Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Chương 61: Anh không thể buông tay được




Nghe anh nói vậy, cô mới nhận ra là chân mình bị ngâm trong nước lạnh, bây giờ vừa ẩm ướt vừa khó chịu.

“Tự tôi cũng có thể…” Lí Mộ còn chưa nói hết câu, bỗng thấy Ngụy Tuần lảo đảo một cái, bèn vội vàng đỡ lấy anh.

Trước ánh mắt lo lắng của cô, anh cố nở nụ cười, không giấu nổi vẻ đang gắng gượng: “Anh không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi.”

Cô hít sâu một hơi, rồi hỏi: “Anh ở tầng mấy?”

Bàn chân ướt nhẹp của cô giẫm lên tấm thảm mềm mại như bước trên bãi cỏ ngập nước. Vừa mở cửa phòng ra, anh liền lấy đôi dép lê cho cô: “Nào, thay giày đi đã.”

Nói đoạn, anh ngồi xổm xuống cởi dây giày cho cô.

“Để tự tôi làm.” Cô khom người, cáu kỉnh kéo tay anh ra.

Song anh lại chẳng hề để tâm đ ến điều này, vẫn giúp cô cởi dây giày bên kia. Một loạt động tác cởi giày, cởi bít tất đều hết sức nhẹ nhàng. Đôi giày đi đường ngày mưa không sạch sẽ gì cho cam, nhưng anh lại chẳng hề bận tâm đ ến điều đó.

Cô ngoảnh mặt sang chỗ khác, không nhìn anh nữa.

Anh thật xấu xa, biết rõ cô thích nhất là sự tốt bụng chu đáo và dịu dàng của anh.

Thay dép xong, anh đứng dậy đi vào trong phòng cầm ra một chiếc quần: “Em thay quần ra đi để anh bảo người ta mang đi giặt.”

Đi đi đi lại như vậy rất mất thời gian, cô nhìn thẳng vào anh, thế nhưng anh lại không hề có vẻ gì là đang chột dạ.

“Không cần đâu, tôi xắn ống quần lên là được.”

Ngụy Tuần bèn đi tới trước mặt Lí Mộ rồi hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, chậm rãi nói: “Em không thay là anh sẽ thay cho em đấy.”

Lí Mộ chưa từng thấy người nào nói ra những lời đáng xấu hổ với giọng điệu nhẹ tênh như vậy.

Đối diện với ánh mắt dịu dàng như nước của anh, cô vẫn tỏ ra cứng cỏi: “Anh không dám đâu.”

Anh càng lúc càng ghé sát lại, mùi hương trên cơ thể anh bủa vây lấy cô: “Em mới khỏi ốm chưa được bao lâu, anh sợ em ốm lại thôi. Đừng giận dỗi anh nữa. Nghe lời anh, có được không?” Nói rồi, anh lại sờ vào vai áo của cô: “Áo khoác cũng hơi ướt rồi đây này, mau cởi ra đi em.”

Giọng điệu của anh tuy nhẹ nhàng nhưng thái độ sẵn sàng cởi áo khoác giùm cô. Cô nắm lấy tay anh, không cho anh làm bừa. Anh lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt sâu hun hút như đang nói rằng “em thật sự muốn anh cởi cho em đấy à”.

Bầu không khí im lặng trở lại, Lí Mộ cởi áo khoác ra, sau đó cầm lấy chiếc quần anh đưa cho, chạy vào phòng vệ sinh.

Một lát sau, cô túm thắt lưng quần đi ra. Quần của anh quá rộng so với cô, nên cô phải dùng tạm chun buộc tóc để buộc túm một góc bên eo thì quần mới không bị tụt xuống. Ống quần được cô xắn lên vài nấc mới không bị kéo lê trên đất.

Lúc cô đi ra, Ngụy Tuần rõ ràng là đang tủm tỉm cười.

