Sợi Dây Nào Nối Giữa Hai Ta?

Chương 8




"Tỷ tên là gì? A, muội tên là Trúc Nhi, Ninh Trúc Nhi!"

"Tên muội nghe rất hay."

"Còn tỷ? Tỷ tên gì?"

"Ừm... Nếu sau này gặp lại, ta sẽ nói cho muội biết."

"Vậy muội nên gọi tỷ như thế nào?"

"Cứ gọi ta là tỷ tỷ đi."

"Nhưng mà muội vẫn muốn biết tên của tỷ."

"Muội không tin chúng ta sẽ có duyên gặp lại sao?"

Muội không tin chúng ta sẽ có duyên gặp lại sao?

Ninh Trúc Nhi giật mình tỉnh dậy sau một giấc mơ dài. Nàng nhìn ra khung cửa sổ, thấy trời vẫn còn tối, mây đen che cả mặt trăng.

Ninh Trúc Nhi biết vừa rồi không chỉ là giấc mơ, mà đó chính là một ký ức thực nàng đã từng trải qua. Trong mơ nàng nhìn thấy bản thân lúc nhỏ đi dự lễ hội hoa đăng ở trấn Thanh Hoa.

Đoạn ký ức ấy khá mờ nhạt và cũng chẳng vui vẻ gì. Bởi vì, hôm đó Ninh Trúc Nhi bị lạc, nàng đứng giữa dòng người đông đúc khóc hết nước mắt, đã vậy về nhà còn bị mẫu thân la cho một trận và lại khóc thêm lần nữa.

Ninh Trúc Nhi nhớ lần đó nàng cùng phụ mẫu đến trấn Thanh Hoa. Vào buổi chiều khi đang chạy nhảy trong vườn dâu, nàng đã nghe mọi người nhắc đến hội hoa đăng. Ninh Trúc Nhi nghe mọi người nói thì cảm thấy rất phấn khích, nàng nghĩ rằng được ngồi trên thuyền thả hoa đăng thì chắc chắn là rất thú vị.

Buổi tối phụ thân bận việc, mẫu thân thì ngại gió lạnh ban đêm nên không muốn đi đâu hết, thành ra cũng không cho Ninh Trúc Nhi đi xem hội hoa đăng. Tuy vậy, không nhớ bằng cách nào đó mà Ninh Trúc Nhi đã đòi được mẫu thân cho phép được đi cùng với Khánh Dung cô cô.

Ninh Trúc Nhi không nhớ nàng bị lạc Khánh Dung cô cô từ lúc nào, nàng cũng không nhớ mình đã đứng yên một chỗ chảy nước mắt trong bao lâu.

Đứng giữa một nơi đông đúc náo nhiệt, Ninh Trúc Nhi mười tuổi như lọt thỏm trong dòng người. Lúc ấy cảm xúc hoảng loạn đến mức nàng không thể mở miệng kêu lên được, mà nước mắt thì cứ rơi mãi.

Không biết là sau bao lâu thì có một vị tỷ tỷ phát hiện ra Ninh Trúc Nhi đang đứng khóc nên đến hỏi han.

Ninh Trúc Nhi nhớ rằng vị tỷ tỷ đó đã dỗ dành nàng một lúc lâu thì nàng mới ngừng khóc. Sau đó tỷ ấy còn dắt tay nàng đi tìm Khánh Dung cô cô. Nhưng mà khi tìm thấy rồi, Ninh Trúc Nhi liền bị cô cô kéo đi, nàng ngơ ngác đến nổi câu tạm biệt cũng chưa kịp nói với tỷ ấy.

Lúc về đến nhà thì bị mẫu thân mắng một trận. Ninh Trúc Nhi uất ức khóc to. Nàng vừa mới bị lạc còn chưa đủ sợ hãi hay sao, tại sao mẫu thân còn nỡ la mắng nàng?

Ninh Trúc Nhi đã khóc rất nhiều vào ngày hôm ấy.

Câu chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi? Bảy hay tám năm? Đã lâu vậy rồi mà Ninh Trúc Nhi vẫn chưa "có duyên" gặp lại vị tỷ tỷ kia.

Nằm trên giường, Ninh Trúc Nhi bất giác bật cười. Có lẽ tỷ ấy chẳng nhớ nàng là ai, và cũng chẳng còn nhớ mình đã từng giúp đỡ một cô bé đi lạc trong hội hoa đăng.

Ninh Trúc Nhi miên man nghĩ đến Dương Nhã Yên. Lúc ở lễ hội, nàng ta cũng nói với cô bé kia một câu y như vị tỷ tỷ năm xưa đã nói với nàng. Vì vậy mà khiến cho nàng nhớ đến chuyện cũ, suy nghĩ nhiều về tỷ tỷ ấy đến mức nằm mơ cũng thấy.

Bỗng nhiên sực nhớ ra một chuyện, Ninh Trúc Nhi liền ngồi bật dậy.

Cây sáo trúc!

Lúc tìm thấy Khánh Dung cô cô, Ninh Trúc Nhi đang cầm cây sáo trúc của vị tỷ tỷ kia trên tay. Tỷ ấy đã cho nàng xem thử cây sáo của mình, cho nên lúc bị Khánh Dung cô cô kéo đi, nàng cũng vô tình cầm luôn cây sáo về nhà.

