Sơn Thôn Tình Ái

Chương 3




Ở trong thôn ngày tháng trôi qua nói chậm cũng chậm, nói nhanh cũng nhanh, Lâm Đông Đông đã dần thích ứng với nơi này. Cậu giúp đỡ bà ngoại làm chút việc nhà nông, cùng chơi với bọn Tưởng Hải Dương ở trường học, ngày nghỉ ở bên trong sơn thôn vắt chân lên cổ chạy loạn, một mùa hè vui vẻ khoái hoạt liền qua.

Mùa thu đến, Lâm Đông Đông cùng đám Tưởng Hải cũng bước vào năm hai sơ trung. Sau đó là vụ thu Lâm Đông Đông lúc này mới chân chính biết việc nhà nông ra sao. Trước đây ở bên trong vườn rau trừ làm cỏ phun thuốc cũng không có cái gì khác biệt.

Trường học cho nghỉ mùa vụ, các thầy cô giáo cũng phải trở về thu thập hoa mầu. Lâm Đông Đông cầm liềm, dao, mang theo lương khô cùng bà ngoại đi tới mảnh ruộng nhỏ nhà mình thu bắp. Kết thúc một ngày làm việc cậu cảm thấy các miếng thịt trên người như bị tách rời, cơ thể không chỗ nào không đau đớn mệt mỏi.

Thế nhưng bà ngoại đã nhiều tuổi như vậy, mọi năm chỉ có một mình phải xoay sở như thế nào?

Bà ngoại nói ai có sức khoẻ thì làm nhiều không có thì làm ít. Trong thôn người già neo đơn rất nhiều, phàm là người vẫn còn có thể lao động, vậy thì đều phải làm việc.

Người trong thôn cũng rất tốt, nhà ai xong vụ mùa trước sẽ đến giúp những cụ ông cụ bà này. Lâm Đông Đông đối người trong thôn có chút hảo cảm, cũng đau lòng bà ngoại tuổi đã cao còn phải làm việc. Ngày thứ hai rõ ràng cơ thể đau đến tê liệt, cậu vẫn kiên trì theo bà ra ruộng. Bà ngoại lo lắng cậu chưa từng làm việc nhà nông mới đầu sẽ không quen, bảo cậu trước tiên nghỉ ngơi một chút.

Lâm Đông Đông liền trấn an bà, nói: "Không có chuyện gì đâu, cháu là thiếu niên thân thể cường tráng, làm chút việc này tính cái gì!" Nói xong giơ lên cánh tay gầy gò không có nổi bắp thịt.

Bà ngoại bật cười lộ ra hàm răng không còn đầy đủ, vỗ vỗ thân thể nhỏ bé của Lâm Đông Đông nói: "Con ngoan ~ "

Khắp nơi đều là núi đồi, Lâm Đông Đông có chút không nhớ rõ đường. Đi mấy ngày, nếu như không phải bà ngoại dẫn, cậu vẫn là không thể tìm được ruộng bắp nhà mình.

Người trong thôn rất chịu khó, sáng sớm mặt trời chưa ló đã dậy sớm ra ruộng. Nhà nào ruộng ở xa lúc đi sẽ mang theo lương khô và nước, cả ngày đều ở luôn tại ruộng làm việc. Mặt hướng đất lưng hướng trời, mồ hôi tuôn ra như suối.

Lâm Đông Đông lần đầu tiên tự mình cảm nhận được khổ cực của nhân dân lao động.

Trưa hôm nay Lâm Đông Đông đang ngồi ở trước chồng bắp uống nước, ngẩn người nhìn từng cái thân ảnh khom lưng thu bắp phía xa, phía sau đột nhiên có người vỗ cậu một cái, ghé vào lỗ tai cậu quát to: "Làm gì vậy!"

Lâm Đông Đông giật mình, sợ đến run rẩy, phun ngụm nước trong miệng ra ngoài. Cậu bị sặc, ho khan quay đầu lại liền nhìn thấy Tưởng Hải Dương ôm bụng cười ha ha!

Ấu trĩ! Lâm Đông Đông ho đỏ mặt, khàn cổ họng hỏi: "Cậu từ đâu tới?"

Tưởng Hải Dương chỉ chỉ trên núi, "Bên kia chính là ruộng nhà tôi, ngày hôm nay bắt đầu thu hoạch."

"Ách" Lâm Đông Đông còn có chút ho khan, "Vậy cậu, khụ khụ, sao không đi thu bắp đi?"

