Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 2: Mỹ nữ dẹp gọn nữa ma men




Một giờ sáng, khoảnh khắc vốn dĩ vô cùng tĩnh lặng, dùng để nghỉ ngơi.

Nhưng hễ là những nơi Nhan Cửu có mặt, thì những người nhìn thấy cô đều sẽ không hẹn mà cùng phát ra những tiếng cười khó mà kiềm chế, phá tan sự tĩnh lặng đó.

Đúng thế, Nhan Cửu, một biên kịch nhỏ năm nay hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp khoa Kịch văn, viết một bộ phim truyền hình cực kỳ “hot”, có một bà chị nổi tiếng, kiếm sống nhờ vào việc vắt não bán con chữ, suốt đoạn đường ngậm một cái bóng đèn mà trên bao bì đã thú thích rõ ràng vì sợ kẻ ngốc sẽ nhét vào miệng, tiến vào phòng cấp cứu của bệnh viện số 4 trực thuộc đại học B.

“Hê hê, lão đại à, chị nhìn đi, căn nguyên của niềm vui, mang lại niềm vui cho bệnh nhân và người nhà và cả nhân viên y tế nữa, tốt biết mấy! Không sao không sao, sẽ gọi bác sĩ lấy ra cho chị ngay!”

Trợ lý Khải Văn nhìn Nhan Cửu vẫn đang ăn mặc diêm dúa, tay đỡ phần chuôi bóng đèn, hoàn toàn không ngậm miệng lại được, thực sự không kìm được tiếng cười, nhưng cậu sợ Nhan Cửu cảm thấy mất mặt quá nên đành lên tiếng an ủi cô.

Nhan Cửu thực sự không còn sức lực đâu để lườm cái tên ngốc đó nữa, cho dù đầu óc cô trì nặng nhưng cô vẫn cảm nhận rõ cằm của mình sắp đau đến rơi ra rồi, miệng cũng đã sưng tấy cả lên.

Cô đã miễn dịch với tiếng cười, tài xế taxi đã cười cô suốt đoạn đường, ông cụ gác cổng bệnh viện nhìn thấy cô thì không giữ nổi bình giữ nhiệt, ban nãy y tá trực quầy cấp cứu cũng cười đến hôn mê bất tỉnh, vừa toét miệng cười vừa đi tìm bác sĩ trực ban cho cô.

Thật đấy, ông trời! Không thể nào! Đối xử với cô thế sao? Kết thúc hôm qua bằng thất tình, mở đầu hôm nay bằng mất mặt?

Nhan Cửu đang chờ bác sĩ tới cảm thấy càng lúc càng khó chịu, không chỉ là miệng, còn cả dạ dày đang nghiêng sông đổ bể, phải biết là hôm nay cô đã uống quá nhiều, lát nữa không nôn ra mới lạ, nhưng bây giờ miệng bị bít kín, cảm giác khó chịu và buồn nôn lúc nào cũng có thể bùng phát, lại thêm những việc đã xảy ra trước đó, khiến Nhan Cửu rất muốn khóc.

Vô cùng vô cùng muốn khóc.

Bởi vì, ngay sau sinh nhật của Nhan Lạc, cũng chính là hôm nay, là sinh nhật của cô.

Lúc nhỏ bố mẹ vì muốn tổ chức sinh nhật cho cả hai chị em cùng lúc nên cố ý chọn ngày hôm sau sinh nhật Nhan Lạc để sinh cô ra, rất nhiều năm ở Tô gia, mỗi lần mừng sinh nhật, cô đều ngại không nỡ bảo người nhà phải lãng phí tổ chức thêm một buổi tiệc y như vậy nữa, thế là rất ngoan ngoãn chọn mừng sinh nhật cùng với Nhan Lạc.

Có lẽ năm đó cô bắt đầu thích Tô Gia Hành, là vì anh lúc nào cũng chọn đúng ngày sinh nhật cô để tặng cô một món quà khác vớ Nhan Lạc, nói một câu chúc mừng sinh nhật chỉ dành riêng cho cô.