Thật ra, cô vẫn luôn tự ti về chiều cao khiêm tốn của mình. Mặc dù cả bố và mẹ cô đều không thấp, nhưng cô lại không được cao cho lắm. Ở miền Nam còn đỡ, chứ khi đến miền Bắc là cô hay phải ngẩng đầu lên để nói chuyện với người khác, nhất là trước mặt Ngụy Tuần, cô luôn lộ rõ vẻ nhỏ nhắn thấp bé.

Lí Mộ xị mặt: “Anh không được cười.”

“Được, anh không cười.” Nụ cười trên mặt anh đã vơi đi phần nào, nhưng khóe miệng anh vẫn nhếch lên độ cong vui vẻ không cách nào che giấu.



Anh đang nghĩ chắc hẳn cô không biết dáng vẻ của cô bây giờ đáng yêu nhường nào.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, cách một cánh cửa sổ mà vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rào rào cùng với tiếng gió thét gào có chiều hướng càng lúc càng mạnh.

Rất nhiều người thích nghe tiếng mưa rơi, cảm thấy dễ chịu hơn khi đi ngủ vào những ngày mưa. Lí Mộ không biết mình đã đọc được ở đâu một câu nói như thế này: Thời xa xưa, khi con người vẫn chưa chinh phục được thiên nhiên, hễ có mưa bão là không thể ra ngoài, chỉ có thể trốn trong hang núi để nghỉ ngơi. Lúc này, thú dữ cũng sẽ không xuất hiện, con người không cần phải đề phòng chúng, đây là thời gian hiếm hoi để yên tâm nghỉ ngơi. Việc coi những cơn mưa to là biểu tượng của sự nghỉ ngơi đã được di truyền từ sâu thẳm trong nhận thức của con người.

Cơn mưa này kéo dài không dứt, hai người mỗi người ngồi một bên ghế sô pha, giữ khoảng cách nhất định.

Trong căn phòng ấm áp, Lí Mộ nghe tiếng mưa, cảm thấy hơi buồn ngủ. Ngụy Tuần đã uống thuốc, nhưng vẫn chưa về phòng đi nghỉ, cứ khăng khăng đòi ở lại đây với cô. Anh gác đầu lên tay, trông không thoải mái cho lắm.

“Tiểu Mộ, tối nay em đừng về nữa, ở lại đây đi. Em ngủ trên giường, anh ngủ trên sô pha.”

Cô sẽ không tin những lời kiểu này lần thứ hai, bèn lạnh nhạt đáp: “Khi nào họ đưa quần áo đến cho tôi?”

“Đã muộn thế này rồi, anh cũng không tiện giục người ta. Có lẽ là ngày mai họ sẽ đưa quần áo đến. Em yên tâm, hôm nay anh sẽ không giống như lần trước đâu. Cửa có thể khóa từ bên trong, anh không vào được đâu.”

Giọng anh đã thấm mệt, khi nói đến đoạn sau thì đã có phần kiệt sức.

Lí Mộ cảm thấy hơi lo lắng: “Anh đã uống thuốc rồi cơ mà, vẫn còn khó chịu trong người à?”

“Không, anh lơ mơ buồn ngủ, ngủ một giấc là ổn thôi.”

Lí Mộ im lặng một lúc, rồi nói: “Anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ trên ghế sô pha.”

“Anh ngủ trên ghế sô pha, em ngủ trên giường đi. Tiểu Mộ, đừng để anh phải lo lắng.”

Rốt cuộc bây giờ là ai đang lo lắng cho ai vậy? Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới kéo tay anh đứng lên: “Anh về phòng ngủ đi.”

Có điều, anh không hợp tác mà vẫn ngồi lì trên ghế, còn cúi đầu bướng bỉnh khiến người ta tức điên.

“Anh thích ngủ ở đâu thì ngủ, tôi đi về đây.”

Dứt lời, cô quay người định rời đi, anh liền đứng bật dậy: “Anh đưa em về.”

“Không cần anh phải đưa.”

