Edit: Thanh Thạch
Trên tàu quả nhiên rất nhiều người.
Vương Đại Hổ nhắm mắt, bị gã xăm mình ôm chặt trong lòng.
Bọn họ ngồi cạnh cửa sổ, xung quanh bốn phía đều là tiếng nói ồn ào.
Vương Đại Hổ dựa vào lồng ngực nồng nặc mùi thuốc lá của gã, lẳng lặng chờ đợi thời cơ.
“Xình xịch… xình xịch….” Tiếng tàu chạy bằng động cơ dầu mazut kiểu cũ vang lên nhịp nhàng, từng toa xe dọc theo đường ray nhanh chóng chạy về phía trước.
Có rất nhiều lần Vương Đại Hổ muốn liều lĩnh kêu lên, chỉ là gã xăm mình có vẻ rất xảo quyệt, hắn không nắm chắc được mình có thể thành công hay không.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, tâm tình Vương Đại Hổ càng lúc càng nôn nóng. Hắn nhớ rõ gã từng nói, bọn họ chỉ cần ngồi qua năm trạm là xong, nói cách khác, Vương Đại Hổ nhất định phải được cứu ở trạm tiếp theo.
Chớp mắt lại qua ba giờ.
Bọn buôn người rõ ràng đã thả lỏng, Tiểu Hoàng Mao lấy từ trong túi ra một ít hạt dưa, xúc xích nướng gì đó, nhìn qua chẳng khác gì hành khách bình thường, biểu hiện vô cùng “thoải mái tự tại”.
“Đã đến nhà ga xxxx! Xin mời hành khách xuống xe….”
Từ radio truyền ra thanh âm dịu dàng của nhân viên tàu nhưng lại khiến tim Vương Đại Hổ giật mạnh, lòng bàn tay nắm chặt miếng thuỷ tinh đến chảy máu, đau đớn nói cho hắn biết không còn nhiều thời gian nữa.
Đây là trạm lớn, tàu dừng tầm mười lăm phút mới đi tiếp.
Trên lối đi mọi người chen lấn xô đẩy, tựa hồ khiến cho không khí càng trở nên bức bối.
Trong chốc lát, bỗng có người hô to: “Soát vé, soát vé đây! Mọi người cầm sẵn vé của mình ra tay nào!”
Vương Đại Hổ cảm nhận được rõ rệt người gã xăm mình có chút cứng ngắc, tay ôm hắn càng thêm chặt.
Soát vé là ba nhân viên tàu, trong đó người lớn tuổi nhất hẳn là trưởng tàu. Bọn họ đi từ toa cuối lên, nhưng người rất đông nên tốc độ khá chậm.
Ngay tại thời điểm tim Vương Đại Hổ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực thì bọn họ rốt cuộc đi tới gần chỗ hắn.
“Đây là vé của chúng tôi.” Không đợi nhân viên tàu giơ tay ra, Tiểu Hoàng Mao đã chủ động đưa vé cho bọn họ.
Trưởng tàu lớn tuổi nhìn bọn họ vài lần.
Khoảnh khắc khi ông cầm lấy tấm vé, Vương Đại Hổ biết đây chính là cơ hội.
Miếng thuỷ tinh đã sớm vận sức chờ phát động lúc này mang theo ngập tràn hận ý cắm mạnh xuống, gã xăm hình bỗng hét lên thảm thiết. Vương Đại Hổ cố gắng hết sức thò đầu ra khỏi chiếc áo khoác, khàn giọng hô to: “Bác ơi cứu cháu! Bọn họ là lũ buôn người!”
Tiếng kêu chói tai của đứa trẻ nháy mắt khiến toàn bộ toa xe yên lặng, mọi người đều quay qua đây nhìn, gã đàn ông vạn lần không nghĩ đến Vương Đại Hổ vốn nên “hôn mê bất tỉnh” sẽ đột nhiên kêu lên.
“Thằng nhãi chết tiệt!”
Bối rối khi bị tố giác trước mặt mọi người cùng sợ hãi đối với kết quả tương lai của mình khiến gã xăm mình hoàn toàn đánh mất lý trí. Tay gã bóp chặt cổ Vương Đại Hổ, hai mắt trợn trừng, hét lên giận dữ: “M* nó tránh ra!”