Bữa liên hoan lúc này, cô đã thử dùng rất nhiều thứ để khỏa lấp nỗi hụt hẫng không thể xóa nhòa trong lòng.

Cô đã ngưỡng mộ Tô Gia Hành rất lâu rồi, như một thiếu nữ đơn thuần yêu đơn phương một thần tượng hoàn hảo được tinh tế đẽo gọt nên, chưa bao giờ hy vọng được ở cạnh anh, nhưng sự cố đưa nhầm kịch bản lần này cho anh, với trái tim nổi bật trên đó, người nghiêm túc như anh làm sao mà không nhìn thấy được.

Vì đã nhìn thấy, vì đã biết rõ, nên mới dùng “Giai Ngẫu” để tỏ tình với Nhan Lạc chăng?

Sự tuyệt tình nhưng lại dứt khoát đó khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng, cách thức ấy, vô cùng “Tô Gia Hành”.

Cho dù biết kết quả, nhưng làm sao tim lại không đau cho được?

“Bác sĩ Đoàn! Bác sĩ Đoàn! Bác sĩ Triệu đâu rồi? Cấp cứu vừa tiếp nhận một… phụt! Một bệnh nhân rất đặc biệt, cần anh ấy đến xử lý.”

Bác sĩ nội trú Đoàn Thanh đã bận rộn cả một ngày, vừa viết xong bệnh án cuối cùng, hôm nay là ngày thứ ba cậu ta chính thức bước vào khóa đào tạo bác sĩ chuyên khoa, sư phụ của cậu ta từ chín giờ sáng đến giờ vẫn luôn tham gia phẫu thuật và hội chẩn bên khoa ngoại, cậu ta cũng chưa gặp được mấy lần, bây giờ mà tìm đúng là chưa chắc đã tìm được. Tối nay không có nhiều bệnh nhân nặng bên cấp cứu chuyển tới, nhưng giữ lại quan sát thì không ít, các bác sĩ thay ca trực cấp cứu ngoài sư phụ anh ta ra thì những người còn lại đều bận rộn. Đoàn Thanh đứng dậy, gấp bệnh án lại, cảm thấy đây là cơ hội tốt để tranh thủ lấy thiện cảm với sư phụ ít nói cười lại mặt lạnh như băng của cậu ta!

Đoàn Thanh quyết định làm thay cho sư phụ, xem xem là bệnh án nào mà ghê gớm thế.

Vừa ra cửa thì gặp ngay một bóng dáng cao to quen thuộc quay về, người đàn ông đeo khẩu trang chỉ lộ đôi mắt, cho dù bận rộn đến tận bây giờ cũng không tỏ vẻ mệt mỏi, sạch sẽ không một vết máu, chỉ nghe giọng anh vô cùng bình tĩnh lạnh lùng:

“Đi đâu?”

Đoàn Thanh cười, chặn cô y tá đang định mở miệng báo cáo tình hình, tỏ vẻ “cứ để tôi lo”:

“Không sao sư phụ, một bệnh nhân cấp cứu thôi, em đi xem thế nào. Ghi chép và phân tích em viết hôm nay đã để trên bàn, nếu anh có thời gian…”

Chưa dứt câu, cửa văn phòng đã đóng lại, Đoàn Thanh không nói tiếp nữa, mà cô y tá đứng cạnh lại chọc vào người anh ta, đùa cợt:

“Bác sĩ Triệu khó gần như vậy, sao anh lại nhẫn nhịn ở cạnh anh ấy lâu thế, không lẽ là thích gương mặt anh ấy hả…”

Đoàn Thanh “xì” một tiếng, lắc đầu nói:



“Các cô thì hiểu gì! Thái độ của sư phụ đối với tôi là một chuyện, nhưng lần nào lại chẳng giúp tôi khoanh tròn rồi sửa lỗi sai của bệnh án này, luận văn này… Hơn nữa, anh ấy đối với bệnh viện chúng ta trên là viện trưởng dưới là chó hoang chạy ngoài đường, lúc nào mà chẳng có thái độ đó? Quen rồi là được.”

