Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 26: Một bó hoa hồng và thang máy




“Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Lúc Triệu Tế Thành bớt thời gian từ phòng khám ra để đến phòng bệnh, Nhan Cửu đang ngồi cạnh gọt táo, ca mổ của bác sĩ khoa Tim mạch rất thành công, vì cấp cứu kịp thời nên cũng không bị tổn thương gì về thần kinh, có thể nói là vô cùng may mắn.

Bà dì đang dựa vào gối, vừa xem tivi vừa hàn huyên giải sầu với Nhan Cửu, Tiêu Dã là cảnh sát, Tiêu Tình thì cần về công ty xin nghỉ phép, nên lúc không ai ở đây thì Nhan Cửu cũng chạy tới giúp đỡ.

Dù sao cô cũng không có việc gì gấp, Triệu Tế Thành là bác sĩ quản lý của cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bà dì trông thấy Triệu Tế Thành vào thì mắt sáng rực, cơ thể vốn đang nửa nằm bỗng ngồi thẳng dậy, lên tiếng chào:

“Rất khỏe, có Nhan Cửu chăm sóc, còn có cậu ngày nào cũng đến thăm.”

Ồ đúng rồi, về sau Nhan Cửu đã hiểu ra nguyên nhân cãi nhau từ bà dì và Tiêu Tình, nghĩ lại thì bác sĩ Triệu này cũng coi như là “mối họa” ở một khía cạnh nào đó. Bà dì sau đó cũng hỏi qua Tiêu Tình, Tiêu Tình nói bác sĩ Triệu rất xuất sắc, nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn, bây giờ cứ nhìn thấy gương mặt anh là theo thói quen nhớ lại chuyện suýt nữa mẹ không sống nổi, quá căng thẳng, không có lợi cho việc phát triển tình cảm.

Nhưng sau ca mổ, hai người cũng đã làm hòa với nhau, thực ra chỉ cần trao đổi rõ ràng, hai bên đều không phải là khó giải quyết, ai cũng nhường một bước, thỏa hiệp với nhau thì thế giới sẽ hòa bình.

Bà dì đương nhiên cảm thấy bỏ lỡ con rể như Triệu Tế Thành đúng là đáng tiếc, nhưng vẫn hiểu phải tôn trọng ý kiến của con gái, sau khi trải qua sự cố này, bà cũng hiểu ra rằng quá lo lắng sẽ hại mình hại người.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, Nhan Cửu cắt quả táo thành hai nửa theo thói quen của bà dì.

“Bác sĩ Triệu ăn một miếng không?”

Bà dì cười tít mắt cảm ơn Nhan Cửu rồi nhiệt tình nói với Triệu Tế Thành đang chuẩn bị rời đi.

Nước rửa tay đã dùng hết, lại vừa kiểm tra phòng xong, hơn nữa anh cũng không có thói quen tiếp nhận thức ăn của bệnh nhân, nhưng Nhan Cửu đã ngoan ngoãn lấy khăn giấy cầm miếng táo đưa đến trước mặt anh, Triệu Tế Thành nhất thời không biết phải cảm ơn rồi từ chối thế nào.

Nhan Cửu cũng không biết đã hiểu ý anh từ đâu, thấy Triệu Tế Thành chỉ chớp mắt thì nhớ ra bây giờ tay anh không sạch, không tiện ăn, thế là không nghĩ ngợi gì mà cầm miếng táo gói trong khăn giấy đưa đến miệng Triệu Tế Thành.

Khoảng cách bị cô kéo gần như thế, mà Nhan Cửu lại không thấy có gì là không đúng, gương mặt nở một nụ cười ngây thơ trong trẻo, giọng dịu dàng:

“Anh đi đi mà.”

Mắt Triệu Tế Thành không biết phải nhìn đi đâu, kiềm chế không nhìn ngó lung tung, anh cụp mắt xuống thật thấp, rồi há miệng cắn, sau đó ngậm miếng táo ậm ừ nói lời cảm ơn, sau đó đi ra cửa.

Vừa mở cửa thì suýt đâm vào người đàn ông đang ôm hoa đi vào.

