy thật sự là như vậy. Hằng ngày chỉ đi đi lại lại trong nhà cùng với nhũ mẫu, nàng đúng là chán muốn chết.

Mạnh Ý Hinh nắm lấy tay người trước mặt, "Để muội dẫn tỷ đi."

"Muội tên gì?"

"Muội tên Mạnh Ý Hinh."

"Ta gọi là Hinh Hinh được không?"

"Dạ được! Tỷ tên là gì?"

"Mặc Khả Chân."

"Muội gọi là Chân Chân được không?"

"Không được."

"Tại sao?"

"Ta lớn hơn muội, muội không được gọi tên ta như thế."

"Vậy muội gọi là gì? Tỷ tỷ? Tỷ tỷ nhé?"

"Gọi ta là Khả Chân tỷ đi."

"Khả Chân tỷ!"

Mạnh Ý Hinh mỉm cười rạng rỡ.

***

Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng long lanh. Lần đầu tiên sau khi mẫu thân nàng mất, Mặc Tâm lần nữa được nhìn thấy đôi mắt cười xinh đẹp như vậy. Nụ cười và ánh mắt trong sáng thánh thiện rất giống với mẫu thân quá cố của nàng.

Nhớ lại ngày đầu tiên nàng gặp gỡ Mạnh Ý Hinh, rồi nhìn lại ngày hôm nay, trong lòng Mặc Tâm không khỏi chua xót. Ngày ấy, nàng chưa từng nghĩ hai tháng sau đó cuộc đời mình sẽ rẽ sang một hướng khác, khác hoàn toàn với cuộc sống của nàng lúc bấy giờ như thế.

"Ngươi có quen biết vị tiểu thư họ Mạnh kia à?" Dương Nhã Yên vừa nhìn sổ sách, vừa hỏi.

Mặc Tâm im lặng một chút suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, nghĩ rằng nên nói không nhưng mở miệng ra lại nói có, "Người quen cũ, trước đây là láng giềng."

Lừa người không khó, dối mình mới khó. Bản thân nàng muốn quên nhưng chẳng thể quên. Với lại, có nói dối Dương Nhã Yên thì cũng chẳng để làm gì. Mà làm sao có thể nói dối được, Mạnh Ý Hinh đã gọi cả tên thật của nàng trước mặt mọi người rồi.

"Hỏi sao nàng ta cứ nhìn ngươi suốt."

Dương Nhã Yên lật trang giấy tạo ra tiếng kêu rẹt xẹt, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tâm, "Lúc nàng ta gọi tên, sao ngươi không nói gì?"

Thấy Mặc Tâm im lặng không trả lời, Dương Nhã Yên liếc mắt nhìn nàng một cái thật nhanh rồi lại cúi đầu nhìn các con số chi chít trong cuốn sổ, chạm rãi nói tiếp, "Lần sau ngươi cứ nói chuyện bình thường với nàng ta. Không cần để ý thân phận gì đó. Dù sao ngươi cũng không phải người hầu của nhà họ Ninh."

"Dạ."

Mặc Tâm gật đầu nhưng trong thâm tâm nàng biết rằng bản thân sẽ chẳng thể nào có thể nói chuyện bình thường với Mạnh Ý Hinh được nữa. Nhìn mặt nhau chỉ thấy ngượng ngùng, chi bằng im lặng vờ như không quen biết để cả hai không phải khó xử.

"Ninh Trúc Nhi sao rồi?"

Dương Nhã Yên nhìn ra ngoài trời, đã qua giờ Tuất.

"Nhị tiểu thư hiện vẫn chưa tỉnh dậy."

Vừa dứt lời đã nghe tiếng gõ cửa. Đoán là có người đến báo tình hình của Ninh Trúc Nhi, Dương Nhã Yên ra hiệu cho Mặc Tâm nhanh ra mở cửa.

Nghe xong những lời nô tì kia nói, Mặc Tâm nhanh chóng báo lại cho Dương Nhã Yên.

"Tiểu thư, nhị tiểu thư đã tỉnh rồi."

"Ừ, bây giờ ta đến chỗ nàng ta một chút."

"Giờ này cũng đã khuya, hay là để sáng mai..."

"Không được, sáng mai phải lên đường trở về nhà rồi."