Ai ngờ đâu, bác sĩ Đoàn vừa đẩy cửa ra đã cười thành tiếng đã trực tiếp dẫn đến ngọn cỏ cuối cùng để bấu víu cũng mất, Nhan Cửu không kìm được khóc to.

Đoàn Thanh vừa nhìn thấy cảnh đó đã đờ ra, nụ cười dần cứng đơ trên gương mặt, nhìn cô gái trang điểm lòe loẹt còn ăn mặc kỳ lạ đau đớn khó chịu như thế, khiến cậu ta cũng vô thức không dám lại gần. Cậu ngửi thấy mùi bia rượu trên người cô, nhất thời không nghĩ ra xử lý thế nào mới khiến con ma men nữ này không cắn vỡ rồi nuốt cả bóng đèn xuống bụng.

Mấy phút sau, Đoàn Thanh gọi điện thoại cầu cứu xong vẫn không biết phải giải quyết thế nào, nước mắt Nhan Cửu làm lớp trang điểm trên mặt chảy nhòe nhoẹt, còn đâu dáng vẻ xinh đẹp trước đó, cô ngậm bóng đèn, miệng đỏ ửng, mắt cũng đỏ hoe, trợ lý của cô vẻ mặt đần độn đứng cạnh cầm hóa đơn viện phí, Đoàn Thanh thì luống ca luống cuống đứng tại chỗ chờ cứu tinh tới giúp đỡ.

Trợ lý thực sự không nhìn nổi nữa, cậu ta chưa từng thấy cô như vậy bao giờ, dù là lần bị mắng rất thê thảm do từ chối phía đầu tư ngoan cố chèn ép cô để thêm nhân vật vào kịch bản, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.

“99 à, đừng khóc mà… tiết kiệm sức lực đi, lát nữa về em sẽ mua cho chị bánh xốp mà chị thích ăn nhất nhé?” (tên của Nhan Cửu đọc giống với số 9 trong tiếng Hoa)

“Được rồi được rồi, đừng khóc mà, sư phụ của tôi…”

“Tránh ra.”

Hai người đang đứng túm tụm trước mặt Nhan Cửu, bắt đầu tôi một câu anh một câu an ủi cô, thì nghe tiếng cửa mở ra đóng lại, một giọng nói lạnh lẽo bình tĩnh vang lên, một câu ra lệnh ngắn gọn rõ ràng khiến Đoàn Thanh vô thức kéo Khải Văn tránh sang bên.

“Sư phụ, anh tới rồi! Nữ bệnh nhân này thật là khó ứng phó quá! Quả nhiên vẫn phải nhờ…” Đoàn Thanh cười nịnh bợ, thiếu mỗi câu “tuân chỉ” rồi quỳ xuống đất thôi, bản thân lo việc còn không xong, cuối cùng vẫn phải phiền sư phụ đích thân đến một chuyến, thái độ tất nhiên phải ngoan một chút để tránh sau này bị ăn mắng.

“Im miệng, đi lấy bông băng và dầu parafin lại đây.”

Triệu Tế Thành chỉ thoáng nhìn qua cô gái đang khóc quá ư là thương tâm kia, lại liếc nhìn Đoàn Thanh, ánh nhìn thứ nhất là nhìn bệnh nhân, ánh nhìn sau…

Đoàn Thanh thấy lưng lạnh ngắt, dưới ánh nhìn kh.ủng bố của “đôi mắt chết chóc” kia, cậu ta vội vàng chạy đi lấy đồ.

Loáng thoáng cảm giác trong phòng không còn ồn ào nữa, dưới một luồng khí mạnh mẽ khó giải thích, Nhan Cửu chậm rãi mở mắt ra.

Một người đàn ông cao hơn mét chín, lúc này đang cúi xuống, ánh mắt nhìn ngang tầm với cô, nhưng cái anh đang quan sát tỉ mỉ là tình hình của cô lúc này, chứ không phải là nhìn vào mắt cô, không nói một lời, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng… an tâm.

