Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 39: Thông minh lại bị thông minh hại




“Anh nói cái gì??? Thật hả???”

Tiển Diên ngồi trong phòng giám sát, nghe nhân viên sửa chữa quay lại kể hết mọi chuyện xảy ra lúc nãy, đặc biệt là nói đến lúc Ôn Nhạc Lê sau khi chạy ra thì luôn ôm lấy Triệu Tế Thành không buông, đúng là lửa bốc lên đầu.

Thế không phải là cô ta mạo hiểm mà lại thành ra công cốc hay sao!

“Không phải chứ, cô Tiển, điều tôi lo là vốn dĩ cô nói chỉ muốn trêu chọc cô ta một chút thôi, bên này tôi dừng thang máy một lát là được, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cô ta… cô ta hình như sợ hãi lắm, liệu có xảy ra chuyện không…”

Nhân viên kỹ thuật lo lắng, thấy bộ dạng của Ôn Nhạc Lê không giống giả vờ, sợ trò đùa này gây ra hậu quả, nên mới hỏi.

Ánh mắt Tiển Diên tránh né, cô ta cũng không ngờ rằng vốn chỉ định hù dọa Ôn Nhạc Lê một chút, ai ngờ cô nàng kia lại có bệnh đó, lỡ như mất mạng thật thì dù là bố cô ta cũng không bảo vệ được. Nghĩ đến đó cô ta càng phẫn nộ nhưng vẫn kiềm chế không biểu hiện ra ngoài, trong lòng cảm thấy tối nay thật sự mất công, trộm gà không được còn mất nắm thóc, thông minh lại bị thông minh hại!

Cái cô Ôn Nhạc Lê kia đúng là may mắn thật!

Cùng lúc đó, đối tượng mà cô ta nghiến răng nghiến lợi vì tức, sau khi bình tĩnh thì ngồi đó, tay cầm hộp sữa nóng, im lặng uống hết. Đoàn Thanh không kịp giờ nên đã đi trực, lúc này chỉ còn lại Ôn Nhạc Lê và Triệu Tế Thành.

Cô đặt sữa sang một bên, nhìn Triệu Tế Thành cứ đứng ở cửa không bước vào, dường như đang chờ ai đó tới, chỉ nhìn thấy một bên mặt anh.

Đường nét tinh tế như tạc tượng, đúng là một vẻ ngoài tuyệt mỹ, sống mũi cao, đôi mắt hoa đào, nhưng vì nét lạnh lùng mà có cảm giác đối lập rõ rệt, lần trước cô được ngắm kỹ anh vẫn là lần anh hướng dẫn luận văn ở nhà hàng đó.

Lông mi của anh rất dài, điểm này cô còn nhớ.

Ôn Nhạc Lê khó lòng nói rõ cảm giác lúc này, nỗi sợ hãi ban nãy đã qua đi, ký ức mãnh liệt nhất còn lại chính là câu mà Triệu Tế Thành nói với cô lúc ở cửa thang máy.

Là ngữ điệu mà cô chưa từng nghe thấy bao giờ.

Cô sực nhớ lại sự “thay đổi” mà Dương Bội nói, sau đó nảy sinh ảo tưởng rằng liệu có phải Triệu Tế Thành thật sự là người như vậy không, cô nhìn anh, ánh mắt không rời đi được.

Triệu Tế Thành thấy y tá Lý chưa mang đồ tới thì cúi xuống nhìn đồng hồ, quay sang phát hiện Ôn Nhạc Lê đang thẫn thờ nhìn anh thì hơi nhướn mày, nói:

“Cô không khỏe à?”

Ôn Nhạc Lê vội lắc đầu, quay sang hướng khác rồi nói:

“Chuyện là… sư huynh, em ổn hơn nhiều rồi, nếu anh có việc thì anh cứ đi đi.”

Triệu Tế Thành lại cúi nhìn đồng hồ, trầm tư một lúc rồi nói:

“Lát nữa cô về thế nào?”