Dương Nhã Yên đang nói đến việc về trấn Thanh Hoa kiểm tra vườn dâu tằm. Trấn Thanh Hoa cũng là nơi bà Dương Nhã Anh đang sinh sống.

"À, dạ."

"Chuyện đó mà cũng quên được sao?"

Dương Nhã Yên liếc nhìn Mặc Tâm, rảo bước. Đối với công việc, Dương Nhã Yên luôn rất nghiêm khắc.

"Nô tì xin lỗi."

Mặc Tâm nhanh chân bước theo. Nhìn tấm lưng Dương Nhã Yên ở phía trước, Mặc Tâm không tránh khỏi nghĩ ngợi. Nàng thật sự không hiểu, tại sao Dương Nhã Yên lại quan tâm đến Ninh Trúc Nhi như vậy. Vì hai người họ là tỷ muội ruột thịt sao?

Mặc Tâm cảm thấy suy luận này có chút không thực tế. Thực tế chính là, Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi đúng là tỷ muội cùng cha khác mẹ, nhưng bọn họ chỉ mới gặp nhau khoảng nửa năm, mà trong nửa năm đó chỉ tiếp xúc với nhau nhiều nhất là trong hai tháng nay qua công việc, ngoài công việc ra cũng chẳng có chút gì gọi là thân thiết cả.

Hơn hết, nhị tiểu thư đó còn có vẻ là không ưa thích tiểu thư của nàng, Mặc Tâm nhìn qua là đã biết. Nhưng tiểu thư nàng thì luôn rất tốt với nàng ta, lúc nào cũng tận tình chỉ dẫn việc trong xưởng cho dù nàng ta luôn cố tình né tránh tiểu thư nàng mọi lúc có thể.

Ninh Trúc Nhi, nàng ta lúc nói chuyện về xưởng dệt với Dương Nhã Yên thì luôn dửng dưng như không có gì, nhưng một khi đã xong việc thì lập tức rời đi ngay, một giây cũng không ở lại. Đã vậy còn giả vờ không để ý đến lòng tốt của Dương Nhã Yên. Đối với một người không ưa thích mình như vậy, thật không hiểu Dương Nhã Yên còn tốn công phí sức với nàng ta để làm cái gì?

"Sáng mai không phải nhị tiểu thư sẽ cùng đi sao?" Ở sau lưng Dương Nhã Yên, Mặc Tâm nhỏ giọng lên tiếng.

"Phải xem sức khỏe nàng ta thế nào đã," Dương Nhã Yên đang đi bỗng nhiên dừng lại, quay người về phía sau nhìn Mặc Tâm, "Không cần đi theo ta, ngươi về phòng chuẩn bị hành lý rồi nghỉ ngơi, sáng mai còn đi sớm."

"Dạ."

Mặc Tâm cúi người chờ Dương Nhã Yên quay bước đi rồi nàng mới quay trở về phòng.

Dương Nhã Yên, Ninh Trúc Nhi, hai cái tên để gần nhau thôi cũng đã cảm thấy xung khắc. Đây thật sự là những gì Mặc Tâm nghĩ. Điều này không liên quan gì đến mặt ngữ nghĩa, chỉ là nàng cảm thấy, tên của hai mình họ đọc lên cùng lúc cảm thấy rất không thuận tai. Mặc Khả Chân và Mạnh Ý Hinh thì sao nhỉ? Mặc Tâm vội vàng lắc đầu. Nàng đang nghĩ cái gì vậy? Đâu phải ai cũng giống như nàng!

***

"Đắng quá! Không uống nữa."

Ninh Trúc Nhi nhíu mày quay mặt đi, đẩy cái muỗng chứa đầy chất lỏng đắng nghét ra xa miệng của mình.

Tiểu Ái đang bón thuốc cho nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Thuốc đắng dã tật, người phải uống mới khoẻ được chứ?"

Ninh Trúc Nhi nhăn mặt, "Ta ngủ thêm một giấc sẽ khoẻ ngay thôi mà. Đem đi đi." Nàng xua tay.

"Tiểu thư không muốn đi thăm vườn dâu tằm có phải không?" Tiểu Ái nhìn Ninh Trúc Nhi, nghiêm túc hỏi, "Nếu không khỏe thì không đi đường xa được đâu."

Ninh Trúc Nhi thở dài.

"Được rồi, ta uống."