Cô không thay quần, cũng chẳng mặc thêm áo khoác, cứ thế đi đôi dép lê ra mở cửa. Anh không cản được, đành lẳng lặng đi theo cô. Cô vừa mở cửa ra đã quay đầu lại, gắt gỏng: “Đừng đi theo tôi!”

Anh cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên cho cô và nói: “Sao anh có thể để em về một mình được.”

Cô vứt toẹt áo khoác của anh xuống sàn nhà, đóng rầm cửa lại, đi về hướng phòng ngủ. Thấy cô không rời đi nữa, anh nhặt áo khoác lên, đi đến ngồi lại trên sô pha. Lí Mộ ôm chăn ra, ném lên người anh, sau đó về phòng đóng cửa lại. Tiếng khóa cửa phòng vang lên rất to như đang cố ý để anh nghe thấy.

Ngụy Tuần nở nụ cười bất đắc dĩ.

Ngốc quá, sao anh có thể dùng cùng một “chiêu” những hai lần cơ chứ.



Đêm đã khuya, tiếng mưa cũng nhỏ dần.

Lí Mộ trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, bên ngoài không có động tĩnh gì. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô vẫn không lòng kìm được mà ngồi dậy, xuống giường xỏ dép vào.

Cô cẩn thận mở cửa phòng ra, bên ngoài tối đen như mực.

Một bóng người đang nằm co ro trên ghế sô pha, chăn đã rơi xuống đất. Biết rõ là anh cố tình, nhưng cô vẫn không cách nào làm ngơ.

Cô bước tới sờ trán anh, cái trán vẫn hâm hấp nóng, nhưng nhiệt độ đã giảm so với trước. Cô lay bả vai anh, miễn cưỡng gọi: “Ngụy Tuần.”

Từ trước đến giờ, anh luôn rất thính ngủ, vừa nghe tiếng gọi liền mở bừng mắt ra nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Cô quyết định không làm khó mình nữa, mà nhẹ giọng nói: “Anh lên giường ngủ đi.”

Đã lâu rồi anh không nghe cô nói với mình một cách mềm mỏng như vậy.

Thật lâu sau anh mới tìm lại chút tỉnh táo và ngồi dậy. Cô chủ động đỡ anh đứng lên, nhưng vừa định đi thì anh đã kéo mạnh cô vào trước ngực: “Em đừng đi!”

Đây không phải là lần đầu tiên anh nói với cô bằng giọng điệu cầu xin thế này. Ban đầu cô còn cảm thấy khó chịu, nhưng sau một thời gian dài, nghe anh nói những lời này là một sự tra tấn đối với cô.

Cô không vùng vẫy, anh dè dặt ôm cô chặt hơn.

“Ngụy Tuần, tôi mệt mỏi quá rồi!” Cô đã chán ngán việc dây dưa với anh như vậy, và cứ luôn lừa dối chính mình.

Anh hôn nhẹ lên vành tai của cô, dịu dàng nói: “Em mệt thì nghỉ đi, mọi chuyện đã có anh đây.”

Cô nằm trong vòng tay anh, hời hợt nói: “Tôi cứ luôn nghĩ mãi mà không hiểu trước đây tôi thích anh ở điểm nào. Ngẫm ra thì mới hay, có lẽ đó không phải là thích. Tôi nghĩ chắc là do tôi quá cô đơn, mặc dù tôi cảm thấy sống một mình rất ổn, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn luôn khao khát sự quan tâm. Sau đó gặp được anh, anh vừa hiền lành tốt bụng, lại tài giỏi đẹp trai, tôi thích anh cũng là lẽ thường tình. Sau khi hiểu ra điều này, tôi quyết định không thích anh nữa. Trên đời này còn có vô khối người hiền lành tốt bụng, đẹp trai tài giỏi hơn anh. Hơn nữa, anh cũng chẳng phải là không có khuyết điểm, anh dễ mềm lòng, thiếu quyết đoán, còn khiến tôi mất đi đứa con của mình. Tôi nên hận anh đến tận xương mới đúng, cho nên việc tha thứ cho anh là điều không thể.”