Ninh Trúc Nhi nhìn xung quanh căn phòng trong bóng tối. Nàng xuống giường, thắp lên một ngọn nến.

Cây sáo trúc ấy ở đâu nhỉ?

Nàng nhớ lại, hôm đó trong lúc tức giận, mẫu thân kêu người đem cây sáo vứt đi nhưng nàng đã khóc lóc đòi giữ lại, vậy là Khánh Dung cô cô tiện tay ném nó lên thành tủ gỗ ở trong phòng.

Ninh Trúc Nhi đứng trước cái tủ gỗ cao chừng ba thước, vì tủ quá cao nên nàng không thể với tay chạm lên nóc được. Ninh Trúc Nhi thở dài, chỉ có thể đợi đến sáng mai nhờ ai đó leo lên lấy giúp thôi. Nàng trở lại giường ngủ và thầm mong rằng cây sáo vẫn còn ở chỗ đó.

Cứ nghĩ là sẽ không ngủ được nữa nhưng ai ngờ vừa ngả lưng xuống một lúc là Ninh Trúc Nhi đã đi vào giấc lúc nào không hay.

Có lẽ vì đã trải qua một buổi sáng đi đường mệt mỏi và đến xưởng nuôi tằm học việc cả buổi chiều, cho nên vừa nhắm mắt một lúc là nàng liền ngủ một giấc thật sâu cho đến khi Tiểu Ái vào phòng đánh thức nàng vào sáng sớm hôm sau.

"Tối qua tiểu thư ngủ ngon không? Do hôm qua đi đường xa mệt quá hay sao mà nô tì ngủ ngon lắm." Tiểu Ái vừa đóng cửa sổ vừa nói. Chuẩn bị giúp Ninh Trúc Nhi rửa mặt và thay y phục.

Ninh Trúc Nhi vừa ngồi dậy liền kéo tay Tiểu Ái đi đến trước cái tủ gỗ, nàng chỉ tay lên trên đó, "Ngươi đi kiếm cái thang leo lên đó tìm cây sáo giúp ta đi."

Tiểu Ái nhìn theo hướng Ninh Trúc Nhi chỉ, ngơ ngác hỏi, "Sáo gì?"

"Sáo trúc."

"Tiểu thư nói là không biết thổi sáo mà?"

"Không phải của ta," Ninh Trúc Nhi thở dài, "Sáo của người ta. Nhanh lên, đừng có đứng ngơ ra đó nữa." Nàng nói rồi đẩy Tiểu Ái đi.

Tiểu Ái không hiểu chuyện gì nhưng thấy Ninh Trúc Nhi khẩn trương như thế, nàng cũng nhanh chóng đi kiếm một cái thang mang đến, rồi leo lên giúp nàng ta tìm cây sáo.

Tủ khá cao, Tiểu Ái leo lên cái thang với tay lên trên nóc. Nàng huơ tay một hồi rồi reo lên, "Thấy rồi!"

Tiểu Ái cầm lấy cây sáo, leo xuống đưa ngay cho Ninh Trúc Nhi.

Nhìn cây sáo trên tay, Ninh Trúc Nhi vô cùng vui sướng, "Cây sáo này để trên đó cũng phải bảy tám năm rồi, sao nó lại còn mới như thế này?"

"Chắc là lúc dọn dẹp, các gia nhân nhìn thấy rồi lau chùi nó luôn đó."

"Chắc là vậy." Ninh Trúc Nhi mỉm cười, ngắm nghía cây sáo trúc.

Ninh Trúc Nhi không biết nhiều về sáo trúc nhưng nàng nhớ tỷ tỷ, chủ nhân của cây sáo này nói rằng đây là loại sáo ngang. Nàng cũng được nghe tỷ ấy thổi một đoạn nhạc, âm sắc nghe rất nhẹ nhàng và êm dịu.

"Cây sáo này của ai vậy tiểu thư?"

Tiểu Ái tò mò hỏi, Ninh Trúc Nhi kể cho Tiểu Ái nghe về chuyện nàng từng bị lạc trong hội hoa đăng và gặp gỡ chủ nhân của cây sáo này.

"Chắc là cả đời này ta cũng không thể gặp lại tỷ ấy..." Ninh Trúc Nhi buồn bã.

"Người đừng lo, nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại mà."

Ninh Trúc Nhi gật đầu, "Ừm, nếu có duyên sẽ gặp lại." Chỉ sợ rằng lúc gặp hai người chẳng thể nhận ra nhau. Nàng thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây màu đỏ có hai đầu tua rua đã phai màu buộc ở trên cây sáo.

***

Sáng sớm, Dương Nhã Yên đang uống trà ở trong phòng thì Mặc Tâm đến báo là Hạ Thiên Linh đến tìm nàng.

Dương Nhã Yên nhíu mày, "Sao lại đến vào giờ này?"

Mặc Tâm lắc đầu, tỏ ý không biết.

Dương Nhã Yên cùng Mặc Tâm đi đến chỗ Hạ Thiên Linh đang ngồi đợi. Đến nơi thì trông thấy nàng ta đang trò chuyện cùng bà Dương.