“A! A… xin lỗi bác sĩ Triệu.”

Tiêu Dã vội vàng ôm bó hoa vào lòng rồi xin lỗi.

Triệu Tế Thành lắc đầu tỏ ý không sao, đang chuẩn bị nhường đường thì chợt chú ý thấy trong lòng anh ta đang ôm…

Một bó hoa hồng.

Bước chân anh khựng lại, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.

Nhan Cửu nhìn thấy Tiêu Dã đứng ở cửa thì cười đùa:

“Dì à, Tiêu Dã đến rồi, còn mang hoa cho dì nữa. Vậy anh ấy đến thì cháu xuống lầu trước, hôm nay có bài giảng về kế hoạch ứng cứu khẩn cấp, cháu muốn đi nghe thử.”

Bà dì nằm trên giường đương nhiên hiểu tâm tư con trai mình, mấy hôm nay chăm chỉ chạy tới bệnh viện là vì hiếu thảo, nhưng chắc chắn cũng có ý riêng.

“Hoa này của nó không phải mang cho dì đâu.”

Thấy mẹ đùa, tai Tiêu Dã thoắt đỏ tới tận cổ, anh nhét hoa vào lòng Nhan Cửu, mặt đỏ bừng bừng:

“Cái này… à… hoa này đúng là tặng cho em, chuyện là quãng thời gian nằm viện em đã giúp nhà anh nhiều, sau đó muốn mời em đi ăn để cảm ơn, không biết có được không?”



“Hoa đẹp quá, cảm ơn anh. Nhưng cơm thì không cần đâu, hồi cấp ba Tiêu Tình cũng chăm sóc cho em nhiều, còn suốt ngày đến nhà anh ăn cơm, em ở bệnh viện cũng không bận gì nhiều, đừng khách sáo nhé, không sao đâu mà.”

Nhan Cửu ôm hoa, xách túi lên, vì sắp không kịp rồi, cô cũng không suy nghĩ kỹ về vẻ mặt và ngữ điệu của Tiêu Dã là có ý gì, lịch sự chào hai mẹ con rồi vội vã chạy ra thang máy.

Con số hiển thị thang máy đã xuống tầng 1, Nhan Cửu nhìn đồng hồ, quyết định vẫn không đi thang bộ, vì tầng này khá cao, đi bộ xuống dưới quả thật quá mệt.

Ai ngờ cửa thang máy vừa mở ra, ánh mắt cô và của người đứng trong đã chạm vào nhau, rồi cùng ngẩn người.

……

Ừm, thời gian quay lại mấy phút trước đó.

Nhân viên trực thang máy thấy Triệu Tế Thành đi vào thì như thường lệ lên tiếng chào anh. Trong lòng thầm cảm thán, bác sĩ Triệu không hổ là con cưng của phòng tài vụ bệnh viện, mỗi lần anh gặp bệnh nhân với vẻ mặt vô cảm, không khí ấy giống như đang nhắc nhở họ có phải đang thiếu tiền bệnh viện, chưa kịp trả hay không.

Trong thang máy không có âm thanh nào khác, thang xuống từng tầng thì càng có đông người bước vào, Triệu Tế Thành đứng sát vào trong cùng, nhưng cũng nổi bật nhất.

“Ding dang” một tiếng, thang máy đến tầng một, người bên trong ùa ra như đàn ong vỡ tổ, lại một nhóm người đi vào.

Nhân viên trực thang máy hét to mấy tiếng “đứng vào bên trong”, “đừng bấm nút bên ngoài”, “khoa của bác là ở tầng hai, hay là đi thang bộ lên nhé”, cũng xem như đã đóng được cửa thang máy lại.

Hôm nay thang máy kia đang bảo trì, đúng là khiến anh ta thấy áp lực hơn nhiều.

Vuốt mồ hôi trên trán, anh ta vô tình liếc nhìn vào trong…

“Ủa?”

Sao bác sĩ Triệu còn ở đó?! Anh ấy không ra ngoài sao?!

Lại thấy ánh mắt đang tập trung ở điểm nào đó, hình như… đang ngẩn ngơ?

Hả?