Anh lẳng lặng lắng nghe. Lúc nghe cô nhắc tới hai từ “đứa con”, bàn tay anh bỗng ôm chặt lấy eo cô.

Cô dừng lại một lát mới nói tiếp: “Hai năm nay, tôi gặp được rất nhiều người, có người ưa nhìn hơn anh, dịu dàng tốt bụng, tài giỏi hơn anh, nhưng tôi lại chẳng mảy may rung động. Kỳ lạ hơn là trên thế giới có bao nhiêu người như vậy, nhưng tôi lại chỉ nhớ về một người đã từng làm tổn thương tôi. Tôi hận anh, song lại không quên được anh. Tôi mãi mãi không quên được dáng vẻ anh rời đi ngày hôm đó. Trong cơn ác mộng, vô số lần tôi muốn anh quay đầu lại, chỉ là anh nghe thấy nhưng vẫn rời đi. Mỗi lần như thế, tôi sẽ giật mình tỉnh giấc, bàng hoàng nhận ra mình chẳng có gì cả, thật lẻ loi cô độc, lại không biết tại sao mình vẫn còn sống trên đời.”

Nước mắt anh đang thấm vào tóc cô, cô biết cả, song vẫn tiếp tục nói: “Thật ra, nếu nghĩ kỹ ra thì không nên hoàn toàn trách anh. Là bản thân tôi cứ một mực muốn có được câu trả lời nên mới đến tìm anh. Biết rõ anh đã có người trong lòng, không thể quên được cô ta, nhưng tôi vẫn đâm đầu đến với anh, còn hi vọng rằng anh có thể thích tôi. Tôi đã nhìn nhận thế giới này quá đơn giản. Kì thực, tôi lại chẳng hiểu tình yêu là gì. Ngụy Tuần, tôi nghĩ anh cũng không hiểu đâu. Anh có trách nhiệm, có áy náy với tôi, và có lẽ cũng đôi phần thích tôi, có thiện cảm với tôi. Tuy nhiên, những cái đó đều quá mong manh, gió thổi một cái là tan biến ngay.”

“Tiểu Mộ, trước đây là anh không biết quý trọng, nhưng giờ anh đã hiểu rõ hơn bao giờ hết, cho dù có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không để em rời xa anh nữa. Anh không thể để mất em được.”

“Ngụy Tuần, tôi hiện không thể lừa dối chính mình mà nói rằng tôi không quan tâm đ ến anh. Có điều, tôi cũng không cách nào tha thứ cho anh. Tôi vẫn sẽ gặp ác mộng. Khi nhìn thấy A Tranh mang thai, tôi sẽ chỉ nhớ đến tất cả những gì tôi đã mất đi. Tôi muốn quên anh mà không quên được. Tôi muốn sống một cuộc sống yên ổn không có anh, nhưng vừa nghĩ đến cuộc sống như vậy, tôi lại cảm thấy sợ. Tôi sắp phát điên lên rồi, anh có biết không?”

Cuối cùng cô không kìm nén được nữa mà bật khóc. Cô thật sự sắp phát điên đến nơi: “Anh đừng tốt với tôi nữa, có được không? Nếu anh thật lòng quan tâm đ ến tôi thì hãy để tôi hận anh thấu xương mà quên hẳn anh đi, có được không?”

“Không được.” Anh ôm ghì lấy cô, lẩm bẩm nói: “Tiểu Mộ, anh không thể buông tay được đâu em.”. harry potter fanfic

Cô run rẩy bám chặt vào trước ngực anh: “Anh thế này, tôi thật sự sẽ phát điên mất thôi.”

Anh vỗ nhẹ vai cô, dỗ dành: “Tiểu Mộ, chúng mình sinh một đứa nữa đi em. Hãy quên hết quá khứ và bắt đầu lại một lần nữa.”

Anh chưa bao giờ dùng hết mọi thủ đoạn để níu kéo một người một cách hèn hạ như thế này.