Cốc cốc.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Ninh Trúc Nhi cảm thấy hơi lạ, nàng nhìn Tiểu Ái, ánh mắt khó hiểu, "Ai vậy? Giờ này còn có việc gì nữa?"

"Là đại tiểu thư," Tiểu Ái dừng lại quan sát gương mặt Ninh Trúc Nhi, nhẹ giọng nói, "Đại tiểu thư dặn dò nô tì khi nào người tỉnh dậy thì báo ngay."

"Có chuyện gì à?"

"Nô tì không biết." Tiểu Ái lắc đầu.

Vội vàng đặt chén thuốc xuống, Tiểu Ái bước đến cánh cửa đang đóng rồi mở ra. Chỉ thấy một mình Dương Nhã Yên, Tiểu Ái cảm thấy có chút lạ lùng nhưng vẫn cười tươi với nàng ta.

"Đại tiểu thư, mời vào."

Dương Nhã Yên gật đầu, bước vào phòng. Ánh mắt liếc quanh một vòng căn phòng rồi dừng lại trên người của cô gái đang ngồi dựa lưng trên giường, Dương Nhã Yên chậm rãi bước đến gần Ninh Trúc Nhi.

Ninh Trúc Nhi ở trên giường, nàng chú ý quan sát từng bước chân của Dương Nhã Yên đang hướng tới chỗ mình. Nàng nhíu mày, không chờ Dương Nhã Yên ngồi xuống đã hỏi ngay.

"Khuya như vậy rồi, ngươi có chuyện gì muốn nói sao không cho người báo một tiếng với Tiểu Ái?"

Đâu cần phải mất công đến đây vào giờ này?

Thư thái ngồi xuống chiếc ghế Tiểu Ái vừa đem đến, Dương Nhã Yên không trả lời câu hỏi của Ninh Trúc Nhi, "Đã cảm thấy đỡ chưa?"

Tới đây để thăm bệnh sao?

"Đỡ rồi."

Dương Nhã Yên ngồi gần bên giường của Ninh Trúc Nhi, nàng đưa tay lên muốn vén những sợi tóc lòa xòa dính trên mặt nàng ta ra sau tai, nhưng ngón tay vừa chạm đến má hồng, chỉ vừa mới cảm nhận được một chút sự lạnh lẽo phát ra từ làn da thì đã bị một bàn tay khác hất ra.

Ninh Trúc Nhi thở mạnh, tức giận nói lớn, "Ngươi làm cái gì vậy hả? Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?"

Tiểu Ái hoảng hốt nhìn phản ứng của Ninh Trúc Nhi, nàng không hiểu vì sao tiểu thư lại giận dữ đến như vậy. Dù Tiểu Ái biết rõ Ninh Trúc Nhi không thích Dương Nhã Yên nhưng hành động hất tay cùng với phản ứng dữ dội như vậy có hơi thái quá. Đại tiểu thư cũng đâu có làm chuyện gì quá đáng với nàng chứ?

Tiểu Ái không biết rằng, chính bản thân Ninh Trúc Nhi cũng không hiểu bản thân bị làm sao. Chính Ninh Trúc Nhi cũng không biết vì sao nàng lại bày xích hành động vừa rồi của Dương Nhã Yên, nói đúng hơn, nàng bày xích tất cả những đụng chạm của Dương Nhã Yên đối mình.

Có gì sai trái khi tỷ tỷ chạm vào người muội muội của mình? Cả hai dù đã trưởng thành nhưng đều là nữ nhi kia mà?

Bởi vì nàng ta là con riêng. Nàng ta là do phụ thân nàng cùng với người đàn bà khác sinh ra. Nàng ta không xứng ngang hàng với nàng ở trong nhà họ Ninh. Nàng không muốn thân thiết với người này!

Chỉ khi nghĩ như vậy tâm tình của Ninh Trúc Nhi mới dịu lại.

Tiểu Ái ngồi xuống dùng tay vuốt vuốt tấm lưng của Ninh Trúc Nhi, không biết phải nói thế nào với Dương Nhã Yên, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nàng chọn cách im lặng.

"Ngươi nghĩ ta muốn cái gì?"

Ninh Trúc Nhi ngẩng mặt lên nhìn Dương Nhã Yên, nhíu mày chưa hiểu ý tứ trong câu nàng ta vừa nói.

