Editor: Sakura Trang
Phong Vô Thanh nhìn nam nhân vì cứu mình xích mích với người thân, trong lòng vừa áy náy vừa vui sướng. Hắn đối đãi Triệu Kiếm Hành như vậy, Triệu Kiếm Hành còn có thể lấy đức báo oán, cứu hắn thoát khỏi ma chưởng của Triệu Kiếm Phi, hắn sao có thể không áy náy? Sao có thể không vui?
“Kiếm Hành… Thật xin lỗi…” Hắn thấp giọng nói lời nói xin lỗi, nước mắt lã chã chảy xuống, làm ướt vạt áo nam nhân, “Ta không đáng giá ngươi đối với ta tốt như vậy…”
Triệu Kiếm Hành nhìn ra áy náy tự trách của hắn, ôn nhu an ủi hắn nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ca ta nói cũng là lời tức giận, sẽ không thật sự không nhận ta.”
Cho dù đúng như hắn nói, hắn đối với mình quá tốt. Người ở biết rõ thân phận chân thật của mình và những chuyện xấu mình làm, sẽ còn đối với mình tốt, cõi đời này chỉ có hai người, một người là Mục Như Khuynh đã cứu mình, một người khác chính là người nam nhân trước mắt này. Phong Vô Thanh vừa cảm động vừa xấu hổ, trong mắt không cầm được chảy xuống nước mắt.
“Đừng khóc, ngươi nhìn ta đây không phải là không có chuyện gì sao? Độc mà ngươi hạ kia một chút đều không lợi hại…” Triệu Kiếm Hành thấy nước mắt của hắn lòng đau gần chết, vụng về an ủi hắn.”Đúng rồi, ta có bằng hữu giỏi giải độc, nếu nam sủng của người đều bị thả về, hắn chắc về đến nhà rồi.” Triệu Kiếm Hành bỗng nhiên linh quang vừa hiện, nhớ lại một người có thể giúp hắn và Phong Vô Thanh giải độc, “Nhắc tới người này ngươi cũng biết, chính là sợ hắn ghi hận ngươi, không chịu giải độc cho ngươi, vậy có thể gặp phiền toái…”
Phong Vô Thanh nghe hắn nói mình cũng biết, tò mò hỏi: “Ngươi nói người là ai?”
“Mục gia bảo, Mục Như Khuynh!”
Lại là hắn! Cái thế giới này thật đúng là nhỏ… Trong lòng Phong Vô Thanh ngũ vị tạp trần, có cơ hội thấy Mục Như Khuynh, hắn vừa cảm thấy vui mừng, lại cảm thấy xấu hổ. Mục Như Khuynh thích hắn như vậy, thích đến nguyện ý bị hắn dày xéo ba năm, nhưng mà hắn dâm đãng vô sỉ như vậy, yêu một người lại một người! Hắn vốn nên báo đáp một mảnh thâm tình của Mục Như Khuynh, nhưng mà… Nhưng mà Kiếm Hành đối với hắn cũng tốt như vậy, hắn lại có thể nào phụ lòng sự yêu thương của Kiếm Hành đối với hắn đây?
Nội tâm Phong Vô Thanh xấu hổ quấn quít, nước mắt rơi vào càng nhiều. Triệu Kiếm Hành thấy hắn như vậy, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể mặc cho hắn ở ngực mình tận tình phát tiết.
Triệu Kiếm Hành một đường cõng Phong Vô Thanh chạy tới Mục gia bảo, từ lúc bị Triệu Kiếm Phi hành hạ qua, bụng bụng Phong Vô Thanh vẫn cảm thấy đau đớn, hậu huyệt còn tích tích lịch lịch chảy một chút máu. Triệu Kiếm Hành hoài nghi là thương tổn tới nội tạng, muốn mang hắn đi xem đại phu, nhưng mà Phong Vô Thanh nói cái gì cũng không chịu lại đem hạ thể quái dị lộ ra ở trước mặt người, cho nên cũng chưa có đi. Triệu Kiếm Hành thấy bụng hắn đau vô cùng, liền cõng hắn trên lưng, bước nhanh hơn, muốn phải nhanh một chút chạy tới Mục gia bảo, để cho Mục Như Khuynh tinh thông y thuật chữa trị cho hắn. Còn việc Mục Như Khuynh có nguyện ý hay không chữa trị cho “kẻ thù” là Phong Vô Thanh, thì không có ở trong phạm vi cân nhắc của hắn.
Thật may Mục gia bảo cách Ngự Kiếm sơn trang không xa, ngay tại huyện lân cận, hai người ngày thứ hai liền đến. Ở trước cửa Mục gia bảo, Phong Vô Thanh để cho Triệu Kiếm Hành đặt hắn xuống đất. Mặc dù thân thể vẫn yếu ớt không chịu nổi, nhưng mà sao có thể để cho Mục Như Khuynh thấy cảnh hắn thân mật với người khác chứ! Phong Vô Thanh thấp thỏm trong lòng, vừa vừa gặp Mục Như Khuynh, vừa sợ gặp Mục Như Khuynh, dọc theo đường đi quấn quít vô số lần. Nếu như chưa từng lấy được, cũng sẽ không khát vọng, càng không sợ mất đi. Mục Như Khuynh là người đầu tiên thật lòng đối với hắn, cũng là người thứ nhất ở lúc hắn nguy nan đưa tay giúp đỡ, lại là người đầu tiên để cho hắn cảm thấy động tâm. Hắn sợ ôn nhu của Mục Như Khuynh đối với hắn biến thành căm ghét, đây là điều bây giờ hắn không thể tiếp nhận.