Ôn Nhạc Lê ngẩn người rồi đáp: “Ưm… ban nãy Tiểu Tiền nói bạn trai cô ấy đến đón có thể tiện đường chở em về, nhưng bây giờ xem ra cô ấy cũng đi rồi, em…”

Đang nói thì y tá Lý mang khăn bông và nước ấm tới, Triệu Tế Thành như được giải thoát khỏi gánh nặng, cầm chìa khóa đi ra ngoài, trước khi đi còn nói:

“Thế này, cô đợi tôi 20 phút, lát nữa tôi quay lại sẽ đưa cô về, được không?”

Ôn Nhạc Lê không biết anh định làm gì, nhưng nghe anh bảo cô đợi, còn chở cô về thì trong lòng vẫn thấy rất ấm áp, cười và gật đầu “vâng” một tiếng, Triệu Tế Thành lập tức bước nhanh ra ngoài.

……

Nhan Cửu đứng bên ngoài chờ xe một lúc, chuyến xe đêm cách nhau khá lâu, cô ngồi ở trạm, cảm thấy hơi lạnh, nhưng vì trong đầu luôn nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong hôm nay nên thời gian trôi qua rất nhanh, chuyến xe đã cập bến.

Trên xe còn có mấy thanh niên ăn mặc thời thượng, xem ra là mới từ một quán bar ra, trên xe có người nên cô cũng không căng thẳng nữa. Cô ngồi ở ghế đầu, đóng cửa sổ lại, nhìn ra ngoài qua cửa kính, trong đầu một mớ hỗn loạn kết hợp với cơn buồn ngủ khiến mắt cô dần dần không mở nổi. Cô dựa đầu vào kính mơ mơ màng màng, nhưng chỉ đi có mấy trạm thôi nên sợ đi lố, thế là lại cưỡng ép bản thân không được ngủ, đầu chỉ có thể va chạm vào cửa kính để mong tỉnh táo hơn.



Chiếc xe đang chạy thì trong mơ màng bỗng nghe bác tài xế than vãn chiếc xe chạy phía sau một câu:

“Mẹ nó chứ, vượt thì vượt đi, cứ chạy đằng sau làm gì, không biết đường à!”

Lại mười phút nữa rồi đến trạm, Nhan Cửu quẹt thẻ xuống xe, tỉnh táo hơn một chút, cô rất cảnh giác nhìn ngó xem có ai đi theo không, sau đó mới mở đèn pin của điện thoại, đi về phía cổng tiểu khu.

Đi được vài bước lại quay đầu, cứ thế lặp lại, trên đường gần như không có ai, chỉ có một chiếc xe đậu đằng xa, có lẽ là xe taxi dù đến nhận việc giữa đêm, cô không nhìn kỹ và cũng không nghĩ nhiều, quẹt thẻ vào cổng, cuối cùng cũng thấy bớt căng thẳng hơn.

Nghĩ lại, nếu Triệu Tế Thành thật sự bỏ rơi Ôn Nhạc Lê để đưa cô về, chính cô cũng thấy ngại.

Nhan Cửu đi về phía tòa nhà của mình, cuối cùng cũng bình an về đến nhà, tuy trong lòng vẫn rối bời nhưng cô đã quá mệt, thật sự chỉ muốn nghỉ ngơi. Viết xong dòng tin nhắn báo cáo đã về tới nhà rồi gửi vào nhóm chat, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Nhưng cô không biết rằng, khi rào chắn của tiểu khu vừa nâng lên rồi hạ xuống, một chiếc xe chạy vào, đảo một vòng, màn hình điện thoại của người lái xe sáng lên, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên vẻ yên tâm, nhưng vẫn có cảm giác phức tạp lẫn vào trong đó, anh khẽ thở dài, dừng ở trước cổng khu nhà, sau đó lại nhanh chóng lái ra ngoài.

……

Hôm sau khi Nhan Cửu thức dậy thì đã là mười giờ sáng.

Cách deadline không còn xa nữa, tuy hai hôm nay cuộc sống bận rộn, sự cố liên tục xảy ra, cô chỉ muốn ngủ một giấc đến khi thiên hoang địa lão để trốn tránh mọi thứ, nhưng không còn cách nào khác…

Để kiếm tiền, phải dậy thôi!

Cô vội vàng bò dậy, vệ sinh cá nhân nhanh gọn, nhìn thấy mấy tin nhắn chưa đọc, là Ôn Nhạc Lê nhắn hỏi cô hôm nay sao không đến?