Dương Nhã Yên nhếch khóe môi tạo thành nụ cười, Tiểu Ái nhìn thấy có chút quỷ dị.

"Ta tuyệt đối không có ý xấu đối với ngươi. Không cần phải lo lắng như vậy."

"Ta không có gì phải lo lắng cả." Ta chỉ thấy ghét ngươi thôi. Ninh Trúc Nhi chỉ nói vế đầu, cố gắng khống chế sự sợ hãi vô hình đang len lõi trong lòng. Mặc dù, nàng cũng không biết là bản thân đang sợ hãi điều gì nữa.

"Vậy sao?" Chân mày Dương Nhã Yên nhếch lên, rồi nàng phì cười, "Ta chỉ muốn xem ngươi đã khỏe hay chưa. Đâu cần phải phản ứng mạnh như vậy? Ta đâu có ăn thịt ngươi?"

"Ta đã khỏe rồi." Ninh Trúc Nhi hơi kéo dài giọng, cũng cố ý nhấn mạnh từng chữ.

"Thật sao?" Liếc mắt nhìn thấy chén thuốc vẫn còn đầy trên chiếc bàn nhỏ bên giường rồi lại nhìn Ninh Trúc Nhi, Dương Nhã Yên nghiêng nhẹ đầu giống như đang đánh giá câu trả lời của nàng, cười cười nói tiếp, "Thuốc còn chưa uống mà đã khỏe rồi sao?"

"Liên quan gì đến ngươi?"

Cứ mỗi lần Dương Nhã Yên giở cái nụ cười đó là lại làm cho nàng bực bội. Đã vậy còn đến phòng nàng vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này. Nàng không giận không được!

Thường ngày Ninh Trúc Nhi có ghét Dương Nhã Yên cũng sẽ không khi nào nói ra những lời này cùng với thái độ như vậy. Tiểu Ái nghĩ có phải thường ngày tiểu thư kiềm nén sự bày xích của mình đối với đại tiểu thư vì nàng không có ai để tựa vào, hôm nay Mạnh công tử trở về nên tâm thế thay đổi, nàng mới không cần gồng mình mà bùng phát ra như vậy hay không?

"Đúng là không liên quan gì đến ta. Nếu không khỏe thì không thể đi thăm vườn dâu tằm được thôi."

Ninh Trúc Nhi chớp chớp mắt, mím môi, một hồi lâu nàng mới nhỏ giọng lên tiếng.

"Ta khỏe thật mà. Uống thêm chén thuốc này sẽ lập tức khỏe hơn nữa."

"Chén thuốc đã nguội ngắt rồi. Tiểu Ái đi nấu chén khác đi." Sờ tay vào chén thuốc, Dương Nhã Yên nói.

Cả Ninh Trúc Nhi và Tiểu Ái đều mơ hồ không hiểu, chén thuốc nguội thì sao chứ?

"Khuya rồi, không cần phải nấu chén khác mất công như vậy. Bây giờ nấu thì đến bao giờ mới xong? Cả ngày mệt mỏi như vậy, cũng đã đến giờ Tiểu Ái nghỉ ngơi!" Ninh Trúc Nhi nói.

"Không sao. Để nô tì đi nấu, nhanh thôi mà."

"Ngươi không cần đi." Ninh Trúc Nhi nói với Tiểu Ái rồi quay qua nhìn Dương Nhã Yên "Thuốc nguội thì làm sao? Ta chưa từng nghe nói thuốc nguội thì không uống được."

"Nhân sâm, hoàng kỳ, bạch truật, phục thần,... Toàn là những thứ giúp bồi bổ thân thể suy nhược của ngươi. Bài thuốc này phải uống lúc còn ấm mới đạt hiệu quả cao nhất. Ta không muốn ngày mai phải đi cùng một người cơ thể ốm yếu, ngã bệnh lúc nào cũng không hay."

"Sức khỏe tiểu thư quan trọng mà," Tiểu Ái nắm lấy hai cánh tay của Ninh Trúc Nhi, nhìn vào mắt nàng, "Ngày mai đi đường xa, phải thật khỏe mới được."

"Ngươi lui về nghỉ đi, để ta."

Tiểu Ái mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn về phía Dương Nhã Yên, "Sao mà được, đại tiểu thư..."

"Lui ra đi." Dương Nhã Yên nói lại thêm một lần nữa.