“Đừng kích động, không cần làm đứa nhỏ bị thương!” Vẫn là trưởng tàu phản ứng nhanh nhất, ông khoát khoát tay, dùng giọng nói trấn định nhất mà rằng: “Người anh em, có chuyện gì từ từ nói, tội gì phải làm hại một đứa trẻ!”
Vương Đại Hổ bị treo giữa không trung, thân thể không ngừng giãy giụa, hít thở không thông khiến khuôn mặt nghẹn đỏ bừng.
Bọn buôn người đều đứng dậy, một đám rút dao từ túi quần ra.
Trong lúc không khí đang hết sức căng thẳng, đột nhiên, một đôi tay to lớn xuất hiện phía sau gã xăm mình, như rắn độc quấn quanh cổ gã, chỉ một nhát lên gáy khiến gã trợn trắng mắt lập tức ngã xuống.
Trưởng tàu vội tiến lên, kéo Vương Đại Hổ ra.
Mấy kẻ còn lại thấy không ổn, muốn vùng chạy ra ngoài. Nhưng toa xe chật như nêm, làm sao có thể dễ dàng như vậy, chúng bị người dân xung quanh túm năm tụm ba bắt lại hết.
“Cháu không sao chứ!” Trưởng tàu vừa xoa ngực cho Vương Đại Hổ vừa ấn số gọi cảnh sát.
Vương Đại Hổ lắc đầu ho khù khụ một lúc lâu mới thôi: “Các toa khác còn đồng bọn của chúng nữa, ở đó còn một bạn nữa, các bác nhanh đi cứu bạn ấy đi!” Nhanh chóng miêu tả lại hình dạng của bọn bắt cóc xong Vương Đại Hổ được đưa tới phòng bảo vệ. Nhân viên công tác thấy tay hắn đầy máu, vội vàng bôi thuốc cho hắn rồi dùng băng quấn lại.
Khi Vương Đại Hổ đang báo tên, tuổi, địa chỉ, số điện thoại,… cùng với quá trình bị bắt cóc thì có người gõ cửa đi đến.
Là một người đàn ông cường tráng, cao lớn ngăm đen, rất giống một con gấu lớn.
Vương Đại Hổ nhớ ra đây chính là người tại thời điểm trọng yếu đã cho gã xăm mình một nhát.
“Hổ thiếu gia, tôi là người ông chủ Long phái tới.” Người kia đứng trước mặt Vương Đại Hổ vô cùng cung kính nói.
“Chú… Long?”
“Vâng!”
Cái này thật khiến Vương Đại Hổ ngạc nhiên, hắn trửng mắt hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Nguyên lai từ khi tin tức Vương Đại Hổ “mất tích” truyền ra, Long Nhất Minh liền phái người tăng cường điều tra, nhưng bọn người gã xăm mình làm việc khá cẩn thận, ẩn nấp trong rừng sâu nên tạm thời vẫn không có phát hiện. Nhưng chính cái gọi là “đả thảo kinh xà” lại phát huy tác dụng, may mà bọn họ phát ra tin tức để bọn buôn người sợ hãi, một khi đã rối loạn, chúng nhất định sẽ có hành động. Đến lúc đó Long Nhất Minh sẽ biết đến tột cùng là ai làm việc này.
“Chúng tôi đã đuổi kịp bọn chúng từ hai hôm trước, nhưng là sợ làm tiểu thiếu gia bị thương nên không dám động thủ!”
Vương Đại Hổ nghe xong lộ vẻ thì ra là vậy.
Kiếp trước hắn chỉ biết “thím” hắn là một doanh nhân rất thành công, không hề biết y còn có liên quan đến “xã hội đen”.
Ra khỏi nhà ga, cùng Vương Đại Hổ tới cục cảnh sát còn có Phùng Bảo Bảo.
Thằng bé vẫn đang ngủ, thẳng đến nửa đêm mới tỉnh lại.
“Anh, anh…” Phùng Bảo Bảo dụi dụi mắt, hơi sợ hãi nhìn bốn phía hỏi: “Đây là ở đâu?”
Vương Đại Hổ xoa đầu nó kể lại toàn bộ quá trình được cứu.
Phùng Bảo Bảo nghe xong vui đến vừa cười vừa khóc.
“Chú cảnh sát đã gọi điện cho người nhà em rồi, bọn họ đang trên đường tới đây!”
“Em, em có thể gặp lại ba mẹ sao?” Thằng bé nghe vậy hai mắt liền sáng lên.
