Sơn Hà Tình Sắc

Chương 3: Người đứng đầu Bùi gia




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Vinh Tây Lăng bị động tác của tiểu yêu tinh câu dẫn đến suýt phát hỏa, đang muốn quất thêm hiệp nữa, nhưng điện thoại trên bàn không đúng lúc vang lên. Hắn có chút phát cáu, vốn tưởng là chuyện làm ăn, không nghĩ tới cuối cùng là người đứng đầu Bùi gia Bùi Thiếu Lăng tới thăm. Nghe nói Bùi Thiếu Lăng là nhân vật hung ác, hơn hai mươi tuổi mà có thể chế trụ một đám cổ hủ ở nhà, nắm giữ quyền hành gia tộc, hơn nữa đang tranh đoạt quyền lực với Lê Mộ, còn dồn dập chiếm thế thượng phong. Vinh Tây Lăng đối với nhân vật chỉ nghe tiếng mà chưa bao giờ thấy mặt này ngược lại sinh ra mấy phần tò mò.

Đối với người ngoài, Tô Quân Lan không nổi lên chút hứng thú, đặc biệt là Bùi Thiếu Lăng đó, vì đối phó với hắn ta mà hôm qua tất cả nhân viên ở trụ sở chính Minh Nguyệt đường phải bận rộn tới tận đêm khuya, đặc biệt là tổ tình báo do Tô Quân Lan lãnh đạo. Mới vừa xong việc lại bị Vinh Tây Lăng túm lại trong phòng làm việc đủ thủ đoạn đùa giỡn đến bây giờ, mặc dù gân cốt thoải mái mềm mềm, nhưng cũng mệt chết đi được, không nghĩ bây giờ lại có khách.

Vinh Tây Lăng yêu chết bộ dạng làm nũng không tình nguyện kia của mỹ nhân, dụ dỗ nói: "Bảo bối ngoan, ở đây bồi ông xã, chui vô ngực ông xã nằm đi không cần làm gì hết được chứ?"

Tô Quân Lan gật đầu, bộc lộ khí chất nữ vương, thúc giục nói: "Nhanh lên một chút, mặc quần áo cho em."

- ---------

Mười phút sau, hai người đã thu dọn sạch sẽ gặp được người đứng đầu Bùi gia trong truyền thuyết. Bùi Thiếu Lăng cả người mặc bộ âu phục màu xám tro được cắt may tinh tế, đeo mắt kính không gọng, sau tròng kính là ánh mắt đơn bạc hẹp dài. Tao nhã lịch sự, nhưng không nén được muộn phiền.

Mà Bùi Thiếu Lăng từ khi vào cửa đã quan sát khung cảnh xung quanh. Người đàn ông trên ghế salon gương mặt anh tuấn, dáng vẻ tùy ý nhưng không mất đi ưu nhã, như báo săn mồi dưới ánh mặt trời, nguy hiểm mà lại chói mắt. Mà đang nửa nằm trong ngực hắn... quả là một mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, Bùi Thiếu Lăng cảm giác hồn phách của mình trong phút chốc bị hút cạn. Mỹ nhân một mái tóc dài đen nhánh, mi mắt đều là khí tức yêu mị, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên giống như muốn mời người lại hôn, trên người khoác hờ một chiếc áo sơ mi rộng lớn, trên da thịt lộ ra đầy dấu vết bầm tím, từ eo thon trở xuống lại đắp một tấm chăn mỏng, Bùi Thiếu Lăng dám khẳng định hạ thân y cũng không mặc gì hết.

Trong không khí còn mơ hồ tản mác mùi xạ hương, mà vẻ mặt no đủ của mỹ nhân kia, kết hợp với tao mị phát ra trong xương tủy, rõ ràng cho thấy mới được nam nhân tưới tắm cho. Bùi Thiếu Lăng không nghĩ được vì sao đối phương lại dùng phương thức như vậy cám dỗ hắn, nhưng bụng dưới không kìm chế được căng thẳng, đột nhiên suy nghĩ muốn đem mỹ nhân kia đè dưới thân hung ác thao làm lướt qua, mãnh liệt như lửa, nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ.