Ninh Trúc Nhi cũng như Tiểu Ái, không giấu được sự bất ngờ trên gương mặt, một lúc lâu nàng mới chậm chập mở miệng nói với Tiểu Ái, "Ngươi đi nghỉ ngơi đi."

"Dạ." Tiểu thư đã nói như vậy, Tiểu Ái cúi người hành lễ rồi rời đi.

Tiểu Ái đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người, một người ngồi trên giường một người ngồi trên ghế, đối diện nhau.

Gió ban đêm lành lạnh thổi vào phòng qua khung cửa sổ, Ninh Trúc Nhi cảm thấy hơi lạnh. Chiếc mền bông đắp ngang người nàng đã lộn xộn từ lúc nào.

Ninh Trúc Nhi đưa tay kéo chiếc mền, cùng lúc Dương Nhã Yên cũng làm như vậy. Nhưng Dương Nhã Yên nhanh tay hơn, kéo mền đắp lên người nàng.

Ninh Trúc Nhi chỉ mặc nội sam, loại vải nàng mặc cũng có hơi mỏng manh, ngón tay Dương Nhã Yên chạm vào người nàng mang theo một xúc cảm lạ lùng, khiến Ninh Trúc Nhi có chút giật mình.

Dương Nhã Yên tránh nhìn chầm chầm vào cơ thể Ninh Trúc Nhi, nhanh chóng đắp xong rồi vô cùng tự nhiên chuyển ánh mắt sang chỗ khác, "Ngươi nằm xuống đi. Khi nào thuốc sắc xong ta sẽ gọi ngươi dậy."

Ninh Trúc Nhi cũng ngoan ngoãn nằm xuống, nàng ngước nhìn Dương Nhã Yên một lúc rồi quay người hướng mặt vào trong.

Lần nữa cảm nhận được bàn tay Dương Nhã Yên lướt trên người mình, Ninh Trúc Nhi mím môi yên lặng, mong sao cảm xúc lạ lùng này sẽ nhanh chóng qua đi. Hơi ấm từ bàn tay Dương Nhã Yên đã biến mất khỏi thân thể nàng, cái mền trên người cũng đã được nàng ta sửa sang lại đàng hoàng.

Âm thanh đóng cửa phòng vang lên bên tai Ninh Trúc Nhi.

Ninh Trúc Nhi đã là một thiếu nữ, cơ thể lúc nãy Dương Nhã Yên trông thấy chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Ánh lửa của bếp củi cháy bừng bừng trong giác mạc Dương Nhã Yên. Trước đây khi bế Ninh Trúc Nhi từ phòng ông Ninh Hải, khi ấy mặc dù Dương Nhã Yên đã cảm nhận được rằng bản thân đang ôm trên tay chính là cơ thể của một nữ nhi đã sắp trở thành một thiếu nữ, nhưng tình trạng cấp bách của Ninh Trúc Nhi khi đó đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí nàng, khiến nàng bỏ lơ cảm xúc đang ngự trị sang một bên. Nhưng lúc nãy, khi tận mắt nhìn thấy thân thể của Ninh Trúc Nhi trong lớp áo mỏng manh, cảm xúc ấy lại trào lên một cách mạnh mẽ.

Cái cổ trắng ngần, xương vai xanh mảnh dẻ, tấm lưng mềm mại, còn có... Tất cả đều chứng minh, Ninh Trúc Nhi thật sự đã là một thiếu nữ.

Ánh lửa nhỏ dần rồi cũng lụi tàn, thuốc cũng đã sắc xong.

Dương Nhã Yên đứng trước cửa phòng Ninh Trúc Nhi, điều chỉnh lại nhịp thở, nàng đẩy cửa bước vào.

Chắc vì nghe thấy tiếng mở cửa, Ninh Trúc Nhi cựa mình. Dương Nhã Yên nhỏ giọng gọi, "Trúc Nhi."

Ninh Trúc Nhi nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy Dương Nhã Yên, nàng chống tay lên giường, từ từ ngồi dậy.

Cái mền lại rơi xuống nửa thân người, tóc dài rũ xuống hai vai.

Cầm chén thuốc nóng trực tiếp trên tay chẳng có khay đựng, cảm giác nóng ấm từ bàn tay lan ra khắp cơ thể, Dương Nhã Yên chầm chậm bước đến gần nữ nhân đang ngồi trên giường.