Tưởng Hải Dương cười, khom lưng vỗ vỗ phía sau lưng cậu, "Tôi vừa nãy ở trên núi nhìn thấy cậu liền muốn xuống hù dọa một chút, ha ha ha ~" mặt hắn toàn ý cười, "Còn thật sự bị dọa! Cậu sao gan lại nhỏ như vậy, ngồi chỗ này ngẩn người cái gì hả?"

Lâm Đông Đông bĩu môi, "Tôi ngồi đây uống ngụm nước nghỉ một lát."

Tưởng Hải Dương quan sát trên dưới cậu một vòng, "Mệt lắm hả, tôi đã nói cậu gầy gò thế làm sao làm nổi công việc này."

"Ai nói tôi không làm được!" Lâm Đông Đông cuống lên, chỉ vào một

chồng bắp phía sau, "Đây đều là tôi làm, tôi hoàn toàn có khả năng."

"Khà khà khà ~ được, cậu làm được ~" Tưởng Hải Dương bất tri bất giác ngữ khí mềm mỏng, từ đâu đó lôi ra một bình nước khoáng, "Cho cậu, bình kia của cậu không còn bao nhiêu nước ~ không đủ thì trên núi tôi vẫn còn vài bình."

"Không cần." Lâm Đông Đông đứng lên phủi bụi dưới mông, "Tôi muốn làm việc, cậu cũng nhanh về đi."

Tưởng Hải Dương trực tiếp đem nước nhét vào tay Lâm Đông Đông, "Cầm lấy! Dài dòng lắm chuyện!"

Lâm Đông Đông trừng mắt, con ngươi xoay tròn nhìn Tưởng Hải Dương, cũng không biết trả lời ra sao. Tưởng Hải Dương đối xử với cậu dường như càng ngày càng tốt. Bình thường cho bọn Lưu Chấn nước khoáng cũng không quá cam lòng, lại ba lần năm lượt đưa mình vài bình.

"Tôi đi về trước đây." Tưởng Hải Dương nhấc chân lên núi đoạn quay đầu lại nói: "Chờ chút trâu nhà tôi xong việc, tôi liền mang nó tới giúp cậu, cậu không cần phải gấp."

"A." Lâm Đông Đông sững sờ nhìn bóng lưng Tưởng Hải Dương chạy lên núi, có chút ngốc. Cái tên này tinh lực dồi dào, hai cái chân dài mạnh mẽ hữu lực bắt đầu chạy, giống một con khỉ linh hoạt.

E rằng Tưởng Hải Dương trong nhận thức của bà ngoại thật sự là cái dạng này. Kỳ thực ở chung lâu như vậy rồi, Lâm Đông Đông cũng cảm thấy thật ra Tưởng Hải Dương khá tốt. Bình thường tuy có chút thô bạo, nhưng cũng chỉ sai khiến cậu vài việc nhỏ. Hết cách rồi, hắn được nuông chiều quen rồi. Thế nhưng chỉ cần người khác không chọc giận hắn, hắn cũng sẽ không đi gây sự.

Tưởng Hải Dương đối đãi với đám Lưu Chấn rất nghĩa khí, nếu ai bị người khác khi dễ hắn không nói hai lời liền ra mặt giúp bọn họ. Sở dĩ trong trường học từ năm nhất đến năm ba không ai dám chọc giận hắn là bởi vì mới vừa lên năm nhất sơ trung, hắn đã đánh một trận với mấy

tên côn đồ trên trấn.

Lúc đó mấy tên côn đồ bắt nạt họ, muốn họ khuất phục dưới chân chúng. Tưởng Hải Dương vô cùng tức giận, như con sư tử dẫn đầu xông lên đem mấy tên côn đồ nhìn qua lớn hơn hắn vài tuổi đánh ngã. Tuy rằng Tưởng Hải Dương cũng bị đánh hai mắt tím xanh, nhưng là từ đây một trận thành danh.

Đánh nhau cùng đám côn đồ ngoài trường, còn đánh thắng, làm gì có ai

dám coi thường, không muốn sống nữa sao? Tuyệt ~

Lâm Đông Đông tính cách có chút nhát gan lại sợ phiền phức, gặp chuyện luôn chiếu theo nguyên tắc nhẫn nhịn cho xong, có thể trốn liền trốn, có thể nhẫn thì nên nhẫn.

Đương nhiên điều này cũng không thể trách cậu, bởi vì từ nhỏ bên cạnh không có người cho cậu chút giận, cũng không ai làm chỗ dựa che chở cậu.

