Sau khi Tưởng Uyển trở về, cô nhốt mình trong phòng hít sâu mấy hơi mới khôi phục vẻ mặt bình thường, sau đó cô mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ là lúc rửa rau, ánh mắt không chịu khống chế nhìn về phía Văn Tẫn đang ngồi trên sô pha bóc hàng chuyển phát nhanh.
Sao anh có thể nói như đương nhiên là anh bị rối loạn kiểm soát xung động đối với cô!!!!!Trời ơi!Bên tai Tưởng Uyển tựa như xung huyết mà nóng lên, cô cúi đầu cầm mâm đi rửa, nước lạnh xối vào tay, trong đầu cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.
Không có gì, dù sao anh cũng là người kỳ quái như vậy.
Tưởng Uyển hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.
Chuyển phát nhanh là hai đôi giày thể thao, hình như có chữ ký của người nổi tiếng, đám người ở phòng khách hét lên, còn cầm lấy đôi giày chụp ảnh chung.
Văn Tẫn có một căn phòng để quần áo, bên trong trừ áo thun trắng tinh và đồ thể dục bên ngoài, còn hai mặt tường để giày thể thao, kiểu dáng màu sắc giống nhau như đúc ước chừng anh có mười đôi.
Tưởng Uyển không thể hiểu được phẩm vị và sở thích của anh, chỉ cảm khái, phòng để quần áo của anh còn lớn hơn cả phòng của cô, mà cô không biết khi nào mới có thể có được một căn phòng thuộc về mình.
Bữa tiệc sinh nhật của Văn Tẫn rất nhàm chán, đồng đội của anh nhiệt tình làm nóng không khí, nhưng đương sự không có một tia hưng phấn, ngược lại cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Mấy người cắt bánh kem, ăn xong đồ ăn thì chuẩn bị về nhà.
Trước khi đi, Đồng La Thiêu giúp Tưởng Uyển thu dọn chén đũa trong phòng bếp, lén lút hỏi Văn Tẫn, "Chị gái xinh đẹp kia độc thân không?""Không biết.
" Mặt Văn Tẫn không cảm xúc.
"Trên người cô ấy thơm quá.
" Đồng La Thiêu đỡ đỡ mắt kính, "Nếu không có, tôi sẽ theo đuổi.
"Cậu ấy nói xong đi vào phòng bếp, da mặt dày xin dãy số Wechat của Tưởng Uyển, Tưởng Uyển thấy cậu ấy là bạn của Văn Tẫn, nếu từ chối thì hơi xấu hổ, đành đồng ý.
Chờ sau khi toàn bộ những người khác rời đi, cô lại đây thu dọn bàn trà, cong eo, vươn cánh tay lấy hai cái ly trước mặt Văn Tẫn.
Văn Tẫn bỗng nhiên tiến sát vào, môi mỏng cách cổ cô rất gần.