Bình thường mỗi ngày bà Dương đều đến tiệm trông coi nhưng hôm nay vì có Dương Nhã Yên ở nhà nên bà không đi.

Vừa nhìn thấy Dương Nhã Yên đến, Hạ Thiên Linh lập tức chạy đến bên cạnh, ôm lấy cánh tay nàng.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bà Dương cười lớn, "Hai cái đứa này lúc nhỏ bám lấy nhau không rời, bây giờ lớn rồi cũng không thay đổi gì."

"Không hề, chỉ có muội ấy bám con thôi." Dương Nhã Yên nói.

"Muội sẽ bám tỷ cả đời luôn!" Hạ Thiên Linh hất cằm.

Dương Nhã Yên làm bộ bày ra vẻ mặt khổ sở.

Bà Dương cười, "Nói thế thôi, đến khi gặp được ý trung nhân rồi, lúc đó suốt ngày chỉ biết đến phu quân thôi, chẳng còn nhớ đến nhau nữa đâu."

"Không đâu!" Hạ Thiên Linh nói, "Con chỉ có một mình Nhã Yên thôi." Nói rồi nàng kéo Dương Nhã Yên ngồi xuống.

"Đừng có gọi tên ta trống không như thế. Ta lớn hơn muội ba tuổi biết không?" Dương Nhã Yên ký nhẹ vào trán Hạ Thiên Linh.

"Đúng rồi nhỉ! Thiên Linh năm nay mười bảy, Nhã Yên cũng hai mươi rồi." bà Dương cười rất tươi, "Nhã Yên cũng đã đến tuổi rồi đó."

Nụ cười trên môi bất chợt tắt ngấm, Dương Nhã Yên nghiêm mặt, "Giờ này đã chuẩn bị xong điểm tâm rồi nhỉ?" Sau đó quay sang gọi gia nhân dọn thức ăn lên.

"Sao hôm nay muội đến sớm vậy? Chắc là chưa ăn gì đúng không?" Dương Nhã Yên hỏi.

"Muội nhớ bác Dương nên đến đây," Hạ Thiên Linh quay sang bà Dương, nũng nịu ôm lấy cánh tay bà, "Nhìn thấy bác Dương là con yên tâm rồi."

Bà Dương híp mắt, "Nó làm như nó thương tôi lắm vậy đó."

Hạ Thiên Linh ôm chầm lấy bà, "Con nói thật mà!"

Bà Dương cười rất tươi. Từ khi Hạ Thiên Linh còn bé tí bà đã vô cùng yêu thích nàng. Bà cảm thấy, con nhóc này so với Nhã Yên thì còn giống con gái của bà hơn. Bởi vì, Nhã Yên từ nhỏ đến lớn chưa từng bày ra bộ dạng nhõng nhẽo với bà như thế này.

Nhìn thấy các gia nhân đã dọn xong điểm tâm, bà Dương gọi Mặc Tâm ngồi xuống cùng ăn với mọi người.

Ngoài trời mây đen kéo đến, gió thổi mạnh báo hiệu sắp có mưa rơi.

***

Trời chuyển mưa, Tiểu Ái vội vàng đóng cửa sổ lại để gió lạnh không ùa vào phòng.

"Sáng sớm trời còn đẹp mà bây giờ đã chuyển mưa rồi." Tiểu Ái thở dài.

Ninh Trúc Nhi ngồi bên bàn trà, tay vân vê cây sáo trúc.

"Tiểu thư, người đã ngồi nhìn cây sáo cả buổi rồi đó."

"Mặc kệ ta." Ninh Trúc Nhi lườm Tiểu Ái.

Mưa rơi như trút nước, nhìn thấy Ninh Trúc Nhi co ro vì lạnh, Tiểu Ái phải mang thêm áo choàng khoác lên người nàng.

"Ngươi nói xem, khi nào thì tạnh?" Ninh Trúc Nhi chống cằm, mơ màng hỏi.

"Mưa lớn như vậy nô tì cũng không biết nữa."

Ninh Trúc Nhi lại im lặng trầm tư. Tiểu Ái nhìn nàng một hồi rồi nhỏ giọng lên tiếng, "Tiểu thư, người có cảm thấy đại tiểu thư có gì đó là lạ không?"

"Là sao? Ngươi muốn nói cái gì?" Ninh Trúc Nhi nghiêng đầu, nhíu mày nhìn Tiểu Ái.

"Nô tì không biết phải nói làm sao nữa..."

Tiểu Ái nhớ lại hình ảnh Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi đứng cùng nhau dưới ô, Dương Nhã Yên cầm quả dâu trên tay đưa đến trước mặt Ninh Trúc Nhi. Cứ nghĩ đến hình ảnh đó là Tiểu Ái lại rùng mình.

Giữa Ninh Trúc Nhi và Mạnh Ý Hinh cũng thường xuyên có những đụng chạm cơ thể, Mạnh Ý Hinh rất hay ôm ấp Ninh Trúc Nhi. Tiểu Ái nhìn hai người họ làm như vậy thì thấy rất bình thường, nhưng giữa Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi nàng lại cảm thấy thật lạ lẫm, mặc dù hai người họ cũng chỉ là nữ tử với nhau thôi.