Ánh mắt Dương Nhã Yên đặt trên người Ninh Trúc Nhi hồi lâu rồi mới mở miệng nói, "Thuốc ta đặt ở đây, ngươi tự uống có được không?"

"Được." Ninh Trúc Nhi vẫn chưa tỉnh khỏi cơn say giấc, ánh mắt mơ màng, lên tiếng.

Dương Nhã Yên đặt chén thuốc xuống, xoay người bước đi. Đến cửa, nàng lại quay đầu nhìn Ninh Trúc Nhi một lần nữa, cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, nàng nói, "Thuốc còn nóng, đợi một chút hẵng uống."

Ninh Trúc Nhi nhìn theo Dương Nhã Yên cho đến khi cánh cửa đóng lại. Hình như bước chân của Dương Nhã Yên hơi có vội vàng. Cũng phải, đã khuya lắm rồi, có lẽ nàng ta cũng đã thấm mệt.

***

Sáng sớm bước vào phòng, Tiểu Ái thấy tiểu thư đã thức dậy.

Ninh Trúc Nhi đã tỉnh giấc nhưng vẫn lười biếng nằm bất động, mở to đôi mắt nhìn vô định vào tấm màn treo trước giường.

"Tiểu thư, dậy chuẩn bị được rồi đó. Người đã thấy khỏe hẳn chưa?"

Đặt thau nước cùng khăn xuống, Tiểu Ái đến bên giường đỡ Ninh Trúc Nhi ngồi dậy.

"Hôm nay khí sắc của người trông rất tốt."

Ninh Trúc Nhi không nói gì. Đúng là hôm nay nàng cảm thấy thân thể đã khỏe lên nhiều, không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Thuốc hôm qua uống quả thật là có tác dụng tốt.

Chuẩn bị xong, vừa bước ra cửa phòng, Tiểu Ái đã thấy Dương Nhã Yên và Mặc Tâm bước đến. Từ phòng Dương Nhã Yên để đi đến gian nhà chính sẽ đi ngang qua phòng Ninh Trúc Nhi.

Tiểu Ái nhúng người chào đại tiểu thư, Dương Nhã Yên nhìn hai người họ rồi gật đầu một cái.

Bọn họ bốn người bước đi cùng với nhau.

"Trông ngươi hôm nay tươi tỉnh hơn rồi." Dương Nhã Yên nói.

Thấy Ninh Trúc Nhi im lặng, Tiểu Ái lên tiếng thay, "Thật đa tạ đại tiểu thư chuyện tối qua. Nhị tiểu thư hôm nay đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều."

"Vậy thì tốt." Dương Nhã Yên nói thế rồi nhìn về phía trước.

Mặc Tâm đi sau lưng Dương Nhã Yên, nàng đang suy nghĩ "chuyện tối qua" là chuyện gì.

Sau khi dùng điểm tâm xong họ lên xe ngựa để đi đến trấn Thanh Hoa. Ninh Trúc Nhi ngồi cùng với Tiểu Ái.

Dọc đường đi chỉ có cây với cỏ, chẳng có gì để mà ngắm, Ninh Trúc Nhi buông tấm rèm cửa sổ xuống, thở dài hối hận vì chẳng mang theo quyển sách nào để đọc giết thời gian.

"Đây nè, tiểu thư ăn đi."

Đi được một đoạn đường, Tiểu Ái lấy túi hạnh nhân từ túi lớn ra đặt vào tay Ninh Trúc Nhi.

"Thôi, ăn hạnh nhân sẽ khát nước lắm, cái này lại còn rang muối nữa."

"Chúng ta có mang theo nước mà! Người ăn đi, cho đỡ buồn chán."

Ninh Trúc Nhi bỏ một hạt hạnh nhân vào miệng, vị mặn liền ập đến nhưng nhai một hồi lại cảm thấy bùi bùi rất ngon.

Đột nhiên Ninh Trúc Nhi nghĩ đến Dương Nhã Yên. Nàng ta đang làm gì nhỉ? Ngồi xe có thấy chán không? Có hạnh nhân để ăn không?

Trên suốt đường đi dù có hơi nhàm chán, tuy nhiên cũng may mắn vì không gặp chuyện rắc rối gì.