Thật ra thì do Bùi Thiếu Lăng nghĩ nhiều, Vinh - Tô hai người chẳng qua không ngờ hắn ta đến sớm như vậy, vốn kế hoạch triền miên quấn quít nhau hơn nửa ngày lại đi tong. Vừa rồi tình thế cấp bách, cũng không kịp thay quần áo sạch sẽ, cộng thêm nửa thân dưới Tô Quân Lan đã dâm đãng không chịu nổi, căn bản mặc quần không được, nên bây giờ mới có hình ảnh chọc người như vậy. Tất nhiên, y thói quen tùy tiện, chỉ cần không bị người khác nhìn chỗ không nên nhìn, bọc kín cỡ nào đi nữa cũng không khác mấy.

Vinh Tây Lăng làm sao nhìn không hiểu si mê và khao khát kinh diễm lướt qua Bùi Thiếu Lăng, cánh tay vòng qua vai Tô Quân Lan sử dụng lực, đem gương mặt phong hoa tuyệt đại giấu trong ngực mình, sau đó một cái tay khác tiến vào bên trong tấm chăn, thờ ơ xoa nắn cặp mông nộn thịt, còn ác hơn bóp một cái thành bộ dạng dâm mỹ, hay là khéo léo đè lên, nhẹ nhàng xoa nắn.

Tô Quân Lan vốn thể chất nhạy cảm, cho tới bây giờ ở trên giường đều là tận tình dâm kêu cầu hoan, thân thể đáng thương vừa trải qua cao trào so với bình thường càng không chịu được đùa bỡn, cảm giác tê dại ngứa ngáy truyền khắp cả người, nhưng vẫn phải cố gắng nuốt vào tiếng rên rỉ.

Trống rỗng quá... Muốn được nam nhân tiến vào... Muốn được nam nhân yêu thương, Tô Quân Lan mơ mơ màng màng suy nghĩ, nắm đấm không có chút lực sát thương đánh lên ngực nam nhân, muốn ngăn hắn làm bậy mà không nghĩ rằng thế này càng kích thích thú tính đàn ông, hai ngón tay đột nhiên cắm vào tiểu huyệt đói khát khó nhịn, bên trong còn ngậm chất lỏng chưa kịp rửa đi, trơn trượt không chút trở ngại. Gương mặt Tô Quân Lan chôn sâu trong ngực nam nhân, mặc dù trước mắt là bóng tối, nhưng bị người xa lạ chăm chú nhìn mình bị ngón tay chơi vẫn khiến y xấu hổ run người, một tiếng 'ông xã' không kịp đề phòng bất ngờ thốt lên.

Vinh Tây Lăng cùng Bùi Thiếu Lăng im lặng đối mặt nhau, ánh mắt chạm nhau lóe lên ánh lửa xẹt xẹt, vô hình trung không cho phép khinh thường. Trong không gian yên tĩnh chỉ có âm thanh cắm rút rất nhỏ, dường như phóng đại lên vô hạn nghe không dứt. Bùi Thiếu Lăng không tưởng tượng nổi phong cảnh dưới tấm chăn có bao nhiêu xinh đẹp rạo rực, lại biết nhất định là tươi đẹp vô hạn, người xinh đẹp như vậy, chỗ kín thế nào cũng khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được. Mà Tô Quân Lan đơn độc phát ra tiếng 'ông xã' đè nén phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn, khao khát đen tối như lũ tràn bờ đê trút mạnh xuống, đày hắn xuống cõi địa ngục, cứu hắn duy nhất chính là nhân nhi xinh đẹp kia.

Vinh Tây Lăng khinh miệt quét qua chỗ trướng lên trong quần tây hắn ta, mồ hôi chảy trên mặt, cùng biểu cảm muốn nứt con mắt kia, sau đó giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, hỏi: "Không biết Bùi tiên sinh đột nhiên đến thăm vì chuyện gì?"

Bùi Thiếu Lăng giật mình một cái, thầm hận bản thân vậy mà chìm vào vực thẳm sắc tình. Hắn ta hít sâu một hơi, tao nhã lễ độ nói: "Hai sĩ quan cao cấp của Bùi gia ta chết dưới đao của sát thủ Minh Nguyệt đường, muốn đến thỉnh giáo Vinh tiên sinh, bọn họ thế nhưng trong lúc vô tình đắc tội ngài?"

Dưới tình huống này mà vẫn có thế miệng lưỡi sắc bén phản đòn, Bùi Thiếu Lăng cũng không phải là tên t*ng trùng thượng não tầm thường, chỉ có thể nói do Tô Quân Lan phong thái biếng nhác mị hoặc lực sát thương quá lớn, lại vừa vặn hợp khẩu vị Bùi Thiếu Lăng mới khiến hắn ta tỏ ra thất thố.