“Đau không?”

Ngữ điệu vẫn bình thản lạnh lùng, nhưng lại rất dịu dàng, như đang hỏi một bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đang gào khóc quấy phá đòi buổi trưa phải ăn táo vậy.

“Ưm…”

Nhan Cửu khẽ gật đầu, nhanh chóng chớp mắt mấy cái, vài giọt nước mắt rơi xuống, cô ngơ ngẩn nhìn bác sĩ trước mặt, nghe anh hỏi thăm xong thì ngồi yên ở đó, ngoan ngoãn trở lại.

Triệu Tế Thành đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Nhan Cửu lên, dùng nhíp đặt từng miếng bông gòn chèn bên dưới, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang lại nhìn vào đôi mắt vằn đỏ tia máu của Nhan Cửu, sau đó sự lạnh nhạt tan biến đi một chút, nói một câu khẽ khàng nhưng lại khiến người khác vô cùng yên lòng:

“Sẽ không sao đâu.”

Nhan Cửu ngây ngốc nhìn anh, không phân biệt rõ là men rượu khiến đầu óc cô choáng váng, hay là vì giọng của người ấy, cô nhẹ nhàng “ưm” một tiếng, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh không khóc không quấy, cúi đầu xuống theo một góc nhất định.

Cho dù là trong động tác có phần kinh dị sau đó là gõ vỡ phần chuôi đèn, cô cũng không phát ra âm thanh quái dị nào.

Người cũng đờ ra như cô còn có Đoàn Thanh, hử? Sư phụ bình thường thích nhất là trực tiếp ra lệnh “đừng nhúc nhích” với những bệnh nhân hay kêu gào la hét…

Nhưng đúng là biết dùng thuốc đúng bệnh đấy!

Có lẽ từ đó trong bệnh viện lại có một truyền thuyết mới rồi, Triệu Tế Thành hai câu đã dẹp gọn nữ bóng đèn say rượu.

Kết quả là đồn đi đồn lại, biến thành “mỹ nữ” dẹp loạn.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này.





Khi mảnh vỡ bóng đèn được dọn sạch sẽ hoàn toàn, trợ lý vội vàng cảm ơn rối rít, Triệu Tế Thành đã không còn vẻ ấm áp ban nãy mà quay lại với gương mặt ngàn dặm băng phong vạn dặm tuyết bay, nghe thế thì không nói một lời mà ném cây nhíp vào trong khay, lập tức đi ra cửa.

“Sư phụ, anh bảo có cần giữ lại quan sát không?”

“Giữ lại quan sát?” Triệu Tế Thành dừng bước, quay lại nhướn mày, kéo khẩu trang xuống rồi hỏi:

“Chỗ này là khách sạn hả?”

Trợ lý nghe thế vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi ạ bác sĩ, bình thường cô ấy không như này, có thể do có chút gì đó không vui trong lòng, lại thêm hôm nay uống nhiều, làm phiền các anh…”

Trong tích tắc ánh mắt Triệu Tế Thành chiếu vào Nhan Cửu còn đang thất thần, sau đó khẽ hừ một tiếng, Đoàn Thanh đứng cạnh nghe thấy thì lập tức thở dài, cậu ta hiểu, cô gái này tiêu tùng rồi!

Quả nhiên là thế, 3,2,1…

“Không vui trong lòng? Ha, đợi cô ta tỉnh rượu thì bảo là hôm nay khá may mắn, nếu tất cả bác sĩ phòng cấp cứu không rảnh tay, thế thì cô ta phải nuốt mảnh vỡ vào bụng, có nguy cơ chảy máu đường thực quản và dạ dày, nếu đã có thời gian làm cái chuyện ngu xuẩn là uống cho say khướt, xâm chiếm tài nguyên y tế công cộng, thì chi bằng đi làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa hơn đi.”