Khi bước xuống xe đã là gần trưa, trước mặt Ninh Trúc Nhi là một căn nhà bề thế. Đây là một trong những ngôi nhà mà Ninh gia sở hữu. Ở những trấn có vườn dâu tằm của Ninh gia thì kèm theo sẽ có một ngôi nhà để những khi ông Ninh Hải đến thăm nom vườn có nơi để tá túc, không cần phải thuê phòng trọ.

Tuy không phải lần đầu tiên Ninh Trúc Nhi đến đây, nhưng cũng đã lâu rồi mới trở lại, trong lòng Ninh Trúc Nhi dâng lên một cảm giác khó tả. Trước đây, mỗi lần nàng tới nơi này đều là đến cùng với phụ thân.

Dương Nhã Yên cho người hầu dọn hành lý của Ninh Trúc Nhi vào trong. Tiểu Ái ngạc nhiên hỏi lại, "Hành lý đại tiểu thư không cần phải dọn vào sao?"

"Đại tiểu thư không ở đây, dọn hành lý của nhị tiểu thư vào là được rồi." Mặc Tâm nói.

Lúc này Tiểu Ái mới nhớ ra, Thanh Hoa là quê mẹ của Dương Nhã Yên, nàng ta đương nhiên sẽ không cần phải ở đây rồi.

"Ngươi nghỉ ngơi rồi dùng cơm đi, đầu giờ Thân ta sẽ trở lại." Dương Nhã Yên nói với Ninh Trúc Nhi.

"Ngươi đi ngay bây giờ sao?" Ninh Trúc Nhi nhỏ giọng hỏi, "Đi đường xa như vậy rồi, không dùng cơm trước rồi mới đi tiếp hả?"

Ninh Trúc Nhi nghe thấy giọng nói của mình hơi không tự nhiên. Thật sự nói ra những lời này với Dương Nhã Yên, tự nàng cũng cảm thấy gượng gạo.

Dương Nhã Yên có hơi kinh ngạc một chút nhưng rồi vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường, "Không cần, ta trở về nhà sẽ ăn sau. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

Từ sáng nhìn thấy Dương Nhã Yên, Ninh Trúc Nhi đã muốn mở miệng nói lời cảm ơn đối với nàng ta, nhưng suy nghĩ mãi không biết phải nói làm sao và nói vào thời điểm nào cho thích hợp. Thành ra rốt cuộc là vẫn chưa nói.

Ninh Trúc Nhi hạ mi mắt. Một tiếng đa tạ có đáng gì đâu mà không nói chứ? Nàng biết, thật ra là bản thân không dám. Vì cớ gì khiến nàng không dám thì chính bản thân nàng cũng không biết.

Khi Dương Nhã Yên xoay người chuẩn bị bước lên xe ngựa, Ninh Trúc Nhi cảm thấy hơi khẩn trương, nàng đột nhiên nói lớn, "Ngươi đi cẩn thận."

Dương Nhã Yên nhìn nàng, mỉm cười "ừ" một tiếng rồi nhanh chóng bước lên xe, Mặc Tâm cũng bước lên ngay sau đó.

Xe ngựa chở hai người họ đã rời đi. Tiểu Ái cười cười đỡ tay Ninh Trúc Nhi đi vào trong.

"Tiểu thư nên mở lòng như thế!"

Ninh Trúc Nhi đang bước đi, nghe Tiểu Ái nói như vậy thì khựng người, hỏi lại, "Ý ngươi là sao?"

Tiểu Ái nhìn Ninh Trúc Nhi, nghiêm túc nói, "Tiểu thư cho phép nô tì nói thẳng. Thật sự nô tì thấy đại tiểu thư đối với người rất tốt, nhìn không ra là có ý xấu gì với người cả. Tiểu thư, người cũng không nên có cái nhìn hiềm khích với đại tiểu thư như vậy."

Ninh Trúc Nhi chăm chú lắng nghe những lời Tiểu Ái vừa nói.

"Sao ngươi lại nói vậy?"

Ý Ninh Trúc Nhi muốn hỏi là tại sao nàng không nên có cái nhìn hiềm khích với Dương Nhã Yên, nhưng Tiểu Ái lại hiểu thành ý khác.