Tiểu Ái cũng đã cho rằng, Ninh Trúc Nhi và Mạnh Ý Hinh thân thiết với nhau đã lâu, nàng cũng đã quen nhìn hai người họ khoát tay, ôm ấp nhau. Còn đối với Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi, nàng chưa quen nhìn hai người họ gần gũi nên mới cảm thấy như vậy. Nhưng khi gặp Hạ Thiên Linh, trông thấy cái kiểu cách nói chuyện nhõng nhẽo của nàng ta đối với Dương Nhã Yên, thật chẳng giống như bạn bè bình thường gì cả. Ít nhất Tiểu Ái nàng chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào lại dùng ánh mắt và cái kiểu nói chuyện đó đối với một nữ nhân khác. Nó giống như... một cô gái đang làm nũng với chàng trai của mình? Giữa hai người họ như có gì đó với nhau.

Nếu thật sự Dương Nhã Yên và Hạ Thiên Linh có gì đó không bình thường. Vậy cũng có thể nói rằng Dương Nhã Yên không bình thường phải không?

Tiểu Ái ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói, "Giữa đại tiểu thư và Hạ tiểu thư cũng có cái gì đó kỳ lạ."

Ninh Trúc Nhi giật mình, "Đừng có nói linh tinh!"

Lần đầu tiên nghe thấy tiểu thư gằn giọng với mình, Tiểu Ái kinh ngạc vô cùng, nàng trở nên lắp bắp, "Dạ, dạ, nô tì không nói nữa."

Ninh Trúc Nhi cảm thấy bản thân có hơi quá, nàng thở ra, nhẹ giọng nói, "Chuyện của Dương Nhã Yên không liên quan đến chúng ta."

Tiểu Ái chậm chạp gật đầu.

Trời mưa cả buổi sáng, Ninh Trúc Nhi cũng yên lặng ngồi một chỗ suốt cả buổi. Tiểu Ái đã thay ấm trà cho nàng hai lần.

Đến trưa thì trời tạnh mưa hẳn. Ninh Trúc Nhi và Tiểu Ái dùng cơm với nhau, xong xuôi thì chuẩn bị tươm tất để khi Dương Nhã Yên đến thì có thể đi ngay. Hôm nay bọn họ sẽ đến vườn dâu tằm thứ hai ở trong trấn.

***

"Thoát khỏi" sự níu kéo của Hạ Thiên Linh sau cả buổi sáng ngồi nói chuyện phiếm, đầu giờ chiều Dương Nhã Yên mới đến được chỗ Ninh Trúc Nhi.

Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi đến vườn dâu tằm thứ hai ở trấn Thanh Hoa. Vườn dâu này nhỏ hơn vườn dâu hôm qua nhưng vẫn lớn hơn các vườn dâu ở những trấn khác.

Hôm nay Mặc Tâm lại bận rộn việc khác nên tiếp tục không đi theo bọn họ.

Ninh Trúc Nhi cứ nghĩ hôm qua Dương Nhã Yên đã giảng hết mọi thứ cho nàng rồi, ai ngờ vẫn còn rất nhiều cái mà nàng cần phải học.

Ninh Trúc Nhi và Tiểu Ái đi theo nghe Dương Nhã Yên cùng với các nhân công bàn bạc công việc. Sắp tới xưởng dệt sẽ sản xuất thêm nhiều loại vải mới cho nên xưởng nuôi tằm cũng cố gắng hoạt động năng suất hơn. Quy trình nuôi và thu hoạch kén tằm luôn được kiểm tra kỹ lưỡng, thời gian làm việc của nhân công cũng theo đó mà tăng lên.

Trước khi đến Dương Nhã Yên đã nói rằng hôm nay nàng ta sẽ chỉ tập trung bàn bạc công việc, dặn dò Ninh Trúc Nhi cố gắng lắng nghe, không hiểu chỗ nào đợi xong việc hẵng hỏi sau. Ninh Trúc Nhi nhớ lời dặn của nàng ta cho nên nàng vô cùng nghiêm túc, cố gắng nghe kỹ những điều bọn họ nói. Sổ tay nàng mang theo chỉ một lúc mà đã viết chi chít những chỗ mình nghe chưa hiểu.

Dương Nhã Yên bàn việc với các nhân công, lắm lúc nhìn sang Ninh Trúc Nhi, thấy nàng ta cặm cụi ghi chép, dáng vẻ nghiêm túc đến nỗi khiến nàng phải phì cười, "Viết đại khái thôi, đừng có dài dòng quá!"

Ninh Trúc Nhi ngước mắt lên nhìn Dương Nhã Yên, ngơ ngác một lúc mới biết nàng ta đang nói chuyện với mình.

"Viết ngắn gọn ta xem qua vẫn hiểu được." Dương Nhã Yên nói tiếp.

Lúc này Ninh Trúc Nhi mới gật đầu.

Bọn họ xong việc khi đã xế chiều. Dương Nhã Yên tính rằng họ dùng cơm xong sẽ bắt đầu thảo luận những thắc mắc của Ninh Trúc Nhi. Nhưng lúc bọn họ đi ra đến cổng thì nhìn thấy Hạ Thiên Linh đã đứng đợi từ bao giờ.