Khải Văn tỏ vẻ “vâng vâng dạ dạ bác sĩ nói đúng hết ạ”, thái độ cực kỳ chân thành thay Nhan Cửu gật đầu nhận sai, Đoàn Thanh sợ cậu ta lại nói gì đó chọc giận sư phụ nên vội vàng đưa cậu đi đến chỗ đóng tiền. Triệu Tế Thành nhìn bóng hai người, theo tiếng cửa khép lại, anh cũng ngừng bước.

Vì Nhan Cửu đã túm lấy vạt áo blouse trắng của anh, đầu cúi rất thấp, khiến người khác không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô.

Hàng lông mày của Triệu Tế Thành hơi nhíu lại, nhìn cô gái lúc này đang nắm vạt áo anh, bờ vai nhỏ rung lên, có vẻ nóng nảy nói:

“Xin hỏi cô còn…”

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Giọng nói cố kìm nén loáng thoáng vẳng ra trong tiếng nức nở, Triệu Tế Thành ngẩn người, nghe cô tiếp tục tự lẩm bẩm:

“Em… rất thích anh, lâu lắm rồi. Cảm ơn anh đã từng quan tâm đến sinh nhật của em, cho dù nó chỉ là một ngày không có gì đặc biệt, cho dù em luôn cảm thấy mừng sinh nhật cùng ngày với chị cũng không có gì ghê gớm, cho dù không ai nhớ, nhưng cảm ơn anh… Thật đó! Em không bao giờ bì được với Nhan Lạc, em biết, thậm chí ngay cả tư cách ghen tị với chị ấy cũng không có, vì chị ấy đối xử với em… thật sự cũng rất tốt.”

Nhan Cửu vẫn không dám ngẩng đầu lên, cô cũng không buông tay, Triệu Tế Thành ban nãy nhíu mày dần dần giãn ra, dưới vẻ mặt lạnh băng đã xuất hiện một thoáng thay đổi khó nhận ra.

“Thế nên là, nếu sau cùng người anh chọn là chị ấy, em rất vui, em sẽ rất vui. Vì trong mắt em, anh chị là người tốt nhất thế giới, cũng là người đối xử với em tốt nhất… Thật đó, thật đó! Nhưng mà…”

Cô gái đó bỗng ngước lên, cùng lúc với mấy chữ “thật đó” là ánh mắt lấp loáng nước, rất chân thành, nhưng lại rất đau thương.

Triệu Tế Thành không định kéo vạt áo ra khỏi tay cô, cũng không muốn phá vỡ ảo giác lúc này của cô, anh hôm nay, vào giây phút này, như bị ma xui quỷ khiến, không hề có những hành động như bình thường anh sẽ làm.

“Sau này ngay cả việc anh xuất hiện trong mơ tưởng của em cũng không thể nữa, anh từ chối em bằng cách gián tiếp này cũng là muốn tốt cho em, em biết, chỉ là em buồn lắm, thật sự rất buồn…”

Nhan Cửu chậm rãi buông vạt áo anh ra, thay vào đó, cô dang tay ôm chặt eo anh, đứng xích lại gần anh hơn nữa, vùi mặt vào trong áo blouse bên eo anh, khóc sụt sịt.

Triệu Tế Thành trong tích tắc cứng đơ người, anh không thích tiếp xúc cơ thể ở khoảng cách gần thế này với người lạ, vô thức muốn đẩy mặt cô gái đang áp sát bên eo anh ra, nhưng lại biến thành giơ tay vuốt tóc cô.

Hơi thở cô gái đã bình ổn hơn nhiều, cơn say và buồn ngủ cuối cùng cũng ập tới, nhưng trong lòng lại bình tĩnh như thể nghe thấy khúc đồng dao khiến con người ta yên lòng vào giây phút trước khi chìm vào giấc ngủ say.

“Sẽ ổn thôi.”

Một giọng nói khẽ khàng đến không thể nhẹ hơn, trong phòng tĩnh lặng như tờ.

“Tất cả rồi sẽ ổn thôi.”