"Nô tì nghĩ đại tiểu thư thật sự tốt với người chứ không phải đang giả vờ đâu. Lúc nào đại tiểu thư cũng rất quan tâm đến người, chỉ dạy người nhiều việc trong xưởng mà chẳng tỏ ra mệt mỏi, lại còn rất tỉ mỉ chỉ dẫn từng cái nhỏ nhất. Hôm ở quán trà, vì thấy tiểu thư có hơi không khoẻ mà đại tiểu thư sai Mặc Tâm mang nhung hươu đến cho người bồi bổ. Nhung hươu quý giá lắm. Với cái ngày lão gia xảy ra chuyện..."

"Hôm đó làm sao?" Ninh Trúc Nhi nhíu mày.

"Lúc đại tiểu thư bế người từ chỗ lão gia trở về phòng, trông mặt đại tiểu thư lo lắng lắm." Nhìn mặt đại tiểu thư khi ấy còn lo lắng hơn cả việc lão gia té ngã nữa. Vế sau nếu như nói ra sẽ vô cùng thất lễ nên Tiểu Ái đã kịp thời dừng lại.

"Có chuyện đó sao? Cô ta đưa ta trở về phòng à?" Ninh Trúc Nhi ngạc nhiên, nàng không hề có chút ký ức gì về chuyện này.

"Tiểu thư nói gì vậy? Nô tì đã nói chuyện này với người rồi mà."

Nhìn thấy Ninh Trúc Nhi hơi ngơ ngác, Tiểu Ái cố gắng nghĩ lại xem có phải nàng nhớ nhầm là đã nói nhưng thực ra là chưa nói hay không.

"Vậy sao?" Ninh Trúc Nhi mấp máy môi, ánh mắt nhìn vô định.

"Người nghĩ xem, đại tiểu thư tại sao lại đối tốt với người như vậy? Dù đáp án có là gì thì những điều đại tiểu thư làm hiện tại đều chỉ thấy có lợi cho Ninh gia và tốt cho người thôi." Tiểu Ái im lặng một lúc rồi nói tiếp, "Xin tha lỗi cho nô tì phải nói ra điều này. Lão gia đang gặp chuyện không hay, nếu có ý xấu đối với cơ nghiệp Ninh gia, chẳng phải đây là cơ hội tốt đối với đại tiểu thư hay sao? Tại sao đại tiểu thư lại còn nhiệt tình dạy người nhiều việc trong xưởng để làm gì chứ?"

Ninh Trúc Nhi nhìn Tiểu Ái, "Ngươi nói tiếp đi."

"Vậy hãy cứ cho rằng việc đại tiểu thư làm với người hiện tại là vì mục đích sau này đi. Hãy nghĩ đại tiểu thư làm vậy là để ghi điểm trong lòng lão gia, để sau này lão gia tỉnh lại biết được những việc đại tiểu thư làm, lão gia sẽ vô cùng cảm kích. Nếu vậy, chẳng phải càng có lợi cho đại tiểu thư nếu người luôn tỏ thái độ thù ghét đại tiểu thư như vậy hay sao? Lão gia chắc chắn sẽ cảm thấy tiểu thư vô cùng... cảm tính, dễ bị cảm xúc chi phối, vì một khúc mắt trong lòng mà bỏ qua những lợi ích của nhà họ Ninh. Lúc đó, chuyện lão gia đem toàn bộ cơ nghiệp Ninh gia giao cho đại tiểu thư cũng rất có khả năng!"

Tiểu Ái nói xong, nàng thở phào cảm thấy như mình vừa đạt được một thành tựu to lớn. Đây hẳn là những lời nói mà nàng vận dụng đầu óc nhiều nhất từ trước tới nay.

Nhìn thấy tiểu thư đang suy tư nghĩ ngợi, Tiểu Ái nghĩ những lời nàng nói đã thực sự có tác động đến Ninh Trúc Nhi.

"Tiểu thư cứ hãy mở lòng đón nhận những lợi ích mà đại tiểu thư mang đến. Người không cần phải gồng mình tỏ ý chống đối đại tiểu thư làm gì. Chỉ như vậy, người mới thấy tâm tình luôn thoải mái, cũng sẽ học hỏi được nhiều thứ tốt hơn."

Ninh Trúc Nhi không nói gì, nàng xoay người bước đi.

"Tiểu thư nói gì đi, sao lại cười như vậy?" Tiểu Ái bước theo sau níu lấy cánh tay Ninh Trúc Nhi, lắc lắc.

"Ta đang rất đói bụng!"