"Sao muội lại tới tận đây vậy?"

Dương Nhã Yên tỏ vẻ ngạc nhiên, Ninh Trúc Nhi đoán là hai người họ không có hẹn nhau từ trước.

"Chờ để gặp tỷ chứ sao nữa, ngày mai tỷ trở về Vũ Giang rồi..." Hạ Thiên Linh nói, sau đó quay sang chào Ninh Trúc Nhi. Ninh Trúc Nhi cũng gật đầu chào lại.

Dương Nhã Yên cũng biết lần này trở về ngắn ngày thành ra hai người họ không có nhiều thời gian để gặp nhau, bản thân nàng cũng cảm thấy hơi có lỗi, nhưng thật sự là có quá nhiều việc nàng cần phải xử lý.

"Nhưng bọn ta còn chưa xong việc..." Dương Nhã Yên ái ngại liếc nhìn Ninh Trúc Nhi. Ninh Trúc Nhi cũng nhìn nàng nhưng không nói gì.

"Xong hay chưa thì cũng phải ăn cơm chứ!" Hạ Thiên Linh phụng phịu, rồi nhìn qua Ninh Trúc Nhi, "Ninh tiểu thư, cô nói xem đúng không?"

Ninh Trúc Nhi khẽ gật đầu.

Chỉ chờ có thế, Hạ Thiên Linh liền ôm lấy cánh tay Dương Nhã Yên kéo đi, "Đi thôi."

Dương Nhã Yên thở dài song vẫn hỏi mọi người muốn ăn cái gì. Lúc này Ninh Trúc Nhi mới lên tiếng, "Hai người cứ đi đi, ta và Tiểu Ái trở về nhà rồi ăn sau."

"Sao vậy?" Dương Nhã Yên nhíu mày.

"Ta thấy hơi mệt nên không muốn đi."

"Còn việc..."

"Chuyện đó để sau đi," Ninh Trúc Nhi ngắt lời Dương Nhã Yên, "Hai người lâu ngày mới gặp, cứ thoải mái một chút đã. Công việc ở xưởng ta còn phải học dài dài mà, không cần gấp."

Hạ Thiên Linh chau mày, "Ninh tiểu thư, cô làm như vậy khiến cho ta nghĩ là cô không thích ta đó."

"Ta không hề có ý đó, mong Hạ tiểu thư đừng hiểu lầm." Ninh Trúc Nhi nghiêm nghị nói.

"Ta chỉ nói đùa thôi mà, không cần phải căng thẳng như vậy đâu." Hạ Thiên Linh bật cười, nhìn Ninh Trúc Nhi, " À, nếu có thể, Ninh tiểu thư gọi thẳng tên của ta cũng được. Cô là muội muội của Nhã Yên, cũng xem như giữa chúng ta là mối quan hệ thân hữu." Hạ Thiên Linh nói xong, nàng hơi nghiêng đầu dựa vào cánh tay Dương Nhã Yên.

Ninh Trúc Nhi không nói gì, chỉ gật nhẹ một cái. Nàng không có ý định kết thân với Hạ Thiên Linh.

Xe ngựa đã đến, Tiểu Ái đỡ Ninh Trúc Nhi lên.

Dương Nhã Yên nãy giờ im lặng, lúc này mới bước đến gần xe ngựa, kéo tấm màn lụa qua một bên nhìn Ninh Trúc Nhi, "Về nghỉ ngơi một chút đi, tối nay ta sẽ ghé chỗ ngươi. Chúng ta thảo luận cho xong việc hôm nay."

Ninh Trúc Nhi định nói không cần nhưng rồi lại im lặng gật đầu.

Hạ Thiên Linh đứng phía sau trầm mặc nhìn hai người họ. Mãi cho đến khi xe ngựa chở Ninh Trúc Nhi rời đi, Dương Nhã Yên mới xoay người về phía nàng. Che dấu sự khó chịu trong lòng, Hạ Thiên Linh cười tươi kéo tay Dương Nhã Yên, nàng nghiêng đầu ra vẻ đang nghĩ ngợi, "Ăn cái gì đây ta? A, muội biết có chỗ này mới khai trương, thức ăn họ làm ngon lắm!"

Dương Nhã Yên nhìn vẻ mặt hào hứng của Hạ Thiên Linh, nàng cũng bất giác cười theo. Nàng quen biết Hạ Thiên Linh từ hồi còn bé tí, đến bây giờ không biết đã bao nhiêu năm. Chỉ biết rằng, tính cách Hạ Thiên Linh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thay đổi, vẫn chỉ mãi là một cô bé vô lo vô ưu, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Thay đổi duy nhất của Hạ Thiên Linh chính là ở ngoại hình. Dương Nhã Yên nhớ, lúc còn nhỏ Thiên Linh đã rất xinh xắn rồi, bây giờ lớn lên lại càng trở nên xinh đẹp, nhưng khác là đã ra dáng thiếu nữ hơn.

***

Trời đã sắp khuya, Ninh Trúc Nhi vừa tắm xong cảm thấy rất dễ chịu, nàng ngồi đọc sách để Tiểu Ái giúp mình xoa bóp hai vai.