Ba Lâm trước khi chết là một người vô dụng, không có bản lĩnh cả ngày chỉ thích uống rượu, say rồi sẽ lôi vợ con ra đánh.

Lâm Đông Đông khi còn bé bị khi dễ từng trở về nhà tìm ba. Ba Lâm vì cậu từng ra mặt một lần, song sau đó bị ba người ta đánh. Quá xấu hổ, ông về đến nhà liền đem Lâm Đông Đông ra đánh một trận, bảo cậu về sau bớt gây chuyện lại! Mẹ Lâm lại là người phụ nữ phổ thông có chút nhát gan, sẽ không dạy con trai ra ngoài đánh nhau. Cho nên đương nhiên bà cũng bảo Lâm Đông Đông nên thành thật một chút, đừng gây chuyện.

Nhưng Tưởng Hải Dương và cậu hoàn toàn khác nhau. Tưởng Hải Dương được nuông chiều mà lớn lên, làm gì cũng không cần câu nệ. Bản thân hắn thích gì làm nấy, tự tin thái quá, vô cùng bá đạo. Người khác nhìn vào mà ước ao.

Tưởng Hải Dương xác thực khiến Lâm Đông Đông bị thu hút, bởi vì cậu cũng muốn giống như Tưởng Hải Dương vậy. Đáng tiếc trời không hiểu lòng người, Lâm Đông Đông chỉ có thể là Lâm Đông Đông mà thôi.

Buổi chiều mặt trời chuyển dần về tây, Tưởng Hải Dương từ trên núi xám xịt chạy xuống đem một đường thổi đến bụi tung bụi mù. Lâm Đông Đông nhìn thiếu niên chạy như bay dưới ánh tà dương, không kìm được lòng liền cười cong mắt.

Thêm một người trẻ, năng suất lao động liền tăng cao, một đống bắp lớn mà trước khi trời tối đã thu xong. Bà ngoại cười híp mắt nhìn Lâm Đông Đông cùng Tưởng Hải Dương hùng hục làm việc, liên tục khen hai đứa trẻ ngoan, sau này phải hảo hảo ở chung a!

Cho dù mảnh ruộng trên núi nhà Tưởng Hải Dương đã thu hoạch xong hắn cũng phải tiếp tục đến nơi khác thu hoạch hoa mầu. Thế nhưng hắn vẫn tranh thủ mỗi ngày qua nhà Lâm Đông Đông phụ giúp. Nhà bà ngoại đất ruộng không nhiều, lại thêm một sức lao động, cư nhiên thu hoạch xong sớm so với mọi năm mà không cần nhờ người trong thôn.

Tưởng Hải Dương xuất lực không ít, Lâm Đông Đông rất cảm kích hắn, bà ngoại cũng lẩm bẩm phải cám ơn đứa nhỏ này, liền bảo Lâm Đông Đông mời Tưởng Hải Dương tới nhà ăn bữa cơm.

Trong thôn không có thứ gì tốt, nhà bà ngoại cũng không giàu có. Tuy rằng mẹ Lâm đều đặn gửi tiền trở về, thế nhưng bà ngoại tiết kiệm quen rồi không nỡ tiêu, tích góp để cho tương lai Lâm Đông Đông đi học rồi lập gia đình dùng đến.

Nói là chiêu đãi, mà nhiều lắm chính là hầm đậu đũa với ít thịt, xào hai quả trứng gà, này đã tính là phong phú. Lâm Đông Đông không biết Tưởng Hải Dương có đến dùng cơm hay không, dù sao thằng nhóc kia bình thường rất kén.

Tưởng Hải Dương bị tiệm tạp hoá tư bản nhà mình chiều đến phát hư, trong sơn thôn thế mà nuôi ra một tiểu thiếu gia. Bất quá không nghĩ tới Tưởng Hải Dương vô cùng phấn khởi đồng ý, rất sớm đã tới rồi, còn mang theo một cân đường trắng, trong thôn người già khi ăn cháo đều yêu thích trộn thêm chút đường trắng. (???)

Bà ngoại vui đến hoảng, cũng không biết khen Tưởng Hải Dương thế nào cho tốt. Một chốc nói đứa nhỏ này hiểu chuyện, một chốc còn nói đứa nhỏ này trưởng thành thật tốt, thật cao, tương lai đến trường sẽ được nhiều người thích!