Người trong thang máy đông nên anh ta không tiện nhắc Triệu Tế Thành là thang lại đi lên, ho mấy tiếng liền còn khiến người đứng cạnh anh ta tưởng có bệnh gì, lập tức đứng xa ra.

Đến khi thang máy lên đúng tầng ban nãy anh vào, bác sĩ Triệu mới định thần lại, “Có phải anh chưa nghỉ ngơi không?”

“Hả? Ồ, không có không có, nghĩ… nghĩ đến chuyện khác nên quên mất.”

Thần sắc Triệu Tế Thành hồi phục lại bình thường, dường như sự thất thần và ngơ ngẩn ban nãy chưa từng xuất hiện, anh hơi ngượng ngập cười với nhân viên trực thang máy đang tốt bụng quan tâm mình, lúc này cửa thang máy chợt mở ra.

Nhan Cửu và anh bốn mắt nhìn nhau.

……

“A?” Nhan Cửu tưởng mắt mình có vấn đề, Triệu Tế Thành ban nãy đã xuống rồi mà? Sao lại lên đây?

“Anh… anh đến đón tôi hả?”

Cô cảm thấy thú vị nên mím môi cười, người đẹp hơn hoa.

Người nói vô ý, người nghe cố tình, ánh mắt nhân viên trực thang máy qua lại giữa hai người rồi trở nên mờ ám, như thế mới có lý chứ, bác sĩ Triệu sao lại làm chuyện ngốc nghếch là quên ra khỏi thang máy được, hóa ra là muốn khiến cô gái kia vui lòng.

Không nhận ra đấy, chậc chậc chậc.

Triệu Tế Thành vốn vì ban nãy không tập trung, bị thang máy chở đi một vòng rồi quay lại đã hơi ngơ ngẩn, mà Nhan Cửu còn trêu ghẹo anh như vậy nên chưa kịp phản ứng, ngẩn ra không trả lời. Nhan Cửu bước vào thang máy, khóe môi vẫn nở nụ cười, cửa thang máy đang định đóng lại thì bỗng một bàn tay đưa ra chặn lại.

“Xin lỗi, đợi một chút.”

Tiêu Dã vừa nhận được điện thoại bảo phải về đội ngay, thấy Nhan Cửu đứng đằng xa vừa vào thang máy thì vội vã chạy theo, nhưng không ngờ trong thang máy lại còn có bác sĩ Triệu.



Cửa thang máy từ từ khép lại.

Hai người, một mặc toàn màu đen, một mặc toàn màu trắng, một trái một phải đứng hai bên Nhan Cửu.

Nhân viên trực thang máy cảm thấy bản thân có chút dư thừa… đồng thời cũng cảm nhận được bầu không khí có sự thay đổi.

Có lẽ đương sự không cảm thấy chăng.

Thực ra Tiêu Dã vẫn muốn mời Nhan Cửu đi ăn, ngần ngừ một lúc định lên tiếng thì mấy người đi vào trong, anh không nói nữa.

Đến tầng 1, khi cuối cùng tất cả đã ra khỏi thang máy, anh mới lấy hết can đảm nói với Nhan Cửu:

“Anh vẫn muốn mời em ăn cơm, thật sự là cảm ơn, cũng là… ừm, đơn thuần là muốn mời em ăn thôi, tối nay nhé, đừng từ chối anh nữa, nếu không anh sẽ buồn lắm, được không?”

Nhan Cửu chú ý thấy ánh mắt của anh thì khựng lại tại chỗ, trong ánh mắt Tiêu Dã dường như có một sự nồng nhiệt và can đảm mà khó khăn lắm mới bộc lộ ra, vô cùng chân thành.

Cô cúi đầu suy nghĩ, đối phương lại hỏi tiếp có được không, cô đành chậm rãi gật đầu:

“… Được ạ.”

“Cho tôi qua.”

Giọng nói lạnh như băng của Triệu Tế Thành vang lên từ phía sau, à, lúc cô đứng lại suy nghĩ đã chắn đường anh, cô nhích sang bên, đồng thờ nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Dã giãn ra, nghe Nhan Cửu nhận lời thì vô cùng vui mừng, đang định hẹn thời gian thì nghe bác sĩ Triệu đã đi trước mấy bước cất tiếng âm u:

“Cô sắp muộn rồi đấy.”