Vương Đại Hổ cũng cười, không bao lâu nữa hắn cũng sẽ gặp lại người thân của mình, đương nhiên còn có người hắn quan tâm nhất —- Nhiên Nhiên.
Đứa nhỏ nhất định rất sợ hãi đi!
Nghĩ đến đây, Vương Đại Hổ không khỏi thầm nghĩ may mắn, may mà lần này là mình bị bắt nhầm chứ không phải cậu.
Các cô các chú ở cục cảnh sát đối với hai thằng bé đáng yêu phải chịu khổ cả thời gian dài rất chi là thương.
Bởi vậy Vương Đại Hổ và Phùng Bảo Bảo đều nhận được chăm sóc chu đáo, không chỉ được thay quần áo mà còn có đồ ăn chỗ ngủ đầy đủ, đợi đến trưa hôm sau thì người nhà đến.
Ba mẹ Phùng Bảo Bảo vừa thấy là biết người thuộc tầng lớp trí thức, chỉ là lúc này tìm lại được con mình thì đều chẳng để ý gì mà ôm chặt lấy con, đặc biệt là bà mẹ gần như khóc ngất đi.
Biết được đầu đuôi mọi chuyện, biết được con mình có thể bình an được cứu chính là nhờ thằng bé trước mặt, vợ chồng hai người khỏi phải nói có bao nhiêu cảm kích.
“Anh, chúng ta về sau có gặp lại không?” Lúc chia tay, Phùng Bảo Bảo kéo góc áo Vương Đại Hổ, hai mắt đầy nước hỏi.
“Có duyên nhất định sẽ gặp lại, về sau cẩn thận một chút, đừng có lại vì một cái kẹo mà bị lừa nhé.”
Tiễn xong Phùng Bảo Bảo lưu luyến không rời, Vương Đại Hổ không khỏi sốt ruột, sao ba mẹ vẫn chưa tới??
Rốt cuộc đợi đến tối, khi hắn đang ngồi lầm bầm oán hận thì người nhà họ Vương cũng đến. Từ ông bà, ba mẹ, đến chú Vương Đại Hổ, thậm chí cả Long Nhất Minh cũng đến.
Vương Đại Hổ bị Trương Phương ôm chặt vào lòng, xuyên qua đoàn người còn đang kích động, ánh mắt hắn dừng lại trên thân ảnh nhó bé đứng tít phía cuối.
Lý Thanh Nhiên thật gầy, gầy đi rất nhiều.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cậu đứng đó, nhìn hắn không chớp, nước mắt từng giọt rơi.
Sắc trời đã muộn, bọn họ cũng không về nhà luôn mà nhờ Long Nhất Minh tìm một khách sạn để nghỉ.
Vương Đại Hổ bị mẹ lôi kéo hỏi han cả đêm, chủ yếu là kể lại mình được cứu như thế nào cộng với những gì một tháng này phải trải qua.
Nhân lúc đi tiểu, khó khăn lắm mới thoát ra, Vương Đại Hổ nhanh như chớp chạy đến phòng Lý Thanh Nhiên.
Gõ cá»a â-
Bên trong, Lý Thanh Nhiên vẫn nhìn hắn không chá»p mắt.
VÆ°Æ¡ng Äại Há» dùng bên tay không bá» thÆ°Æ¡ng quÆ¡ quÆ¡ trÆ°á»c mặt cáºu.
âSao rá»i? Không nháºn ra anh Äại Há» Ã ?â
ââ¦â¦â¦..â
âÃyâ¦. Nhiên Nhiênâ¦. Äừng khócâ¦. Äừng khócâ¦â¦â VÆ°Æ¡ng Äại Há» thấy Lý Thanh Nhiên lại bắt Äầu rá»t nÆ°á»c mắt xoà nh xoạch, trong lòng vừa nóng vừa Äau, liên tục nói: âAnh không phải không có viá»c gì sao!â
Lý Thanh Nhiên không lên tiếng, chá» lÄng lÄng nhìn VÆ°Æ¡ng Äại Há».
Nhìn Äứa nhá» tá»±a nhÆ° thất há»n lạc phách, VÆ°Æ¡ng Äại Há» rá»t cuá»c chá»u không ná»i, tiến lên ôm chặt cáºu.
âAnh vá» rá»i mà ! Äừng sợ!â
âHứcâ¦.. hu hu huâ¦â¦.â
Lý Thanh Nhiên vừa khóc vừa ôm hắn tháºt chặt, tháºt chặt.