Thực ra ấn tượng của Nhan Cửu về cô ấy vẫn luôn tốt, cô ấy đối với cô cũng rất thân thiện, có gì ngon đều mang cho cô một phần, cũng từng nói thật lòng muốn làm bạn, cô cũng không có lý do gì để ghét cô ấy cả.

Nhưng không hiểu vì sao khi đọc tin nhắn này, Nhan Cửu thấy có chút khó chịu, cô lúc nào cũng nhớ lại cảnh đêm qua, sau đó bắt đầu thấy rối bời. Cô khóa màn hình, vuốt vuốt tóc, định một lát nữa trả lời, nhưng mở laptop ra lại thấy không thỏa đáng nên nhắn lại một dòng: Hôm nay ở nhà viết kịch bản.

Lại cảm thấy có phải ngữ điệu mình hơi cứng nhắc hay không, nên lại thêm một biểu tượng toét miệng cười, sau đó gửi đi.

Người ta cũng đâu làm sai chuyện gì, nhưng không thể vì bản thân mà tùy tiện khó chịu với người khác được, Nhan Cửu cũng không phải dạng người đó.

Chuyện này chắc nên kết thúc rồi.

Nhan Cửu lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm, bắt đầu chăm chỉ gõ chữ đến tận mười một giờ trưa, đang viết thì bỗng cảm thấy bụng có chỗ nào đó đang nhói đau, tưởng rằng do mình để bụng rỗng cả buổi sáng nên mới thế. Gần đây cô làm việc nghỉ ngơi không điều độ, cơm cũng bữa ăn bữa không, đã mấy lần như vậy rồi, nhưng đau một lúc sẽ hết, cô cũng không mấy quan tâm.

Đứng dậy lấy một túi sữa ngậm trong miệng, tiện thể mở mạng để tra tìm những thuật ngữ y học, kết quả khi cô bấm enter thì lại bật ra kết quả tìm kiếm về “Ôn Nhạc Lê”.

Trời, Nhan Cửu bỗng ý thức được mình đã gõ sai, vội vàng định tắt đi để gõ chữ khác, nhưng lại trông thấy bản xem trước vài dòng ngắn gọn trên weibo của cô ấy ở mục tin “hot” phía dưới:

“9: 20 hôm nay, gửi từ iPhone X, video clip tôi cũng mới xem, ha ha các bạn nghĩ nhiều rồi, anh ấy là sư huynh đồng môn của tôi, hôm qua thang máy gặp sự cố, tôi bị dọa cho sợ chết khiếp, anh ấy tốt bụng an ủi mà thôi, cung không rõ là bạn nào lại quay clip rồi đăng lên mạng, thật sự cảm ơn người ấy đã giúp tôi ghi lại khoảnh khắc này, xem clip mà thấy mất mặt quá ahaha.”

Nhan Cửu bấm vào xem, phát hiện đó là đoạn clip hôm qua, chỉ có một đoạn ngắn, cửa thang máy mở ra, sau đó Ôn Nhạc Lê lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Nghĩ lại thì ở nơi đó vào tối qua, tuy là đêm hôm nhưng có lẽ cũng có bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân ngủ lại hoặc ai đó đi ngang qua, tiện tay quay lại chăng.

Nhan Cửu xem một lúc, cuối cùng khi đoạn clip tự động phát lại lần thứ năm thì mới hoàn hồn, tắt đi, sau đó mở xem phần bình luận:

“Wow, thật không phải là bạn trai hả? Tiếc quá T^T Anh trai đó bóng lưng đẹp quá đi, muốn ngắm chính diện quá a a a a…”

“Lúc hai người ôm lấy nhau, trong đầu tôi có sẵn nhạc nền luôn rồi.”

“Ahuhu… cho xem mặt, yêu nhau đi.”

Cô trượt xuống xem, hơn 4000 lượt bình luận, trượt xuống tiếp thấy đa phần là những lời như nhau cả.



“Mình đang làm gì thế này… phí thời gian.”

Cô đóng weibo lại, lại cảm thấy không thể phân tâm được nữa nên xóa luôn app, điện thoại cũng bật chế độ máy bay.

Hít thật sâu, hít thật sâu.

Cưỡng ép bản thân, tập trung tinh thần.