"Tiểu thư có muốn đi nghỉ một chút không?" Tiểu Ái hỏi khẽ.

"Không cần đâu." Ninh Trúc Nhi trả lời.

"Người nằm nghỉ chút đi, đại tiểu thư đến nô tì sẽ gọi người dậy."

Ninh Trúc Nhi lắc đầu, "Ta không thấy mệt." Nàng nhìn ra ngoài trời đã sắp đến giờ Tỵ. Không biết là Dương Nhã Yên có tới đây không, nhưng trong thâm tâm, Ninh Trúc Nhi cảm thấy muốn đợi nàng ta.

Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng Dương Nhã Yên cũng xuất hiện, trên tay cầm theo một túi bánh cam nóng hổi.

Câu đầu tiên mà Dương Nhã Yên hỏi khi bước vào phòng chính là, "Đợi lâu không?"

Ninh Trúc Nhi đặt cuốn sách xuống bàn, giả vờ như không để ý, nàng nói, "Ta tưởng là ngươi sẽ không đến nên chuẩn bị đi ngủ đây."

Dương Nhã Yên cười cười, "Ngủ rồi ta vẫn sẽ kéo ngươi dậy."

Ninh Trúc Nhi thật sự không quen nói đùa với Dương Nhã Yên. Nàng quay sang kêu Tiểu Ái đi lấy cuốn sổ tay hồi chiều của mình đến đây.

Tiểu Ái lấy cuốn sổ đưa cho Ninh Trúc Nhi, Dương Nhã Yên tiện tay đưa túi bánh cho nàng, bảo nàng đổ ra dĩa. Tiểu Ái nói "dạ" rồi nhanh chóng đi đến nhà bếp kiếm cái dĩa, lúc đi ra khỏi cửa phòng nàng liền bước chậm lại, nghe thấy giọng nói của Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi từ trong phòng truyền đến bên tai.

"Chỗ nào chưa hiểu?" Dương Nhã Yên hỏi.

"Nhiều chỗ lắm."

Tiểu Ái nghe thấy tiếng Dương Nhã Yên bật cười sau câu nói của Ninh Trúc Nhi. Nàng bước nhanh hơn, đến nhà bếp nấu nước để pha ấm trà mới. Nàng đoán là hai người họ có thế sẽ bàn việc đến khuya.

Mỗi khi tập trung vào công việc, Dương Nhã Yên đều rất nghiêm túc. Ngồi nghe nàng ta giải thích những chỗ bản thân chưa hiểu được một lúc, Ninh Trúc Nhi hỏi khẽ, "Lát nữa bàn xong công việc ngươi sẽ về nhà hả?"

Dương Nhã Yên không hiểu Ninh Trúc Nhi muốn nói cái gì, nàng chỉ gật đầu đáp lại, "Ừ."

"Hay là ngủ lại đây đi," Ninh Trúc Nhi nói xong, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Nhã Yên, nàng tiếp tục, "Khuya rồi, đi đường giờ này nguy hiểm lắm."

Nét mặt Dương Nhã Yên giãn ra, nàng mỉm cười nói, "Vậy cũng được."

Sau khi pha trà xong, Tiểu Ái mang vào cho Ninh Trúc Nhi và Dương Nhã Yên. Nàng định lên tiếng, nói rằng "trà bánh tới rồi đây!" nhưng trông thấy vẻ mặt của Ninh Trúc Nhi đang chăm chú lắng nghe Dương Nhã Yên nói chuyện, không muốn ảnh hưởng đến hai người họ nên nàng chỉ nhẹ nhàng đặt dĩa bánh và ấm trà xuống bàn.

Tiểu Ái rót trà cho Dương Nhã Yên, nàng ta ngẩng đầu lên gật nhẹ tỏ ý cảm ơn. Ninh Trúc Nhi lên tiếng bảo nàng đi kêu người chuẩn bị một phòng ngủ.

"Dạ?"

Thấy Tiểu Ái đứng ngây người ra, Ninh Trúc Nhi lại nói, "Tối nay, đại tiểu thư ngủ lại đây."

Trong giọng nói của Ninh Trúc Nhi nghe có vẻ hơi ngượng ngập.

"Dạ, nô tì đi kêu người chuẩn bị ngay." Tiểu Ái ngạc nhiên vì đây là lần đầu nàng nghe Ninh Trúc Nhi gọi Dương Nhã Yên là "đại tiểu thư" mà lại không mang một chút hàm ý mỉa mai nào trong đó.

"Trời cũng khuya rồi, xong việc ngươi cũng nghỉ ngơi đi, không cần ở lại hầu ta." Ninh Trúc Nhi nói thêm.

Tiểu Ái hơi do dự một chút rồi mới gật đầu rời đi.

Ninh Trúc Nhi quay qua bảo Dương Nhã Yên tiếp tục thảo luận, nhưng trông thấy nàng ta nhìn mình chằm chằm, nét mặt lại hơi khó coi, nàng lặp tức hỏi, "Ngươi sao vậy?" Ninh Trúc Nhi không biết vừa rồi bản thân có làm gì khiến nàng ta phật ý hay không.