Tưởng Hải Dương cũng là càng ngày càng làm Lâm Đông Đông nhìn với cặp mắt khác xưa. Bình thường cùng một đám Lưu Chấn nói cười thô tục vô lễ thời điểm trước mặt người già ngược lại như biến thành người khác. Hắn cùng bà ngoại trò chuyện trên trời dưới đất, ngoan không chịu được, khiến bà ngoại cười không khép được miệng. Chậc chậc chậc, Lâm Đông Đông ngồi bên cạnh âm thầm lắc đầu, nếu không phải tận mắt thấy, cậu thật không thể tin được Tưởng Hải Dương lại còn có một mặt ôn hòa như thế.

Lâm Đông Đông không biết làm cơm, Tưởng Hải Dương càng không, hai người trong bếp loanh quanh cũng không giúp đỡ được gì, bà ngoại liền bảo hai người ra giếng xách nước. Vừa vặn Tưởng Hải Dương có thể giúp Lâm Đông Đông xách một tay, hai người đi lại vài lần là có thể đổ đầy vại nước.

Lâm Đông Đông ngày hôm nay tâm tình đặc biệt tốt, hơn nữa cùng Tưởng Hải Dương sớm đã quen, dù sao đều là thiếu niên mười mấy tuổi, nào ai không thích nô đùa. Dọc theo đường đi nước trong thùng văng tung toé.

Cậu không cao bằng Tưởng Hải Dương cũng không khoẻ bằng hắn, một chút đã bị áp chế. Tưởng Hải Dương siết cổ cậu, hắn khom người về phía sau làm nửa người trên của cậu đều đặt trên người hắn. Cậu ra sức giãy giụa cũng giãy không ra, không thể làm gì khác là cầu xin tha thứ: "Tôi phục rồi được chưa, đừng lộn xộn, mau buông ra ~ "

"Còn muốn cùng tôi so tài không?" Tưởng Hải Dương thở hổn hển cười, dù sao Lâm Đông Đông cũng là con trai, hoàn toàn khắc chế cậu vẫn là tốn sức.

Lâm Đông Đông dùng sức bẻ cánh tay hắn, một bên cười nói: "Không muốn, không dám, cậu là đại ca! Mau thả tôi ra đi, còn phải mang nước về cho bà ngoại làm cơm."

Tưởng Hải Dương lúc này mới đem người thả ra, giơ tay gãi gãi cằm. Vừa nãy đỉnh đầu Lâm Đông Đông chạm vào chỗ cằm đó, sợi tóc dài chọc đến phát ngứa, thế nhưng, thật thoải mái...

"Cậu từ đâu có được sức lực lớn như vậy, ăn gì lớn lên thế?" Lâm Đông Đông cười sờ sờ cái cổ, cái tên này không phân nặng nhẹ, ghìm cậu có chút đau.

"Là cậu quá yếu." Tưởng Hải Dương nhấc thùng đựng nước trên đất đi trở về, không đợi Lâm Đông Đông.

Trong lòng hắn không hiểu sao có chút bối rối. Vừa nãy vận động xong mặt Lâm Đông Đông trắng nõn ửng hồng, đôi mắt long lanh nước, lúc cười rộ lên hai mắt tròn tròn, giống một viên bánh trôi! Còn có trên chóp mũi kia nốt ruồi nho nhỏ, làm sao có thể mọc ở địa phương ấy! Tưởng Hải Dương càng nghĩ càng khó chịu, muốn đi lên cắn một nhát, đem nốt ruồi nhỏ bắt mắt đó cắn đi xuống!

Lúc ăn cơm bà ngoại gắp hết thịt cho hai người bọn họ, chính mình ăn đậu đũa. Trong nhà số bữa được ăn thịt cũng không nhiều lắm. Lâm Đông Đông đau lòng, liền đem thịt trong bát mình gắp cho bà. Bà ngoại không ăn, còn lấy đũa gõ đầu cậu, bảo cậu ăn nhiều một chút để nhanh lớn, tốt nhất là có thể cao giống Tưởng Hải Dương.

"Thấy chưa, nhìn anh đây mà học tập ~" Tưởng Hải Dương đắc ý nhìn Lâm Đông Đông.

"Im miệng!" Lâm Đông Đông thấy tên này được khen đuôi cũng muốn vểnh lên, "Cậu đừng đắc ý quá sớm, có người cao sớm nhưng về sau không thể cao thêm nữa!"

"Vậy cậu cứ chờ xem, xem tương lai ai cao hơn ai ~" Tưởng Hải Dương cười hắc hắc, gắp thịt trong bát cho Lâm Đông Đông.