“A đúng rồi! Chết thật.”

Nhan Cửu vỗ đầu, sực nhớ ra buổi giảng hôm nay nên ra dấu gọi điện thoại cho Tiêu Dã, bảo anh nhắn tin hẹn giờ sau, rồi ôm hoa chạy về phía văn phòng.

Tiêu Dã không kịp từ biệt cô, đành nhìn theo dáng Nhan Cửu ôm hoa chạy như điên mà cười không thành tiếng, nhưng anh bỗng cảm thấy có một luồng khí lạnh từ đâu ập tới, có lẽ bệnh viện mở điều hòa lạnh quá, nhớ ra bản thân còn có việc nên nhanh chóng rời khỏi đây.

……

Nhan Cửu đi nghe lớp này vốn là muốn tích lũy thêm tài liệu chuyên môn cho kịch bản của mình, nên ban đầu dù không quen những thuật ngữ này cũng đều ghi chép lại, đợi lúc về tìm Triệu Tế Thành hoặc Đoàn Thanh để giải đáp. Nhưng nghe mãi rồi cô nhận ra mình sắp thành thư ký rồi, câu nào cũng ghi lại vì thực sự không hiểu.

Ngược lại Triệu Tế Thành ngồi cạnh cô thì chăm chú nghiêm túc nhìn PPT và giáo sư, thi thoảng viết gì đó trên sổ, nét chữ cương nghị mạnh mẽ, nội dung ngắn gọn súc tích.

Cô nghiêng đầu xem anh viết gì, ánh mắt nhìn một lúc lại chuyển sang sườn mặt anh, đang cảm thán khoảng cách giữa người và người sao lại cách xa nhau đến thế thì điện thoại bỗng sáng lên.

Hiển thị bản xem trước của tin nhắn, là Tiêu Dã nhắn thời gian địa điểm và nhà hàng.

Nhan Cửu thở dài, cô không ngốc, quãng thời gian này Tiêu Dã ngấm ngầm có công khai có, đối xử với cô rất tốt, mỗi lần gặp nhau không mang hoa thì cũng mang đồ ăn cùng ăn, cô không thể không hiểu nhiệt tình trong mắt anh, ngay cả Tiêu Tình cũng nói trước rằng hôm nay anh trai mời cô đi ăn như thế có lẽ là muốn bày tỏ tâm ý với cô.

Cô chợt hối hận, nếu hôm nay bỏ qua sự tấn công chân thành của anh, cứ từ chối thẳng là được, nhưng tính cách cô không thể làm được chuyện mặc kệ tình cảm đối phương như vậy. Tuy rằng có thể có niềm vui mới sẽ quên đi người cũ nhanh hơn nhưng cô không làm thế, vì nếu không thích thì không cần phải cưỡng ép bản thân chấp nhận một tình cảm mới bằng bất cứ lý do nào.

Điểm này cô hiểu rõ, tình yêu chính là tình yêu, không thể tạm bợ vì đồng cảm hay mềm lòng được.

Vốn cô chỉ cần thời gian kéo dài một chút, nghĩ ra lý do từ chối thì hay hơn, ai ngờ hôm nay lại lung lay mà nhận lời đi ăn với anh ấy, ngược lại còn mang lại hy vọng lớn hơn cho anh ấy.

Thế nên điều cô lo âu băn khoăn là, nếu tối nay anh tỏ tình thì cô nên nói thế nào, từ chối ra sao, thì mới không làm tổn thương sự chân thành của anh ấy.

Haizzz, khó thật.

Nhan Cửu thở dài, úp màn hình điện thoại xuống bàn, khổ sở vò đầu bứt tóc.

Cô không chú ý rằng khóe mắt Triệu Tế Thành đang lướt nhanh qua cô rồi hồi phục như thường, cứ như anh không nhìn thấy gì, vẫn tỏ vẻ bình thản như chuyện không liên quan gì đến anh.