Dương Nhã Yên quay đi, không trả lời câu hỏi của Ninh Trúc Nhi. Nàng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nhìn vào những dòng chữ Ninh Trúc Nhi viết trong cuốn sổ, tiếp tục giải thích những thắc mắc của nàng ta.

Thật là khó chịu! Ninh Trúc Nhi bỗng cảm thấy bất lực, chẳng lẽ hai người họ không thể nào hòa hợp được sao? Lúc nãy vẫn còn tốt đẹp, sao bây giờ bầu không khí lại trở nên nặng nề như thế này? Không thể chịu nổi, Ninh Trúc Nhi liền nói, "Ta làm gì khiến ngươi không vui sao?"

Dương Nhã Yên nhíu mày, nhìn vào mắt Ninh Trúc Nhi, nói, "Không có."

Ninh Trúc Nhi cúi đầu, im lặng không nói gì nữa, nàng cảm thấy rất muốn khóc, nhưng nhất quyết ngăn cản không cho bản thân rơi nước mắt trước mặt Dương Nhã Yên.

Nhìn dáng vẻ mềm yếu của Ninh Trúc Nhi ngồi đối diện mình, Dương Nhã Yên bỗng cảm thấy đau lòng, nàng nhẹ giọng, "Thật sự không có gì hết."

Ninh Trúc Nhi ngẩng đầu lên nhìn Dương Nhã Yên hồi lâu, "Thật không?" Nàng nhớ đến vẻ mặt lúc nãy của Dương Nhã Yên, thực sự trông rất khó chịu.

"Thật!" Dương Nhã Yên nói rồi bật cười. Nàng thích dáng vẻ hiện giờ của Ninh Trúc Nhi, đáng yêu và có phần ngờ nghệch.

"Tiếp tục nhé?" Dương Nhã Yên chỉ tay vào cuốn sổ trên bàn.

"Khoan đã," Ninh Trúc Nhi đứng dậy, "Ngươi chờ ta một lát." Nói rồi nàng bước đến bàn trang điểm, lấy ra từ ngăn kéo một hộp gỗ nhỏ đưa đến trước mặt Dương Nhã Yên.

"Gì đây?" Dương Nhã Yên nhướng mày, nhất thời chưa hiểu ý của Ninh Trúc Nhi.

"Cái này... tặng cho ngươi."

Ninh Trúc Nhi nói, Dương Nhã Yên nhận lấy chiếc hộp từ tay nàng ta, mở ra bên trong là một cây trâm gỗ gắn ngọc tụ nham, "Hoa lục mai?"

"Ta thấy đẹp nên mua, không phải thứ đắt tiền gì đâu..." Ninh Trúc Nhi ngồi xuống, không nhìn Dương Nhã Yên mà dán mắt vào cuốn sổ tay của mình.

"Sao lại tặng cho ta?"

"Ta muốn đa tạ ngươi đã giúp đỡ ta trong thời gian qua." Không cần biết ngươi giúp ta vì lời dặn của phụ thân hay vì mục đích gì khác. Ta thật lòng chỉ muốn đa tạ ngươi. Ninh Trúc Nhi nghĩ trong bụng như thế.

"Cài lên cho ta đi!"

"Hả?" Ninh Trúc Nhi ngơ ngác nhìn người ngồi cạnh mình.

Dương Nhã Yên nắm lấy tay Ninh Trúc Nhi, đặt cây trâm vào lòng bàn tay nàng.

Ánh sáng từ đèn dầu tỏa ra mờ ảo. Ninh Trúc Nhi đứng dậy, nhích đến gần Dương Nhã Yên, nàng loay hoay tìm vị trí thích hợp để cài trâm, "Ta cài lên nhé?" Nàng cúi xuống nhìn vào vào mắt Dương Nhã Yên, thấy nàng ta khẽ gật đầu.

Bắt gặp cái nhìn chăm chú của Dương Nhã Yên đặt lên người mình, khiến cho lòng Ninh Trúc Nhi bất chợt cảm thấy run rẩy. Nàng nhanh tay cài cây trâm lên búi tóc của Dương Nhã Yên sau đó lùi ra xa nàng ta, nhẹ giọng nói, "Xong rồi."

"Nhìn đẹp không?"

"Ở bên kia có gương." Ninh Trúc Nhi chỉ tay về phía bàn trang điểm.

"Ta muốn nghe ý kiến của ngươi."

Ninh Trúc Nhi cảm giác như mặt mình nóng lên, "Đẹp!"

"Là ta hay cây trâm?"

"Dương Nhã Yên! Đủ rồi. Không có thời gian đâu, ngươi còn muốn bàn bạc công việc tiếp hay không vậy?"

Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Ninh Trúc Nhi không biết do tức giận hay là đang xấu hổ, Dương Nhã Yên cười lớn, cảm thấy tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. So với việc nghe Ninh Trúc Nhi gọi mình là "đại tiểu thư", nghe nàng ta gọi thẳng họ tên còn khiến cho nàng thấy dễ chịu hơn vạn phần.