Vinh Tây Lăng vẫn thản nhiên như thường, nói: "Bùi tiên sinh quá lo rồi, nã nhân tiễn tài, thế nhân tiêu tai mà thôi. Trên con đường này danh tiếng Minh Nguyệt đường, ngài hẳn cũng đã biết." Nói rồi, còn không quên điều chỉnh lại động tác tay, trấn an tiểu yêu tinh bị chọc đến gấp cũng không nỡ tức giận cắn loạn lên người hắn, tiểu yêu tinh là nhanh chóng muốn bị ép đến tận cùng. Vật kia của hắn cũng vô cùng khó chịu, phải chờ Bùi Thiếu Lăng đi lẹ để nhét vào trong tao huyệt bảo bối chơi thật đã.

(*)(Nã nhân tiễn tài, thế nhân tiêu tai: Lấy tiền của người ta rồi thì phải làm cho trót. Chủ yếu chỉ làm ăn bất chính.)

Mục đích Bùi Thiếu Lăng đến đây cũng không phải để khởi binh vấn tội, chỉ là mượn cơ hội thăm dò tình hình một chút mà thôi. Đối phương thái độ thản nhiên, không che giấu chút nào, mà mình ngược lại bị một cỗ tà hỏa đốt đến khó chịu, cần phát tiết, liền vội vã cáo từ.

- ---------

Ra khỏi cửa Minh Nguyệt đường, Bùi Thiếu Lăng quả thật chạy đến Quốc Sắc Thiên Hương, kêu năm, sáu tiểu quan nóng bỏng nhất mang vào gian phòng cao cấp nhất. Hắn ta nhanh chóng cởi quần áo ngồi lên giường, tính khí giữa hai chân dựng thẳng, rỉ ra d*m thủy. Những nam kỹ kia đều đã trải qua sa trường, không cần trao đổi liền có thể phân công rõ ràng, hai người quỳ xuống hai bên giường ngậm vào nhả ra dương v*t khách quý, tựa như đang nếm sơn hào hải vị, vẻ mặt đầy say mê. Những người khác thì chủ động tiến vào trong vòng tay Bùi Thiếu Lăng, mặc hắn tùy ý hung hăng bóp nhéo đầu v*, eo, bắp đùi và âm hành.

Bùi Thiếu Lăng hài lòng chơi đùa mấy cơ thể non nớt xinh đẹp, các thiếu niên mảnh khảnh được trải qua dạy bảo có ngoại hình trong sáng lại làm công việc bị coi thường, kỹ thuật cao siêu lại phục vụ Bùi Thiếu Lăng hết sức sảng khoái. Nhưng thế nào cũng không đủ, trở về trong đầu hắn ta là gương mặt ửng hồng sợ sệt thoáng qua, là dáng lưng yêu kiều run rẩy không ngớt dưới sự chăm sóc của Vinh Tây Lăng, còn có tiếng khóc nũng nịu rung động lòng người. Hắn ta lần lượt thao hàng mông nộn thịt vểnh lên trước mặt mình, nhưng phát cuồng nghĩ nếu là cái mông mỹ nhân, sẽ tiêu hồn thế nào.

Ngọn lửa không tên càng đốt càng bạo, Bùi Thiếu Lăng lăn qua lộn lại chơi đùa rất ác mấy thân thể trên giường, không ngờ vẫn không chịu được, dứt khoát lôi ra mấy dụng cụ điều giáo trong phòng, mặc sức lăng ngược.

Bùi Thiếu Lăng sinh ra tính tình đã âm độc, nếu không cũng không có khả năng ngồi vào vị trí cao nhất trại tập trung biến thái kia ở Bùi gia, cộng thêm mấy ngày nay tính tình không tốt, xuống tay không thèm đếm xỉa hậu quả, những kỹ nam sức chịu đựng cực cao kia cũng bị hắn ta chỉnh đến thoi thóp, hơi thở mỏng manh.

Bạch Dật Hiên bị gọi tới tham gia cuộc họp bị cảnh tượng trong phòng làm cho trợn mắt há hốc mồm, vội vã tìm người đưa các thiếu niên kia ra ngoài, sau đó lặng lẽ rót cho Bùi Thiếu Lăng ly rượu. Nhiều năm rồi không thấy hắn ta điên cuồng như vậy, lần này là vì cái gì?

☆☆☆

chapter content