……

“Sau đó thì tôi kê đơn cho bệnh nhân bị xước đó, bên trên viết là TAT, cô biết mà, chính là viết tắt của vắc-xin tiêm chủng uốn ván, kết quả không biết bệnh nhân kia bị làm sao mà chỉ vào đó, hỏi tôi ‘bác sĩ à sao anh lại vẽ mặt khóc trên đó vậy? Là bệnh của tôi nguy hiểm lắm sao?’ Tôi ngu cả mặt ra luôn, ha ha ha!”

Đoàn Thanh khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi đang múa may kể chuyện thú vị từng trải qua của bản thân cho Ôn Nhạc Lê nghe, khiến cô ấy bật cười vui vẻ, che miệng mà đôi mắt cong cong. Lúc Triệu Tế Thành bước vào thì nụ cười của cô chưa biến mất, nhìn anh và nói bằng giọng dịu dàng:

“Về rồi ạ sư huynh? Bệnh nhân kia sao rồi?”

Triệu Tế Thành vẫn lạnh lùng như thường, trả lời ngắn gọn vài câu, lấy thứ gì đó ở chỗ của mình rồi lại đi ra, hôm nay người đến khám đông nên khá bận.

Trước khi đi còn vô tình liếc nhìn chỗ Ôn Nhạc Lê đang ngồi, hôm nay người vốn ngồi ở đó vẫn chưa tới, anh khẽ ho một tiếng rồi nhìn đi nơi khác, đeo khẩu trang lên chuẩn bị đi ra ngoài thì bị Ôn Nhạc Lê gọi lại:

“Sư huynh, đợi em một lát. Chuyện clip kia, em xin lỗi, em đã nói rõ trên mạng rồi.”

Đôi mắt cô ngước lên nhìn anh, có vẻ e thẹn.

Triệu Tế Thành vốn không để tâm, ngoài kia có bệnh nhân đang chờ anh nên không thể nói nhiều với cô, chỉ nói ngắn gọn một câu “không sao”, định đi thì lại bị kéo tay lại.

“Còn chuyện này nữa… tối nay có thể mời anh ăn cơm không?”

Vừa thấy thoáng khó hiểu trong ánh mắt anh, cô vội vàng hoảng hốt bổ sung: “A anh đừng hiểu lầm, còn có cả tiền bối Đoàn nữa, vốn định gọi cả Cửu Cửu nhưng cô ấy nói có việc, nên… được không ạ? Nể mặt em nhé, cảm ơn mọi người hôm qua đã giúp em.”

Đoàn Thanh nghe thấy thế lập tức đứng lên, có người mời cơm sao lại không đi chứ, thế là hân hoan gật đầu: “Sư phụ sư phụ đi nhé đi nhé, tối nay không phải chúng ta trực, cũng là thành ý của Nhạc Lê mà. Cô ấy nói mãi với em rồi, không biết phải nói thế nào với anh để anh không từ chối đấy…”

Anh không thể để bệnh nhân chờ lâu nên đáp lại “được”, rồi vội vàng đi ngay.

Đoàn Thanh hí hửng khoát tay, nói:

“Tôi đã nói rồi mà, sư phụ sẽ không phũ phàng thế đâu, chậc chậc chậc…”

Ôn Nhạc Lê ngại ngùng cúi đầu, thở ra một hơi như gỡ được gánh nặng, hai tay xoa xoa vào nhau, trông như một thiếu nữ đang e ấp, sau đó cười bẽn lẽn nói:

“Ừm, vậy tôi sang đó xem xem có gì cần giúp không.”

Đoàn Thanh đang định nói “tôi cũng đi” thì điện thoại bỗng reo vang, là bạn thân nhắn tin cho anh ta:

“Người anh em, cậu vẫn ổn chứ hả?”

Hả? Tự dưng lại nói thế, chuyện gì đây?

Đoàn Thanh móc điện thoại ra, đáp lại bằng hình ảnh anh da đen hoang mang khó hiểu, kết quả bên kia gửi hình ảnh chụp trong nhóm chat bạn bè, là của Thư Tình Vi.

Hai quyển sổ đỏ tươi, một nam một nữ, hai chiếc áo sơ mi trắng, kèm theo dòng chữ:

Tung hoa tung hoa, tôi kết hôn rồi!