***

Sau khi trở về từ trấn Thanh Hoa, Mặc Tâm ngày nào cũng bận rộn cùng Dương Nhã Yên đến xưởng dệt. Dạo này ở xưởng rất nhiều việc cần xử lý, các nhân công làm việc không nghỉ để có thể cho ra các lô vải mới để kịp hoàn thành đúng hạn các đơn hàng mà các thương nhân đã đặt.

Mặc Tâm làm xong công việc được giao hồi trưa, vừa về đến xưởng dệt, nhìn thấy nàng, Dương Nhã Yên liền bảo nàng đi đến nhà lão Vương, một trong các đối tác giao thương của Ninh gia để thông báo một số việc. Nàng gật đầu rồi lặp tức đi ngay.

Khi ra đến đường lớn, Mặc Tâm thấy hơi ngợp vì có khá là đông người. Không hiểu có chuyện gì mà mọi người lại kéo ra đường nhiều như vậy, nàng liền hỏi một bà thím đứng gần mình.

"Trấn mình có người thi đậu trạng nguyên, hôm nay từ Kinh Thành trở về."

Nghe bà thím kia nói xong, Mặc Tâm "à" một tiếng, sau đó nhanh chóng lách qua dòng người để tiếp tục công việc của mình. Đến khi rẽ vào con đường nhỏ thì mới đỡ đông đúc hơn. Lúc Mặc Tâm bước ngang qua cửa một quán trà, trùng hợp là Ninh Trúc Nhi và Mạnh Ý Hinh cũng từ trong đó bước ra.

Nhìn thấy Mạnh Ý Hinh, Mặc Tâm hơi bất ngờ, tim nàng nảy lên một nhịp. Nàng muốn giả vờ như không thấy hai người họ, nhưng ánh mắt nàng đã chạm phải ánh mắt của Ninh Trúc Nhi, cho nên là dù đang gấp nàng vẫn phải đi đến chào hai người họ một tiếng.

"Nhị tiểu thư, Mạnh tiểu thư." Mặc Tâm nhẹ cúi đầu.

"Ngươi đi đâu đó?" Ninh Trúc Nhi lên tiếng.

"Đại tiểu thư bảo nô tì đi làm một số việc." Mặc Tâm trả lời, cố tình tránh né ánh mắt của Mạnh Ý Hinh.

Ninh Trúc Nhi gật đầu, "Vậy ngươi đi mau đi."

"Dạ."

Thấy Mặc Tâm đã rời đi một lúc rồi mà Mạnh Ý Hinh vẫn dõi theo bóng dáng của nàng ta, Ninh Trúc Nhi lên tiếng, "Cô ta chắc không phải là Khả Chân tỷ của ngươi đâu."

"Sao?" Mạnh Ý Hinh liếc nhìn Ninh Trúc Nhi.

Ninh Trúc Nhi nhún vai, "Trông cô ta không có vẻ gì là từng quen biết ngươi cả." Nàng đã nghe Mạnh Ý Hinh kể về người bạn tên Mặc Khả Chân. Mạnh Ý Hinh cũng nói rằng Mặc Tâm có thể là Mặc Khả Chân, nhưng Ninh Trúc Nhi lại cảm thấy Mặc Tâm không phải là người đó.

"Ngươi không hiểu được đâu." Mạnh Ý Hinh nói rất nhỏ.

Ninh Trúc Nhi cũng cảm thấy là mình không thể hiểu. Mạnh Ý Hinh gặp gỡ Mặc Khả Chân từ khi mới mười hai tuổi, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ đến nàng ta. Mặc Khả Chân lớn tuổi hơn Mạnh Ý Hinh, vì cớ gì mà nàng ta lại không nhận ra nàng?

"Trúc Nhi, ngươi giúp ta được không?" Mạnh Ý Hinh nói.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Mạnh Ý Hinh, Ninh Trúc Nhi cũng nghiêm túc theo, "Chuyện gì?"

"Giúp ta hỏi Dương Nhã Yên, về chuyện của Mặc Tâm."

Ninh Trúc Nhi bật cười, "Ngươi đừng có bày ra cái vẻ mặt nghiêm trọng như vậy nữa được không? Chuyện này đâu cần phải mất công như vậy, đến hỏi thẳng Mặc Tâm là được rồi."

"Không được..."

"Sao lại không?" Ninh Trúc Nhi chớp chớp mi mắt, "Vậy thì tự mình đi hỏi Dương Nhã Yên đi!"

Mạnh Ý Hinh níu lấy cánh tay Ninh Trúc Nhi, "Ta đâu có thân thiết gì với cô ta mà đi hỏi chứ."

"Nhìn ta giống thân thiết với Dương Nhã Yên lắm sao?"

Mạnh Ý Hinh cười tít mắt, lấy lòng Ninh Trúc Nhi, "Đương nhiên là không. Nhưng ngươi thường xuyên gặp mặt cô ta, tùy tiện hỏi giúp ta vài câu cũng được mà." Nàng ôm lấy Ninh Trúc Nhi, năn nỉ, "Giúp ta nha?"

Ninh Trúc Nhi thở dài, "Được rồi, được rồi, buông ra đi."

"Không buông!" Mạnh Ý Hinh cười cười, dùng sức ôm chặt Ninh Trúc Nhi hơn.