Đang giữa mùa xuân, trong vườn tràn ngập các màu sắc, hương phiêu bướm bay, mỹ nhân đứng ở giữa rừng hoa quay đầu nhìn, thấy người tới lập thì mở ra nét mặt tươi cười, mặt đầy kinh ngạc vui mừng chạy tới hướng bọn họ, nhào vào trong ngực Phong Vô Thanh Phong Vô Thanh. Hai người không coi ai ra gì ôm nhau thật chặc, Triệu Kiếm Hành ăn dấm ho khan hai tiếng, nhắc nhở sự tồn tại của hắn. Quan hệ mập mờ thông minh bực nào, liếc mắt liền nhìn ra quan hệ mập mờ giữa hai người, chẳng qua hắn ở ma giáo thì trải qua quá nhiều, đã sớm phóng khoán lòng dạ, lúc này thấy người yêu cùng người khác có quan hệ ngược lại cũng không hề tức giận.
Hắn buông ra Phong Vô Thanh, ngượng ngùng cười cười với Triệu Kiếm Hành, thầm chấp nhận quan hệ của hai người. Triệu Kiếm Hành kể từ khi biết tiểu Phong chính là giáo chủ ma giáo Phong Vô Thanh, trong lòng cũng đã đối với sự tích dâm loạn của hắn hiểu rõ, lúc này thấy hắn bị nam nhân khác ôm vào trong ngực, mặc dù cảm thấy đố kỵ, nhưng là bởi vì sớm có chuẩn bị tâm lý, ngược lại cũng không phải khó mà tiếp nhận như vậy. Vô Thanh xấu hổ cúi đầu xuống, không biết đối mặt như thế nào với hai nam nhân yêu mình. Đam Mỹ Hài
Triệu Kiếm Hành bất đắc dĩ thở dài, nói với hảo hữu: “Như Khuynh, ngươi giải độc giúp hắn trước đi! Những chuyện khác sau này nói sau!”
Mục Như Khuynh nghe nói Phong Vô Thanh trúng độc, trong lòng cũng là thập phần lo lắng, vội vàng giúp hắn chẩn mạch, nhưng là hắn vừa bắt mạch liền phát hiện Phong Vô Thanh lại là động bào thai, lập tức nổi cơn giận dữ, khiển trách: “Hồ nháo, ngươi mới sinh non bao lâu lại lên giường với người khác! Hơn nữa bây giờ còn động bào thai! Ngươi quá không biết yêu quý mình!”
Cách lần trước sinh sản vẫn chưa tới hai tháng, nhưng mà hài tử trong bụng của hắn đã có hơn một tháng, rõ ràng cho thấy ngay cả thời gian ở cữ cũng chưa hết đã cùng người phát sinh quan hệ.
“Hắn mang thai?” Triệu Kiếm Hành vừa nghe nói Phong Vô Thanh mang thai hài tử của mình, lập tức mừng rỡ khôn kể xiết.
“Ta mang thai?” Phong Vô Thanh không nghĩ tới mình lại mang thai, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Thấy hai người hơi ngây ngốc, Như Khuynh dở khóc dở cười, hắn xoay người muốn tìm cây bút viết thuốc an thai. Phong Vô Thanh cho là hắn giận đến muốn phất tay áo đi, kinh hoảng níu lại ống tay áo của hắn làm bộ đáng thương cầu khẩn nói: “Như Khuynh, ngươi đừng tức giận, ta cũng sinh một đứa cho ngươi có được hay không?”
“Ta không phải tức giận vì cái này, nếu là vì cái này, ta đã sớm tức chết!”
Phong Vô Thanh sớm cũng không biết cùng bao nhiêu nam nhân phát sinh quan hệ, sinh hài tử cho bao nhiêu nam nhân, hắn nếu là không nghĩ ra, những năm này cũng đã tức đến chết rồi.
“Thật xin lỗi, ta chỉ là muốn nhanh hết độc mà thôi…”
Nghe được hắn như vậy nói, Mục Như Khuynh thở dài. Tình cảnh của Phong Vô Thanh chưa thoát khỏi nguy hiểm, khẩn cấp muốn giải hết độc trên người cũng là bình thường. Triệu Kiếm Hành nghe lời của hắn, mặc dù đã sớm biết chân tướng, nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi cảm thấy trong lòng thống khổ. Phong Vô Thanh thấy thần sắc bị thương bi thương, cuối cùng cũng ý thức được lời mình bị thương của Triệu Kiếm Hành Triệu Kiếm Hành, sợ không dám nói bậy bạ nữa.